Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 471
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 471: Thư tín
“Núi sông nơi này không đủ để nuôi được một người như ngươi đâu.” Hàn Hú cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo.
“Ta không phải người thông minh, nhưng ta không ngốc, huống chi Đào Hoa Đàm phủ An Huy ta còn từng đến.”
Yến Tam Hợp cả kinh: “Ngươi…”
“Ngươi nghĩ lại xem, Hàn Gia Bảo chúng ta còn có nghề nghiệp gì?” Hàn Hú đưa tay búng trán nàng: “Ngươi tưởng ta nhàn rỗi không có việc gì làm, ngàn dặm xa xôi theo ngươi chạy đến đây sao?”
Hàn Gia Bảo còn có một nghề nghiệp là tìm hiểu tin tức.
Hắn từng đến Đào Hoa Đàm, tất nhiên biết Yến gia không có đứa cháu gái lớn như nàng.
“Yến Tam Hợp, ngươi là ai không quan trọng, ngươi là bạn của Hàn Hú ta, điều đó mới quan trọng.” Hàn Hú nói không nhanh không chậm: “Bạn bè, là phải đối xử thật lòng.”
Bạn bè, là phải đối xử thật lòng.
Yến Tam Hợp lặp lại lời này trong lòng rất nhiều lần, sau đó thỏa hiệp gật đầu.
“Ta quả thực không phải cháu gái của Yến Hành.”
Giữa người với người không chỉ có duyên phận, còn có một năng lượng vô hình.
Duyên phận làm cho người ta quen biết; Năng lượng có thể khiến cho người ta tương giao.
Yến Tam Hợp từ khi quen biết Hàn Hú tới nay, đã biết hắn là một người có thể bày tỏ được, đoạn đường này làm bạn qua mưa gió, càng khiến nàng chắc chắn suy nghĩ này.
Không chỉ có thể bày tỏ tình cảm, còn có thể tín nhiệm.
“Ta là một người vốn không nên sống trên đời này.” Yến Tam Hợp chỉ vào đầu óc của mình: “Nơi này của ta không có ký ức, ta vẫn luôn tìm gốc rễ của mình, ngươi là người thứ hai biết chuyện này.”
“Xem ra, ta sắp ngang sức với Lý Bất Ngôn rồi.”
“Lần này ngươi hài lòng chưa?”
“Không hài lòng.” Hàn Hú nheo mắt: “Ta muốn vượt qua nàng.”
Yến Tam Hợp tức cười: “Cẩn thận nàng đánh ngươi đó.”
“Nàng ta không nỡ đâu, nàng ấy chỉ mạnh miệng thôi.” Hàn Hú nghiêm mặt: “Yến Tam Hợp, ta sẽ giúp ngươi tìm được gốc rễ của mình, dưới tình huống không gây nguy hiểm cho Hàn Gia Bảo.”
Yến Tam Hợp yên lặng nhìn hắn.
“Tại sao phải giúp ta?”
“Bởi vì ngươi cũng đã giúp ta.” Giúp ta đứng lên.
Yến Tam Hợp không phải là người vờ vịt khách sáo, nàng chỉ vào mặt Hàn Hú: “Xé tấm da kia ra, để mặt ngươi thông khí, ta sẽ đồng ý.”
Nửa khắc sau.
Một khuôn mặt xinh đẹp như mùa xuân xuất hiện dưới ánh đèn, trong nháy mắt, cả gian phòng đều lấp lánh ánh sáng.
Đẹp quá!
Yến Tam Hợp thầm cảm thán trong lòng.
…
Những ngày kế tiếp, Yến Tam Hợp cực kỳ bận rộn.
Nàng trốn trong thư phòng của Yến Hành, bắt đầu sửa sang lại di vật.
Kỳ thật sau khi quan tài của Yến Hành nứt ra, Yến Tam Hợp vì giải ma cho hắn, nên đã từng dọn một lần, nhất là những bức thư kia, đều đã cẩn thận đọc hết từng phong.
