Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 472
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 472 - Ngươi là
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 472: Ngươi là
Khi tia nắng cuối cùng biến mất ở phía chân trời, Yến Tam Hợp mới như người chợt tỉnh mộng.
“Tề Minh… hồ sơ vụ án có ghi chép, là tên tự của lão tướng quân Trịnh Ngọc.”
Văn Trọng… tên tự của tổ phụ.
Cho nên, Trịnh Ngọc và Yến Hành quen biết, quen biết ở Đào Hoa Đàm phủ An Huy, liên tục uống rượu ba ngày ba đêm, coi nhau là tri kỷ, sau đó thì cách biệt trời nam đất bắc.
Đông chí năm Vĩnh Hòa thứ nhất, Trịnh Ngọc viết thư cho Yến Hành, nhờ hắn chăm sóc một đứa bé, đứa bé này…là ta??!
Yến Tam Hợp hoàn toàn kinh hãi.
Đông Chí Vĩnh Hòa năm thứ nhất, nàng vừa tròn năm tháng.
Một đứa bé chỉ mới năm tháng tuổi, tại sao Trịnh Ngọc lại nhờ người chăm sóc nó?
Tại sao nàng lại quan trọng như vậy?
Với cả…
Tại sao Trịnh Ngọc lại nói thế sự khó lường?
Yến Tam Hợp nắm tay thành nắm đấm, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng lại chẳng thấy đau đớn gì.
Trong phòng từ từ tối đi.
Nàng vẫn ngồi bất động như trước, giả thiết mấy ngày trước chợt lóe lên kia, lại nổi lên trong đầu.
Giả sử… Người nọ đã sớm chuẩn bị một thế thân giống với nàng, cũng may trong lúc nguy cấp nhất, cứu nàng ra.
Vậy kết luận là gì?
Nghĩ tới đây, Yến Tam Hợp thầm kinh hãi, đến ngồi cũng ngồi không vững.
Nàng đứng bật dậy, vội vàng tới bên cửa sổ, chống cửa sổ lên, sau đó hít lấy hít để.
Ngoài cửa sổ, Hàn Hú đứng chắp tay sau lưng, kinh ngạc.
Một phong thư, xem suốt hai canh giờ, hắn chờ trái không mở cửa, chờ phải không mở cửa, đành phải ở bên cửa sổ trông coi.
“Ngươi đây là…”
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện mình nói không nên lời.
Trịnh Ngọc;
Yến Hành;
Phụ mẫu;
Hoài Tả;
Viện Hải Đường;
Quỷ thai;
Cấm cửa;
Giết chóc;
Lửa lớn;
Thế thân;
Mất hồn;
Bên sông Nộ;
Yến Tam Hợp cảm giác trời đất quay cuồng, trước mắt hết thảy đều trở nên hỗn loạn, mơ hồ, vặn vẹo.
Sự thật là gì, nàng không thấy rõ.
Nàng rốt cuộc là ai, nàng không biết.
“Hàn Hú.” Nàng vừa th ở dốc, vừa cúi đầu gọi: “Ngươi đỡ ta với, ta đứng không vững.”
Hàn Hú nhảy qua cửa sổ tiến lên đỡ lấy, vỗ vỗ vai mình: “Nào, ngươi dựa vào đây.”
Yến Tam Hợp thật sự nhích lại gần, toàn thân đều dựa vào vai Hàn Hú.
Nàng xưa nay vẫn bình tĩnh, kiên cường, lần duy nhất cảm thấy không chịu nổi là sau khi biết mình là người Trịnh gia.
Mà bây giờ, nàng lần nữa cảm giác không chống đỡ nổi, hô hấp và nhịp tim đều rối loạn.
Bởi vì nàng đoán ra mình rất có thể không phải người Trịnh gia, hơn nữa một trăm tám mươi người Trịnh gia, rất có thể là chết vì nàng!
Một trăm tám mươi thi thể, thật sự rất nặng nề!
Nàng tận mắt nhìn thấy từng cái mộ dựng thẳng ở đó!
Nếu quả thật họ vì nàng mà chết, vậy chẳng khác nào nàng phải gánh hết một trăm tám mươi mạng người trên lưng.
Nàng chỉ là một cô nương mười bảy tuổi, làm sao có thể chịu đựng được?
“Ta làm sao chịu đựng được!”
Yến Tam Hợp lại tự hỏi thầm bản thân mình lần nữa, cho đến khi ý thức từ từ trở nên mơ hồ.
…
Yến Tam Hợp bị bệnh.
Bệnh này đến rất nhanh, Yến Tam Hợp bắt đầu nói mê sảng.
Thím Thạch, lão Vũ thúc, Bà Tiếu những người này đều sợ hãi, lập tức phái tên nhóc chạy nhanh nhất trong thôn, đi mời một vu sư đến khám bệnh.
Hàn Hú cũng đưa bồ câu đến phân bộ, nhờ bọn họ tìm một lang trung tốt nhất nơi đây tới.
Nữ vu sư vừa thấy Yến Tam Hợp nằm đó, chẳng kê cả thuốc ném xuống một câu “Tâm bệnh phải chữa bằng tâm”, sau đó huýt sáo rời đi.
Làm bà Tiếu tức giận lắm, cúi đầu lau nước mũi của cháu mình ném về phía bóng lưng bà ta.
Lang trung cũng tới.
Tay bắt mạch, không có mạch, hắn lớn tiếng hét lên: “Chịu rồi, chịu rồi, mau chuẩn bị hậu sự đi!”
Hàn Hú đánh hắn một quyền, cả giận nói: “Chữa không khỏi cho nàng, ngươi phải chết trước.”
