Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 479
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 479 - Tiếp ứng
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 479: Tiếp ứng
Chu tam gia đã từng cho rằng mình sẽ mệt chết ở nửa đường, kết quả hắn vẫn còn sống.
Chỉ là tự biến mình thành một dã nhân.
Tất cả mọi người không kém hắn bao nhiêu, thậm chí Yến Tam Hợp đã quen chạy ngược chạy xuôi cũng không khá hơn chút nào.
Nàng đã hơn nửa tháng không tắm rửa qua, tóc đều bết với nhau, gương mặt xám xịt, nếu không là thân hình nhỏ gầy, thì căn bản không thể nhìn ra được nàng là nam hay nữ.
“Tạ Tri Phi, trạm dịch kế tiếp, nghỉ ngơi và hồi phục ba canh giờ, ăn chút gì nóng hổi.”
Tạ Tri Phi phun bụi bặm trong miệng ra: “Ta cuối cùng cũng đợi được câu này từ miệng ngươi rồi.”
Càng đi về hướng bắc, thời tiết càng lạnh, mọi người còn mặc áo mỏng khi ra ngoài, lạnh đến run lẩy bẩy.
Tạ Tri Phi cảm thấy đến xương cốt bây giờ cũng là băng.
Rất nhanh đã đến trạm dịch rồi.
Lúc xuống ngựa, giống như thường ngày, có một bàn tay to đỡ Yến Tam Hợp, để nàng đứng vững rồi mới buông ra.
Bởi vì cưỡi ngựa trong thời gian dài nên lúc Yến Tam Hợp xuống ngựa chân đã mềm nhũn, phải nắm thật chặt dây cương mới đứng vững được.
Bình thường đều có Lý Bất Ngôn đỡ nàng, Lý Bất Ngôn không có ở đây, nàng bèn cắn răng cố gắng chống đỡ, không ngờ vừa xuống ngựa Tạ Tri Phi đã chú ý tới.
Nàng vừa định quay đầu nói cám ơn, Tạ Tri Phi đã nhỏ giọng nói: “Thái tôn tới tiếp ứng chúng ta.”
Yến Tam Hợp lúc này mới nhìn thấy trước cửa dịch trạm, một chiếc xe ngựa và bốn con ngựa đang đậu.
“Làm sao ngươi biết là hắn?”
Thiên tử giá sáu, hoàng tử giá bốn.
Tạ Tri Phi lấy dây cương từ trong tay Yến Tam Hợp, lại lấy cả dây cương trong tay mình, ném cho Chu Thanh.
Đúng lúc này, có người nghe được động tĩnh chạy tới, ánh mắt khi nhìn thấy Tạ Tri Phi, phút chốc sáng lên.
“Tam gia, cuối cùng cũng đợi được các ngươi rồi.”
Tạ Tri Phi biết hắn, một trong những thị vệ bên cạnh Hoàng thái tôn, tên là Lưu Giang.
Lưu Giang nghênh đón nửa đường…
Tạ Tri Phi bước nhanh qua, thấp giọng hỏi: “Có phải tình hình Chu gia không tốt lắm không?”
Chu lão tam đi theo phía sau hắn, những thứ khác đều không nghe thấy, vừa nghe thấy một tiếng Chu gia, thì sốt suột đến độ đẩy tay thị vệ ra, lảo đảo chạy tới.
“Chu gia làm sao vậy?”
Lưu Giang nhìn Chu lão tam: “Sức khỏe Chu đại gia không được tốt.”
“Cái gì cơ?” Chu lão tam sợ tới mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Hắn run rẩy lấy tiền đồng ra, nhỏ giọng niệm chú ngữ gì đó, sau đó vung đồng tiền ra.
Hai trái một phải.
Lại là hung!
“Yến cô nương, Yến cô nương…”
Chu lão tam đột nhiên khóc lớn lên: “Van cầu ngươi, mau cứu đại ca ta, đại ca ta không thể có chuyện được được, huynh ấy không thể có chuyện được.”
Yến Tam Hợp không hề nhíu mày, chỉ tiến lên một bước chỉ vào xe ngựa nói: “Ai lái xe?”
Lưu Giang ngẩn ra: “Ta.”
Yến Tam Hợp: “Phía sau còn không?”
Lưu Giang: “Còn!”
Hai câu không đầu không đuôi, Tạ Tri Phi lại nghe hiểu.
Hoài Nhân sắp xếp xe ngựa ở mỗi trạm dịch, một người lái xe, dùng tốc độ nhanh nhất, trợ giúp Yến Tam Hợp trở về.
Hắn vội vàng nói: “Tam ca, ta và Yến Tam Hợp đi trước một bước, ngươi nghỉ ngơi hồi phục mấy canh giờ rồi đuổi theo sau.”
Chu lão tam giãy dụa đứng lên, vừa định nói mình cũng muốn đi theo, thì đột nhiên lời nói kẹt ở trong cổ họng.
Xe ngựa ngồi hai người, chạy nhanh nhất, có thêm mình thì chỉ tổ làm chậm tốc độ.
“Được, được, được, vậy các ngươi đi trước đi!”
Tạ Tri Phi nhìn Chu Thanh: “Ngươi và Đinh Nhất đi cùng Chu tam gia.”
Cho dù có Thái Tôn che chở, Chu Thanh vẫn không yên lòng: “Để Đinh Nhất ở lại đi, ta bảo vệ gia và cô nương, ta cưỡi ngựa là được, còn có thể đổi lái với Lưu huynh đệ.”
