Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 452
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 452 - Bất động
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 452: Bất động
Liên tiếp mấy ngày, Tạ Tri Phi đều âm thầm chạy đôn đáo vì chuyện Hách, Đỗ liên hôn.
Hắn vốn kỳ vọng Thái tử phi ra mặt, Thái tử bên kia sẽ có động tĩnh, nào ngờ Thái tử không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ người béo lên, thì tâm hồn cũng khoan dung ư?
Nhưng cũng không thể rộng như biển được chứ!
Tạ Tri Phi sứt đầu mẻ trán.
Hán vương vừa vào kinh, hai ngày đều ngủ lại trong cung, nói là tận hiếu với Hoàng đế.
Hoàng tử trưởng thành ngủ lại cấm cung không thấy nhiều, có thể thấy được hoàng đế thật lòng rất thích Hán vương.
Lần này thì tốt rồi, từng bước ép sát, từng bước lui về phía sau, nếu còn tiếp tục như vậy, thì phải làm sao bây giờ?
Tạ Tri Phi không còn đường để đi, thương lượng với Bùi Tiếu, quyết định đi con đường cuối cùng.
Vào đêm.
Thư phòng Tạ phủ.
“Cha.” Tạ Tri Phi khẽ gọi: “Chuyện liên hôn Hách Đỗ, cha có thể nghĩ cách giúp con trai được không? Việc này không thể thành, cũng không nên thành.”
Tạ Đạo Chi nhìn sắc mặt tiều tụy của con trai, một lúc lâu sau thì nặng nề thở dài.
“Trời sắp mưa, nương phải lập gia đình, chẳng ai ngăn được? Con cứ làm việc của con đi, chuyện khác cứ mặc cho số phận.”
“Không thể mặc cho số phận, Hoài Nhân không ở đây, việc này…”
“Lão Tam, việc này con không nên gấp.”
Ánh mắt Tạ Đạo Chi và con trai đối diện với nhau, có hơi căng thẳng.
“Vì sao?” Tạ Tri Phi không hiểu lắm.
“Người khinh ngữ tiện*, quyền cao chức trọng, trời có sập xuống thì cũng do người trên cao chống đỡ, còn lâu mới tới phiên con.”
*ý nói người thấp cổ bé họng thì chẳng có tiếng nói.
Giọng nói Tạ Đạo Chi mang theo vài phần trịnh trọng: “Tam nhi, con nhớ kỹ, ở vị trí nào thì mưu tính chuyện đó.”
Giống như một chậu nước lạnh đổ từ đỉnh đầu xuống, Tạ Tri Phi lập tức ngây ngẩn cả người.
Ở vị trí nào, mưu tính chuyện đó?
Minh Đình chẳng qua chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm ở Tăng Lục Ti.
Bản thân cũng chỉ là thủ lĩnh binh mã ti ngũ thành, cùng lắm là thất phẩm.
Hai người bọn họ cho dù kiễng mũi chân, thò cổ lên, tay cũng không với tới trời được; Mà thứ bọn họ mưu tính, chẳng qua là được mất của Hoài Nhân.
“Ta có thể có địa vị của ngày hôm nay, không phải dựa vào việc sống cô độc, không phải dựa vào cương trực công chính, một thân chính khí, mà là mỗi ngày đều suy nghĩ xem người nọ đang nghĩ gì, hắn hy vọng người ngã xuống tiếp theo sẽ là ai?”
Lời nói của Lục Thời, lập tức chui vào trong đầu Tạ Tri Phi, hắn hỏi ngược lại chính mình, vì sao ta không suy nghĩ một chút, trong chuyện liên hôn này, bọn họ đang suy nghĩ chuyện gì?
Đỗ Kiến Học đang nghĩ gì?
Bảo vệ chức quan của hắn;
Võ An Hầu thì sao?
Võ An Hầu là một võ tướng, tổ tiên từng có long công*.
*công phụ trợ, sát cánh bên hoàng đế ạ.
Võ An Hầu tiếp nhận quân Bắc doanh Vũ Lăng từ trong tay cha hắn, thực quyền nắm trong tay.
Hắn chỉ có một người con trai duy nhất, Hách Ôn Ngọc.
Hách Ôn Ngọc này thanh danh không tốt, là một tên đoạn tụ, nhưng Võ An Hầu dường như đã hết cách với hắn.
Nếu như ta là Vũ An Hầu, ta có một đứa con trai như vậy, ta sẽ muốn dùng danh tiếng tài nữ của Đỗ Y Vân, dát chút vàng lên mặt cho con trai mình.
Ngoài ra, ta còn muốn mưu cầu gì nữa?
Bệ hạ già rồi, thái tử yếu đuối, Hán vương ép sát, tân đế là ai không thể nói chính xác được, phủ Võ An Hầu bây giờ đã trở thành người mà hai bên đều phải tranh thủ, ta nên chọn thế nào?
Ánh mắt Tạ Tri Phi phút chốc sáng ngời.
“Cha, Vũ An Hầu vẫn muốn mưu đồ long công, có phần long công này, Hách gia hắn còn có thể thịnh vượng ba đời.
Tạ Đạo Chi thấy chấn động, hắn không ngờ con trai nhỏ của mình lại lĩnh ngộ nhanh như vậy, hơn nữa còn nói trúng tim đen.
Kỳ thật phủ Võ An Hầu tuy rằng có vẻ còn nắm thực quyền trong tay, nhưng cục diện như vậy còn có thể duy trì bao lâu?