Trong lỗ mũi lang trung, từ từ chảy ra hai vết máu, cầu xin nói: “Ta viết đơn thuốc, ta lập tức tới viết đơn thuốc.”
Những thứ này, Yến Tam Hợp đều thấy được, nghe được.
Nàng cảm giác hồn phách mình đang lơ lửng giữa không trung, nhìn người lui người tới trong nhà.
Thím Thạch đang sắc thuốc, cầm cây quạt rách, vừa quạt, vừa niệm Phật A Di Đà.
Lão Vũ thúc đang thiết đàn chiêu hồn, mấy đứa con trai ở bên cạnh hỗ trợ, ngươi một câu ta một câu oán giận lão Vũ, tay chân chẳng lanh lẹ chút nào.
Hai tay bà Tiếu chống eo, quở trách bài vị Yến Hành, bảo hắn ở phía dưới phải phù hộ cháu gái, đừng có không chịu làm chính sự, đi liếc mắt đưa tình với nữ quỷ.
Bên giường, Hàn Hú vắt khăn nóng, lau mồ hôi lạnh trên trán cho nàng.
Hắn đeo mặt nạ da người, nhìn không ra hỉ nộ, nhưng trong mắt đều là tơ máu đỏ ửng.
Nàng còn thấy được Yến Hành.
Yến Hành mang đến một cái thang dài, leo lên chỗ xà nhà cao nhất, đặt sách trong tay lên.
Đặt sách xong, ông lại lấy thư trong ngực ra, cẩn thận nhét vào trong trang sách.
Sau đó leo xuống, lúc hai chân chạm đất, ông thở phào nhẹ nhõm, như là dỡ xuống gánh nặng gì đó.
Yến Tam Hợp kêu to một tiếng “Tổ phụ”, Yến Hành như là nghe được, ngẩng đầu.
Ánh mắt đối điện với nàng, nàng nhìn thấy hắn sắc mặt trầm xuống, giận dữ nói: “Tiểu súc sinh, còn không mau cút trở về, nơi này không phải nơi ngươi nên ở đâu!”
Một sức mạnh rất lớn kéo Yến Tam Hợp, nàng chỉ cảm thấy thân thể rơi xuống, hồn phách lại quy vị.
Mở mắt ra, nhìn thấy Hàn Hú, trong mắt người này đều là tơ máu.
“Tỉnh rồi?”
Yến Tam Hợp chớp mắt.
“Cảm thấy sao rồi?”
Nàng chớp mắt lần nữa.
Hàn Hú vỗ vỗ ngực: “Nửa cái mạng đều bị ngươi dọa mất rồi.”
Yến Tam Hợp cười với hắn, suy yếu nói: “Vất vả rồi.”
Hàn Húc: “Bởi vì lá thư kia?”
Yến Tam Hợp gật gật đầu.
Hàn Hú không hỏi nữa, chỉ vỗ vỗ vai nàng, thấp giọng nói: “Trên đời này không có gì là không vượt qua được, ngươi là Yến Tam Hợp mà.”. Truyện Khác
Khóe mắt Yến Tam Hợp nóng lên, thầm nghĩ Yến Tam Hợp cũng là người mà.
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như rút tơ.
Yến Tam Hợp bị thím Thạch đặt ở trên giường nghỉ ngơi trọn vẹn ba ngày, mới cho phép xuống giường.
Chuyện thứ nhất khi xuống giường, là mang theo hai cân rượu, một mình đi đến phần mộ của Yến Hành.
Đổ rượu xuống trước mộ, Yến Tam Hợp dập đầu ba cái.
“Tổ phụ, thật sự là làm khó người nhọc lòng gạt ta, nhưng ta vẫn biết rồi, có lẽ đây là số mệnh nhỉ.”
“Ta biết người gạt ta, là không muốn ta gặp phải ‘thế sự khó lường’, nhưng con người phải có gốc, gốc của ta không ở Đào Hoa Đàm, không ở Trịnh gia, ta phải nghĩ cách tìm ra nó ở đâu. Đây cũng là số mệnh, số mệnh của ta, không phải người thường nói, con người phải tuân theo số mệnh sao. Người đừng lo lắng, cũng đừng sợ, cũng lắm thì ta xuống đấy sớm với người thôi, chẳng sao cả.”
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi.
“Tổ phụ, người ở bên kia hẳn là đã gặp lão tướng quân, giúp ta gửi lời cho ông ấy, cứ nói… Một trăm tám mươi người Trịnh gia sẽ không chết vô ích, cho dù mất hết cả đời này thì ta cũng sẽ bắt được hung thủ thật sự. Đến ngày đó, ta mang năm cân rượu đến trước mộ ông ấy, cho ông ấy uống thoải mái.”
Nói xong những lời này, nàng lại đến gần thêm một chút.
“Đúng rồi, người mà người nhớ mong, hắn sống rất tốt, làm quan rất lớn, rất uy phong. Hắn sinh được ba đứa con trai, con thấy ai cũng chẳng phải là đèn cạn dầu. Lão phu nhân cũng rất tốt, rất chiều ta, nhưng ta không thích nổi, ta vẫn thích Bà Tiếu hơn, ruột thẳng, không quanh co khúc khuỷu.”
“Tổ phụ ơi, sau khi tìm được thân thế, ta sẽ quay lại, tuy nơi đây không phải là gốc rễ của ta, nhưng người là gốc rễ của ta.” Nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn nhé, ông già.”
Nói xong, Yến Tam Hợp đứng lên, phủi bụi đất dính trên người, xoay người rời đi, không quay đầu lại.
Nàng cảm thấy ông đang đứng ngay sau lưng nhìn nàng.
Vẫn luôn nhìn nàng.