Đọc lại một lần, cũng không có phát hiện gì khác thường, vì vậy, sự chú ý của nàng đều đặt ở trên sách.
Yến Hành thích sách, năm đó lưu đày, hắn mang hết tất cả sách trong nhà tới, ước chừng chứa được mấy xe.
Ngoại trừ thư phòng ông, thì hai phòng bên cũng chất đầy sách.
Yến Tam Hợp lật từng quyển ra xem, hy vọng có thể tìm thấy gì đó hữu dụng.
Hàn Hú cũng không bước lên hỗ trợ, hắn có việc của mình.
Phủ Vân Nam núi cao đường xa, chuyến này tới đây, hắn phải kiểm tra lại sổ sách năm năm này của phân bộ.
Đám người thím Thạch mỗi ngày đều đưa đồ ăn ngon đến, năm đó Yến Hành đâu chỉ dạy học không cần tiền, hắn còn khám bệnh cho thuốc, mỗi người trong thôn đều nhận ân huệ của hắn.
Người trong núi, phẩm tính thuần phác, nhận được ân huệ thì sẽ muốn hồi báo.
Chút hồi báo này, hết thảy đều rơi vào trên đầu Yến Tam Hợp.
Từng ngày trôi qua, sách trong ba gian phòng đều lật xong, không hề có thu hoạch.
Lần này, Yến Tam Hợp còn chẳng buồn ăn nữa, cứ đi lại trong đình viện mãi.
Hàn Hú nhìn không nổi, hắn là người đi tiêu, hiểu rõ đồ quý giá giấu ở đâu là an toàn nhất.
“Trong tòa nhà này có mật đạo, mật cách gì không?”
Yến Tam Hợp nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lắc đầu, nàng thật đúng là không biết.
“Ta tìm thử xem.”
Hàn Hú rút dao ra, gõ vài cái vào từng tấc trong nhà.
Yến Tam Hợp tìm một cây gậy sắt, học theo Hàn Hú gõ gõ đập đập.
Một ngày trôi qua, vẫn không có gì khác thường.
Hàn Hú: “Xem ra ngày mai phải đào ba thước đất lên thôi.”
Ngày hôm sau.
Hai người tìm xẻng sắt, thừa dịp trời tối đảo mấy vườn hoa sau nhà lên, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Ngày thứ ba, Hàn Hú nhìn mấy cây xà nhà trong chính đường, lại có ý tưởng.
Trên xà nhà thì sao? Trong khe ngói trên nóc nhà thì sao?
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn, cảm thấy khả năng không lớn: “Tổ phụ không biết võ công, tuổi tác lại lớn… Hay ngươi lên xem thử.”
“Ta lên xem thử.”
Hàn Hú leo lên ghế, lấy đà nhảy lên xà nhà.
Hắn nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
“Yến Tam Hợp, hình như có thứ gì đó.”
Yến Tam Hợp giật mình: “Mau lấy xuống.”
Hàn Hú đi tới: “Là một bản kinh Kim Cang, xem ra rất cũ rồi.”
Hắn cầm lấy sách, tiện tay lật một cái, một tờ giấy viết thư ố vàng bỗng nhiên từ bên trong rơi xuống.
Lá thư kẹp trong sách, sách giấu trên xà nhà.
Không biết vì sao, Yến Tam Hợp có cảm giác, trong thư này có lẽ sẽ có bí mật nàng muốn tìm.
Nàng bước lên nhặt lá thư, cũng không lập tức mở ra: “Hàn Hú, ngươi tìm tiếp đi, xem còn có thể tìm được cái gì nữa không?”
Hàn Hú lại tìm một vòng, góc kẹt nào cũng ngó, nhưng chẳng thể tìm được thứ gì khác.
Hai chân hắn chạm đất, phủi bụi trên người: “Ngươi đến thư phòng xem đi, ta đi làm việc của mình…”
…
Yến Tam Hợp đi vào thư phòng, sau khi đóng cửa lại, thì ngồi xuống trước thư án, dù đã cầm thư trong tay, trong lòng nàng vẫn hoảng hốt.