Nghe đến đó, Yến Tam Hợp nghiêm túc đánh giá Chu Thanh một cái.
Không có diện mạo quá xuất chúng, chưa bao giờ nói nhiều, nhưng luốn khiến người ta cảm thấy đáng tin.
“Thêm một bộ xiêm y rồi lên ngựa, về phía bắc lạnh lẽo.”
Chu Thanh không ngờ Yến cô nương sẽ nói một câu như vậy, trong lòng nóng lên: “Vâng.”
“Mang theo, mang theo, trong xe ngựa có.” Lưu Giang vào trong xe lấy một bộ xiêm y ra, Chu Thanh nhận lấy mặc vào, lại vào trạm dịch chọn con ngựa tốt nhất.
Hết thảy đều thỏa đáng, Yến Tam Hợp ra lệnh: “Xuất phát.”
Chỉ một lát sau, xe ngựa đã chạy như bay đi, để lại bụi đất cuồn cuộn.
Chu tam gia nhìn xe ngựa trở thành một cái chấm đen, biến mất ở trước mắt, lúc này mới hậu tri hậu giác hỏi:
Người nọ và xe đều là ai sắp xếp thế? Tiểu Bùi gia sao?
Đinh Nhất che miệng, thì thầm bên tai hắn ba chữ: “Hoàng thái tôn.”
“…” Chu tam gia cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên vỗ đùi: “Ai da không ổn rồi, ta quên hỏi chuyện nhị tẩu?”
…
Bốn cỗ xe ngựa, chạy rất nhanh.
Xe ngựa cũng không lớn, trong xe có trải đệm chăn rất dày, trong góc có hai cái đệm gấm, hai túi điểm tâm.
Yến Tam Hợp lúc này mới phát hiện không đúng.
Thường ngày cô và Tạ Tri Phi và ngồi xe ngựa, trong xe còn có người khác, đây là lần đầu tiên hai người ở chung trong một không gian nhỏ hẹp như vậy.
Nên để tay ở đâu?
Để chân ở đâu đây?
Ta nên có biểu cảm gì đây?
Tạ Tri Phi lúc này cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, chỉ là khuôn mặt đầy râu che khuất khuôn mặt xấu hổ của hắn.
Gà còn zin là hàng thật giá thật, còn chưa từng kêu với ai, lúc đến câu lan trái ôm phải ấp chỉ là giả vờ mà thôi.
Nhưng người trước mặt, dù hắn có say đến bất tỉnh nhân sự, cũng không dám kêu tên của nàng ra, là người thực sự đặt trong lòng.
Hắn ngẩng đầu lên.
Yến Tam Hợp cũng đang nhìn hắn.
Sau khi nhìn nhau một giây, thì đều tự lảng ra.
“Ngươi…” Tạ Tri Phi chỉ vào điểm tâm: “Muốn ăn chút gì không?”
“Không đói.”
“Vậy… có dám ngủ bên cạnh ta không?”
Có gì mà không dám chứ?
Yến Tam Hợp mệt lắm rồi, vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Tạ Tri Phi cũng nằm xuống theo, đưa lưng về phía nàng.
Nhưng nghĩ lại, cảm thấy không đúng, tư thế này giống như là mình và nàng đang giận dỗi vậy, lại vội trở mình, ngủ đối diện với nàng.
Lại không đúng.
Tư thế này giống như hắn muốn làm gì nàng vậy, nhìn thật đáng khinh.
Vì thế hắn ngửa mặt lên trời ngủ, gối hai cánh tay lên đầu.
Nằm một hồi, nhớ tới khi còn bé hai người thân mật khăng khít, lại nhịn không được thở dài.
Người này đang thở dài cái gì thế?
Cầu xin đó, đừng thở dài nữa, mau nói một câu đi.
“Vì sao ngươi lại trở về?”
“…”
Còn không bằng thở dài nữa.
“Trở về làm chút chuyện.” Nàng thuận miệng nói.
“Chuyện gấp lắm sao?” Tạ Tri Phi nghiêng mặt nhìn nàng: “Lúc Đinh Nhất nói với ta, ta sợ đến toát mồ hôi lạnh.”
“Hơi gấp.” Yến Tam Hợp dừng một chút, nói đùa một câu: “Tổng chỉ huy sứ binh mã ty ngũ thành, nhát gan thế ư?”
“Đúng vậy, ta nhát gan.”
Tạ Tri Phi: “Sau này đừng có tập kích bất ngờ, trái tim ta chịu không nổi.”
Yến Tam Hợp vốn đã từ từ thả lỏng thân thể, nghe hắn nói vậy lại tự nhiên căng thẳng, cảm giác người này nếu như đoản mệnh thật thì đều là lỗi của mình.
“Làm sao quen Hàn Hú vậy?”
“Ngươi tra án hả?”
“Đúng vậy.” Tạ Tri Phi: “Vụ án này không phá được, ta chết không nhắm mắt.”
Nhìn đi, chết không nhắm mắt đều thành lỗi của nàng rồi kìa.
Yến Tam Hợp cắn răng, thật lâu sau mới đưa ra manh mối: “Ta đã giải tâm ma cho Hàn Gia Bảo.”
Tạ Tri Phi chợt cảm thấy giống như đã sống lại, nhưng vẫn còn nghi hoặc.
“Vậy tại sao hắn không đồng ý cho ngươi giải tâm ma Chu gia?”
Hắn có tư cách gì không đồng ý?