Có câu nói một triều thiên tử một triều thần, Võ An Hầu cũng muốn tìm một bến tàu ổn thỏa để dựa vào, nếu không thì chỉ là một chiếc thuyền cô độc, lắc lư phiêu bạt trên biển, không thể dựa vào ai cả.
Tạ Đạo Chi nhìn con trai, hỏi: “Hôm nay Hán vương ra tay, Thái tử lại không hành động, con có nghĩ tới nguyên nhân Thái tử bất động không?”
“Nguyên nhân Thái tử bất động?
Tạ Tri Phi lại sửng sốt, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Nguyên nhân Thái tử bất động là vì bệ hạ vẫn bất mãn với hắn, nếu giờ phút này hắn ra mặt lôi kéo phủ Vũ An Hầu, bệ hạ sẽ cho rằng hắn bụng dạ khó lường.
Dù sao tiền Thái tử đã từng muốn tạo phản.
Tạ Đạo Chi vỗ vai nhi tử.
“Những năm này Thái tử cũng không dễ dàng, tiến cũng sai, lui cũng sai, đến cái tật ở chân mang theo từ trong bụng mẹ cũng là hắn sai.”
Tạ Tri Phi lần đầu tiên nghe được lời như vậy từ trong miệng phụ thân, không khỏi kinh hãi.
Hắn là tam gia Tạ phủ, nhưng bên trong lại là Trịnh Hoài Tả.
Tính tình người Trịnh gia đều là tính tình võ tướng, nhiệt huyết, nghĩa khí, không sợ sống chết, khuyết điểm là làm việc dễ xúc động.
Hắn chỉ biết Hoài Nhân không ở đây, mình phải gánh vác trách nhiệm, muốn để hai nhà Hách Đỗ không thể liên hôn, muốn tìm mọi cách khuyên Thái tử ra mặt, lại hoàn toàn không nghĩ sâu xa thử, xem Thái tử có thể ra mặt hay không?
“Tam Nhi à.” Ánh mắt Tạ Đạo Chi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thái tử trước đây không phải là người nhát gan như vậy.”
“Vậy…” Tạ Tri Phi há miệng, nhưng không biết phải nói gì.
“Mấu chốt của việc này là ở Vũ An Hầu.” Tạ Đạo Chi dứt khoát nói thoải mái: “Mà người có thể chi phối Vũ An Hầu, chỉ là con trai hắn Hách Ôn Ngọc, ngươi tìm nhị ca ngươi là đúng, nhưng nhị ca ngươi nói không có tác dụng gì. Tam Nhi à, đây gọi là người khinh ngữ tiện.”
Tạ Tri Phi mờ mịt đi ra khỏi thư phòng, gió đêm thổi qua, đầu óc hắn chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.
“Chu Thanh.”
“Gia?”
“Giúp ta đưa thư cho Hách thế tử, ta muốn gặp hắn!”
“Vâng!”
“Đợi đã.”
“Gọi Minh Đình cùng đi.”
…
Tần Lâu Sở Quán ở kinh thành, đều nằm ở hai bên sông Vĩnh Định.
Ngoại trừ Lệ Xuân viện là hang tiêu hồn của toàn bộ nam nhân kinh thành, còn có một tiểu lâu tầm thường, nghe nói còn tiêu hồn hơn cả Lệ Xuân viện.
Lầu Ngọc Sanh, hang Tiêu Hồn.
Tạ Tri Phi và Tiểu Bùi gia đi vào Noãn Các, ánh mắt đồng thời rơi vào trong trướng Phù Dung.
Bùi Tiếu cả kinh hít sâu một hơi, nhìn qua Tạ Tri Phi: Tên nhóc này cố ý phải không, hẹn thời gian gặp mặt, hắn lại đang vui đùa.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc nhau, trong lòng đồng thời mắng: Con bà nó!
Tạ Tri Phi: Hắn muốn diễn, chúng ta cứ xem đi.
Bùi Tiếu tức: Hai tên gà trống chưa mở miệng chúng ta, nhìn người ta xem.
Một lát sau, trướng Phù Dung xốc lên.
Hách Ôn Ngọc xõa tóc bước ra, trên người chỉ tùy ý khoác thêm áo lót, để lộ cần cổ trắng nõn sạch sẽ.
“Ơ, Tam gia và Tiểu Bùi gia đến rồi à, sao lại không lên tiếng?”
“Kêu rồi.” Bùi Tiếu hừ một tiếng: “Thế tử gia không nghe thấy thôi.”
“Ha ha ha…”
Hách Ôn Ngọc nhìn thoáng qua trướng Phù Dung: “Cút ra ngoài!”
Tiểu quan nhân bò ra khỏi trướng, cúi đầu vội vàng rời đi.
Hách Ôn Ngọc rót cho mình một chung rượu, uống một ngụm.
“Nói đi, hai vị gia tìm ta có chuyện gì, thoải mái một chút đi.”
Thành Tứ Cửu người người đều biết, thế tử Võ An Hầu một thích nam sắc, hai thích rượu ngon, ba thích sưu tầm nghiên mực.
Muốn có quan hệ với Thế tử gia, chỉ cần ba thứ này.
Tạ Tri Phi nhìn Hách Ôn Ngọc, tươi cười rạng rỡ.
“Cũng không có chuyện gì lớn, ta tới uống với thế tử gia vài chén rượu, trò chuyện vài câu thôi.”