Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 463
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 463 - Ba lần
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 463: Ba lần
Rất nhanh, lại một bộ quan tài khác được vận chuyển về đến nhà.
Lần này, ba huynh đệ Chu gia đích thân động thủ, khiêng thi thể lão gia vào trong quan tài.
Sau một lúc im lặng, quan tài lại vỡ tan tành.
Hơn nữa nứt càng ghê gớm hơn, đến tấm ván gỗ dưới ngươi Chu lão gia cũng bị gãy, thi thể lập tức rơi xuống đất.
Ba huynh đệ Chu gia sợ tới mức mặt không còn chút máu, nhào đến bên cạnh thi thể lão phụ thân, gào khóc…
“Cha ơi…”
“Cha ơi…”
Lưu Bán Tiên vừa thấy tình hình này, thì từ từ tỉnh táo lại.
Hắn năm nay năm mươi tám tuổi, tám tuổi bắt đầu đi theo cha ruột làm nghề này, thời gian năm mươi năm này cũng gặp phải không ít chuyện kỳ quái.
Giống như cuối năm ngoái Quý gia làm tang sự cho lão phu nhân, quan tài của lão phu nhân cũng nứt ra.
Nhưng cũng không đúng.
Quan tài của lão phu nhân lúc đóng mấy cái đinh xuống, vẫn không có việc gì.
Nhưng Chu lão gia này thì ngược lại, trực tiếp nổ quan tài!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
…
“Rầm rầm rầm!”
Cửa lớn Bùi gia bị gõ rung trời.
Người gác cổng đứng lên, kéo ra một cái khe, thấy người dưới ô là đại gia Tạ phủ thì vội mở cửa ra: “Đại gia, ngài đây là…”
“Tìm Minh Đình.” Tạ Nhi Lập đi qua ngưỡng cửa, vào thẳng nội trạch.
Trong nhà, Tiểu Bùi gia ôm chăn ngủ ngon lành, bỗng nhiên bị người túm ngồi dậy, mơ màng mở mắt.
“Đại ca, sao lại là huynh?”
Đầu óc Bùi Tiếu ong lên: “Huynh bị đại tẩu đuổi khỏi nhà, đến nương tựa ta sao?”
“Tên nhóc này, ngươi nghĩ đi đâu thế?” Tạ Nhi Lập nói đơn giản, sau đó vén chăn lên: “Đứng lên, nhanh lên.”
Thế nhưng Bùi Tiếu lại ngây ra như phỗng.
Việc này sao nghe quen thuộc thế?
Quan tài nứt ra, đây không phải là người chết có tâm ma sao?
“Đại ca.” Hắn nuốt nước miếng: “Việc này tìm ta vô dụng, phải tìm Yến Tam Hợp!”
Ba chữ Yến Tam Hợp giống như tia chớp bên ngoài, bổ vào đầu Tạ Nhi Lập.
Nhạc phụ nhà ta có tâm ma?
“Sao có thể, người còn chưa vào quan tài nữa?”
Bùi Tiếu bị hỏi đến đờ người.
Đúng vậy, bà ngoại nhà ta vào quan tài rồi, quan tài nứt ra.
Tĩnh trần thì chôn xuống đất, quan tài mới nứt ra.
Yến Hành có phải hay không, hắn còn chưa kịp hỏi Yến Tam Hợp, nhưng hơn phân nửa cũng là vào trong quan tài, quan tài mới nứt ra.
Tạ Nhi Lập thấy hắn không trả lời được, vội nói: “Vậy đi, chúng ta chia nhau hành động, ngươi đi tìm hòa thượng, đạo sĩ; ta đến biệt viện hỏi Yến cô nương xem tình hình thế nào.”
“Đại ca, Yến Tam Hợp lúc này không ở kinh thành.”
“Đi đâu rồi?”
“Nàng…” Bùi Tiếu không biết phải nói như thế nào: “Ai da, chuyện này một câu hai câu nói không rõ ràng được, huynh đi hỏi Ngũ Thập đi.”
Hắn xoay người xuống giường, cầm lấy xiêm y khoác lên người.
“Hòa thượng đạo sĩ tăng lục ti có sẵn mấy người, vốn định đưa đến cho Thẩm lão thái y, chuyện này huynh gấp hơn nên ta đưa qua cho huynh trước.”
“Đợi đã.” Tạ Nhi Lập túm lấy hắn: “Yến Tam Hợp không có ở đây, vậy Lý cô nương đâu?
Hành tung của Lý cô nương, ta lại càng không thể nói với huynh.
“Hai người bọn họ không có tách nhau, Lý cô nương cũng không ở kinh thành.”
Bùi Tiếu khom lưng đi giày, mặt mày nghiêm túc.
“Đại ca, ta cảm thấy đó là tâm ma, không sai được. Ta mắc tiểu, thả tay ta ra trước đã.”
Tạ Nhi Lập thả tay hắn, đi ra ngoài viện, nói với Vệ Lâm đang chờ dưới mái hiên: “Ta về Chu gia trước, ngươi đi gọi lão Tam đến Chu gia cho ta.”
“Vâng.”
Vệ Lâm vừa đi, Bùi Tiếu đã đi ra khỏi phòng, ngáp một cái nói: “Đại ca, đi thôi.”
Không ai nhiều lời, đều tự che dù đi ra ngoài.
Mưa không giảm chút nào, chỉ mới đến cửa thôi mà áo của Bùi Tiếu đã ướt một nửa, giày cũng ướt.