Sau khi nàng hít sâu một hơi, mới mở tờ giấy ra từng chút một.
Văn Trọng đệ đệ,
Từ biệt nhiều năm, ngươi có khỏe không?
Đầu năm biết được tin tức ngươi bị giáng chức, ta rất kinh ngạc và chấn động.
Tìm hiểu mấy phen mới biết ngươi đặt chân ở sông Nộ, khổ sở rất nhiều, lại mơ hồ cảm thấy đây có lẽ là sự giải thoát đối với ngươi.
Lúc mới gặp ngươi, ngươi đang ở tuổi ba mươi hăng hái, chìm nổi ở quan trường mấy năm, ánh mắt lại chẳng có chút trọc khí nào.
Lúc ấy ta đã cảm thán, người này rất hiếm thấy ở đương thời.
Tiệc rượu hôm đó, một cái bàn tròn, mấy vị đồng liêu, đều là hạng tiểu nhân nịnh nọt.
Ngươi ngồi ngay ngắn trong đó, thắt lưng thẳng tắp, lạnh lùng, đến đũa cũng chẳng cầm, yến tiệc mới qua một nửa, đã nghênh ngang rời đi.
Ta nhìn bóng lưng ngươi, chợt muốn kết giao.
Vì thế ta xách theo hai vò rượu, đuổi theo hỏi: Uống rượu không?
Ngươi nhìn ta, đáp: Uống.
Ta lại hỏi: Tại sao đồng ý?
Ngươi lại đáp: Nhìn thuận mắt.
Một câu “thuận mắt”, khiến cho chúng ta uống ba ngày ba đêm, say rồi lại tỉnh. Tỉnh rồi lại say.
Trong cơn men say nói rất nhiều lời, trò rất nhiều chuyện, cũng không qua tai. Chỉ có một câu, đi vào lòng ta.
Ngươi nói: Bệnh nặng trong thiên hạ chỉ vì một chữ ngạo, thế là đây phải bệnh nguy kịch, nhưng thứ này là phụ mẫu cho ta, cũng phải vào quan tài mới khỏi được.
Ta nửa đời chinh chiến, giết địch vô số, tự hỏi sống lưng thẳng tắp, không cần nhìn bất cứ kẻ nào để sống, nhưng vì một nhà già trẻ, không thể không làm chuyện trái lương tâm, nói lời trái lương tâm.
Ta không học được tính tình ngươi, chỉ có thể kính nể trong lòng.
Nói một đống lời, không phải nịnh nọt, mà là có việc muốn nhờ vả.
Dưới gối ta có một đứa bé, ta muốn bảo vệ nó bình an cả đời, nhưng thế sự khó lường, nếu có một ngày ta không còn làm được, thì xin phiền ngươi thay ta bảo vệ nó.
Tại sao lại tìm ngươi?
Nhắc tới cũng buồn cười, ta thân ở địa vị cao, nhìn xung quanh có vô số bạn bè, hai ba tri kỷ, nhưng người ta muốn phó thác thực sự, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một mình ngươi.
Ngươi một thân tài hoa, nửa đời cao ngạo.
Mắt mày ngươi có núi non, lại không có ta.
Người tỉnh táo một mình thực ra là người si;
Mà một lời hứa của người si, đáng giá ngàn vàng.
Cho nên Văn Trọng, ngươi chắc chắn không thể từ chối ta.
Ta có hoành đao, quyết tâm, có dũng khí chiến một trận rồi chết, lại không muốn nghe ngươi nói một chữ “không”, bởi vì đứa nhỏ này đối với ta, thật sự quá quan trọng.
Việc này không thể báo đáp.
Nếu có báo đáp, chắc chắn là lúc ở dưới cửu tuyền, ta gặp lại ngươi, đích thân quỳ gối trước mặt ngươi mà bái lạy.
Ngu huynh: Tề Minh
Vĩnh Hòa năm thứ nhất, Đông Chí.