Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 460
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 460 - Thẩm gia
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 460: Thẩm gia
Tạ Tri Phi vừa thấy treo đèn lồ ng đỏ, lại không dám liều lĩnh đi vào.
Lỡ đi sai thì sao?
Hắn chỉ vào xe ngựa Bùi phủ: “Đến chỗ xa phu hỏi thăm thử.”
“Vâng!”
Chu Thanh mới vừa đi vài bước, đã thấy phụ tử Bùi thái y được quản sự đưa ra, Hoàng Kỳ đi theo phía sau hai người.
Hai cha con liếc mắt một cái đã thấy được Tạ Tri Phi.
Bùi Ngụ vẫy tay với hắn.
Tạ Tri Phi vội vàng chạy tới, miệng ngọt gọi một tiếng “Bùi thúc”, thành thật vươn tay ra.
Ba ngón tay đặt lên mạch tượng, Bùi Ngụ liếc Tạ Tri Phi một cái, dặn dò “điều dưỡng cho tốt”, rồi lên xe ngựa nhà mình, nghênh ngang rời đi.
Hai người hắn kề vai sát cánh đi về phía trước.
Đi được một đoạn, Tạ Tri Phi quay đầu nhìn đèn lồ ng: “Trong phủ này có người chết, sao còn treo đèn lồ ng đỏ?”
“Đó là một câu chuyện dài.” Bùi Tiếu ra vẻ thần bí.
“Con gái nhỏ của Thẩm thái y, trước kia không biết vì nguyên nhân gì đã bị Thẩm thái y trục xuất khỏi nhà, lưu lạc bên ngoài gần hai mươi năm, chết ở bên ngoài. Lúc chạng vạng tối, quan tài được đưa về nhà.”
Thật đúng là không ngờ tới.
Tạ Tri Phi tò mò hỏi: “Một nữ tử nội trạch, lang thang bên ngoài hai mươi năm, sống dựa vào cái gì?”
“Lạ lắm phải không, làm du y á!”
“Nàng còn biết y thuật à?”
“Từ lúc ở trong bụng nương đã ngửi thấy mùi thảo dược, có thể không biết sao?”
“Vậy sao ngươi lại không biết?”
Bùi Tiếu đánh hắn: “Tên khốn, đừng đụng vào nỗi đau của ta!”
Nắm đấm rất nhẹ, căn bản không có trọng lượng, Tạ Tri Phi huých vai hắn: “Mau nói đi, chết như thế nào?”
“Nghe nói là lúc khám bệnh cho người ta, chợt té xuống đất rồi không tỉnh lại nữa.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Bốn mươi mốt.”
“Còn trẻ vậy sao?”
“Thật đáng tiếc.”
Tạ Tri Phi cảm thấy lại không đúng: “Sao quan tài lại mang về Thẩm gia, không phải là lấy gà theo gà…”
“Đến cọng lông gà cũng không có.” Tiểu Bùi gia: “Chưa lập gia đình, cả đời làm cô nương già, quan tài không khiêng về Thẩm gia, thì khiêng đến đâu?”
Khi còn trẻ bị đuổi ra khỏi nhà; Ở bên ngoài làm nghề y mà sống; Bốn mươi mốt tuổi không lập gia đình;
Tạ Tri Phi bình tĩnh, chuyện này nghe sao lại mới mẻ như vậy?
“Ai mang quan tài vào kinh?” Hắn hỏi.
“Nghe nói là mấy bệnh nhân nàng từng cứu chữa.”
“Lão thái y chịu khiêng quan tài vào cửa sao?”
Nói đến đây, Bùi Tiếu nặng nề thở dài.
“Dù sao cũng là con gái ruột, Thẩm lão thái y, lão phu nhân đương nhiên là chịu. Con trai, con dâu, cháu trai, cháu dâu thì lại làm ầm ĩ, nói gì cũng không chịu để quan tài vào cửa, nói là điềm xấu.”
Hèn gì đến đèn lồ ng cũng không chịu đổi.
Tạ Tri Phi hỏi: “Vậy bây giờ làm thế nào?”
Bùi Tiếu: “Không phải tìm ta tới đó sao?”
Tạ Tri Phi: “Ngươi có thể làm gì?”
“Tiểu gia ta có thể làm nhiều lắm.” Bùi Tiếu: “Ta tìm người đặt quan tài ở trong chùa miếu ngoài thành, ngày mai mời mười tám tăng nhân, mười tám đạo sĩ niệm kinh làm pháp sự, “trước siêu độ vong linh, sau trực tiếp an táng.”
“Chôn ở đâu?” Tạ Tri Phi: “Phần mộ của Thẩm gia sao?
“Tùy tiện chôn cất, cũng không cần trắc trở như vậy.” Bùi Tiếu lắc đầu: “Đây coi như là mỗi người lui một bước đi!”
Tạ Tri Phi nghe xong, không nhịn được thở dài: “Cái này gọi là nhà nào cũng có nỗi khổ.”
“Ai nói không phải chứ!”
Bùi Tiếu ngửi ngửi Tạ Tri Phi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì? Uống rượu rồi hả, uống với ai thế?”
“Với mấy người Thái Tứ.”
Tạ Tri Phi đè giọng nói: “Chuyện Trịnh gia, có manh mối không?”