Mưa này, nương nó to quá rồi.
Tạ Nhi Lập ra ra vào vào, đã ướt đẫm hết, thầm nghĩ mưa to gió lớn thế này mình còn kéo người dậy khỏi giường, trong lòng cực kỳ áy náy.
“Minh Đình, chuyện này…”
“Cô gia, đại cô gia…”
Trong mưa, một người một ngựa chạy như bay tới.
Đến trước mặt, Tạ Nhi Lập mới nhận ra người này là gã sai vặt đắc lực nhất bên cạnh Chu gia nhị gia Trần Nghiêm.
Sao hắn lại tới đây?
Trần Nghiêm ướt đẫm cả người, xoay người xuống ngựa, lau nước mưa trên mặt, vội la lên: “Nhị phu nhân đột nhiên kêu đau bụng, hạ th@n chảy máu, Nhị gia bảo ta tới mời Bùi thái y đếm khám.”
Ý ngươi là sao?
Bùi Tiếu ngẩn ra: “Đại ca, nhị phu nhân Chu phủ có thai?”
Tạ Nhi Lập còn chưa trả lời, Trần Nghiêm đã lớn tiếng: “Tiểu Bùi gia, Nhị phu nhân nhà ta mang thai bốn tháng rồi.”
Bốn tháng bị chảy máu?
Hiếm thấy!
Bùi Tiếu: “Người đâu, mau đi mời lão gia ra.”
Tạ Nhi Lập vội nói: “Minh Đình, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta đưa Bùi thúc qua, vất vả cho ngươi rồi.”
Là vất vả thật đó!
Nhưng…
Bùi Tiếu vỗ vai Tạ Nhi Lập, nói: “Ai bảo ta và Ngũ Thập là huynh đệ tốt chứ!”
Một khắc sau, xe ngựa Tạ phủ rời khỏi Bùi phủ, đi thẳng đến Chu phủ.
Đến cửa Chu phủ, Tạ Nhi Lập đích thân che dù đỡ Bùi Ngụ xuống xe.
Bùi Ngụ còn chưa biết chuyện quan tài Chu lão gia bị nứt ra.
Hắn nhìn đèn lồ ng trắng bị mưa đánh xiêu vẹo ở cửa, ngữ khí cực kỳ lạc quan.
“Nhị phu nhân hắn là lo quá thôi, hẳn là không có chuyện gì lớn, mười ngày trước ta bắt mạch cho nàng, mạch tượng vẫn tốt.”
“Vậy thì mượn lời tốt này của Bùi thúc ạ.”
Ngoài cửa, đã có nha hoàn trong viện Nhị phu nhân lo lắng chờ sẵn, thấy Bùi thái y đến thì vội vàng mời người vào.
Tạ Nhi Lập một mình đi về chỗ linh đường.
Đến linh đường mới phát hiện, bộ quan tài thứ ba cũng nứt rồi.
Trong lòng Tạ Nhi Lập không khỏi run lên.
Chẳng lẽ nhạc phụ thật sự có tâm ma sao?
Hắn nhíu mày nhìn ba vị cữu huynh lòng nóng như lửa đốt, cũng không nói thêm câu gì.
Hắn họ Tạ, không phải họ Chu, tuy rằng là con rể, nhưng dù gì vẫn là người ngoài, có mấy lời rất khó nói ra.
Huống chi, nhạc phụ nhà hắn cả đời đối nhân xử thế rất hòa khí, ai sẽ tin chuyện ông có tâm ma chứ?
Lão tam mỗi ngày đi theo Yến cô nương, chắc chắn biết nhiều thứ, đợi lão tam đến rồi thương lượng sau.
Đúng lúc này, người trong tộc Chu gia ở gần nhất nhận được tin tức chạy tới chịu tang.
Chu lão đại cắn răng, giậm chân một cái, liều mạng nói: “Mau ngăn người lại, tiễn khách.”
Lão quản gia đổ mồ hôi: “Đại gia, phải ngăn làm sao đây?”
“Cứ nói là ta bấm quẻ bói rồi, là quẻ hung, bất lợi cho tân khách, ngày mai lại đến.”
Chu lão đại nhìn Chu lão tam: “Đệ đích thân đi ngăn lại, không được cho bất cứ ai vào.”
“Vâng!”
Sau khi Chu lão gia bị bệnh, con trai lớn Chu Viễn Chiêu kế nghiệp cha, tọa trấn Khâm Thiên Giám.
Lão đại Khâm Thiên Giám tính quẻ, có ai dám phản bác.
Các tộc nhân vừa nghe Chu lão đại nói “Bất lợi cho tân khách”, lập tức quay đầu bước đi, chẳng dám nói thêm một lời.
Tạ Nhi Lập thấy Chu đại gia tạm thời khống chế được tình hình, lặng lẽ lui ra ngoài.
Ở Chu phủ, Chu thị có chỗ nghỉ chân của mình, là viện nàng ở lúc trước chưa xuất giá, đại gia của Chu phủ cố ý để lại cho muội muội mình.
Giày Tạ Nhi Lâpj ướt đẫm, đi lại rất không thoải mái, phải về đổi một đôi rồi mới tới.
Nào biết mới vừa ra khỏi viện, bỗng nhiên một nha hoàn lảo đảo chạy tới, vừa chạy vừa hô lớn:
“Nhị gia, Nhị gia, không hay rồi, không hay rồi!”
Trái tim Tạ Nhi Lập nhảy dựng lên.