“Nào có nhanh như vậy!”
Bùi Tiếu tay che miệng, nhìn xung quanh vài cái, nói: “Việc này rất nguy hiểm, phải từ từ, không qua loa được, làm không tốt sẽ chết đó.”
Tạ Tri Phi còn chưa kịp nói, đã nghe hắn thở dài: “Ta ấy à, không nên nhanh mồm nhanh miệng, đồng ý với họ Ngô kia.”
Bốp…
Tạ Tri Phi đánh sau lưng hắn.
Chết tiệt, hối hận hả?
Muộn rồi!
Bùi Tiếu suýt nữa bị hắn đánh phụt máu, cả giận nói:
“Ngươi làm gì đấy, nói mấy câu xả giận cũng không được hả, mấy ngày nay tiểu gia ta ngày ngày gặp ác mộng, nhìn xem, khóe mắt có nếp nhăn rồi nè.
“Được rồi, đừng tức nữa.”
Tạ Tri Phi giúp hắn xoa lưng.
“Làm việc cẩn thận một chút, ngày mai ngươi bận lắm đó, về sớm đi.”
Lông Tiểu Bùi gia bị vuốt xuống, nhưng không nỡ trở về, hai huynh đệ ai bận việc nấy, đã bao lâu không gặp nhau rồi.
“Đúng rồi, hai bà có kia không có ở đây, ngươi có cảm giác gì không?”
“Cảm giác gì?”
“Cô đơn, lạc lõng, trống rỗng!”
Mặt Bùi Tiếu héo úa: “Ngũ Thập, ngươi nói xem ta có hèn không?”
Ta còn hèn hơn ngươi!
Tạ Tri Phi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Có phải ngươi chưa dứt tình cũ với Yến Tam Hợp không?
Tình cũ chưa dứt cái rắm!
Nam nhân phải cầm lên được, buông xuống cũng được.
Hắn chỉ là hơi hoài niệm buổi nói chuyện trong ngoài cửa sổ với Lý Bất Ngôn hôm đó thôi.
“Ta chỉ muốn đấu võ mồm với tên phá đám kia, nha đầu kia nói chuyện rất thú vị.”
Đấu võ mồm với ai cũng được.
Chỉ cần không nhớ thương Yến Tam Hợp là được!
Tạ Tri Phi ôm vai hắn, nhỏ giọng nói về tình hình triều đình gần đây.
Thế cục vẫn đáng lo!
Người của Thái tử, và người của Hán vương đấu càng ngày càng xung, chỉ việc để ai tiếp nhận Tả Đô Ngự Sử của Lục Thời thôi đã đối chọi rất gay gắt rồi.
Phe Hán vương ỷ vào việc Hán vương được sủng ái, hành sự hơi cuồng vọng.
Người phía sau Thái tử đều là một đám lão thần, những người này cũng không phải ăn chay.
Thế cục đã cực kỳ rõ ràng, chỉ cần bệ hạ cưỡi hạc về tây, thì kết quả cuối cùng không phải ngươi chết, cũng là ta vong.
…
Nói chuyện xong, ai ấy đều tự về nhà.
Trước khi hồi phủ Tạ Tri Phi đến biệt viện dạo một vòng, uống một chung trà rồi mới rời đi.
Đây là thói quen mới hình thành gần đây của hắn.
Mặc dù biết rõ nàng sẽ không trở về sớm như vậy, nhưng vẫn luôn ngóng trông ngày nào đó khi hắn đi vào biệt viện, sẽ thấy người nọ lạnh lùng chào hắn một tiếng: “Ơ, Tam gia đến rồi!”
Tam gia sống hai mươi năm, chưa từng nhớ thương ai như vậy, cứ mỗi khi rãnh rỗi là lại thấy vò đầu bức tai.
Nàng đang ở đâu rồi?
Đi đường có thuận lợi không?
Thằng nhãi tên Hàn Hú kia có chăm sóc tốt cho nàng không?
Lúc trở lại Tạ phủ, trời đã rất khuya rồi.
Tạ Tri Phi mới vừa đi tới cửa thứ hai, đã thấy đại ca đi từ đối diện tới, không khỏi kinh ngạc.
“Đại ca, trễ thế này rồi huynh còn đi đâu thế?”
Tạ Nhi Lập lại, thở dài: “Chu gia vừa mới gửi thư tới, nói nhạc phụ ta không ổn rồi, ta và đại tẩu ngươi chạy tới xem thử.”
Tạ Tri Phi: “Đại tẩu đâu?”
Vừa dứt lời, Chu thị đã đỡ tay Xuân Đào, vội vàng đi đến.
Tạ Tri Phi nghênh đón: “Đại tẩu, có cần đệ đi với hai người không?”
“Đệ đi làm gì, vào nghỉ ngơi đi.”
Chu thị bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Nếu ta và ca đệ tối nay không về, thì sáng mai đệ qua trông cháu nhé.”
“Đại tẩu yên tâm.”
Tạ Tri Phi nhìn theo bóng bọn họ rời đi, xoay người đi vào trong viện.
Vào trong viện, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng vốn còn treo ở phía chân trời, chẳng biết từ lúc nào đã ẩn vào tầng mây đen kịt.
Mí mắt Tạ Tri Phi không hiểu sao lại giật một cái.