Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 448
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 448 - Giỏi giang
“Ngươi đừng nói với ta là ngươi muốn giữ thanh danh cho Đỗ Y Vân, nữ nhân kia khiến Tạ gia các ngươi rối tung cả lên, còn giữ cái rắm nữa!”
Khóe mắt Tạ Tri Phi muốn nứt ra, đập bàn: “Không hiểu tiếng người sao, ta nói không được.”
Tiểu Bùi tức giận, đập bàn theo: “Đây là chuyện thuận nước đẩy thuyền.”
“Ta đẩy muội phu ngươi!”
Tạ Tri Phi chỉ vào mũi Tiểu Bùi gia mắng: “Ngươi là nam nhân cao bảy thước, có thể làm việc quang minh lỗi lạc một chút hay không?”
“Còn quang minh lỗi lạc?” Tiểu Bùi gia cười nhạo: “Ngươi cho rằng ngươi là lão Ngự Sử sao, mọi chuyện đều phải dùng dương mưu? Chúng ta một không có bản lĩnh kia của hắn, hai không có kiên nhẫn như hắn,dùng chút âm mưu quỷ kế không tốt sao?”
Không đúng!
Rất không đúng!
Trước kia người biết dùng âm mưu quỷ kế nhất là Tạ Ngũ Thập hắn.
Tiểu Bùi gia tiến lên phía trước, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt tuấn tú trước mặt: “Hay là ngươi đã có người trong lòng, không muốn để cho người ta hiểu lầm?”
Tạ Tri Phi bị hắn nói trúng, tim đập thình thịch, vẻ mặt sửng sốt.
Nhìn vẻ mặt hắn, sự hoài nghi của Tiểu Bùi gia từ trước tới nay đã có tin tức, lại vỗ bàn: “Nói, là ai?”
Ta có thể nói với ngươi được sao?
Tim từ từ bình ổn lại, Tạ Tri Phi liếc hắn một cái: “Đã có người trong lòng, nhưng chuyện còn sớm lắm, đừng làm hỏng thanh danh của nàng.”
“Chà chà chà, đã bảo vệ người ta luôn rồi, ai thế?”
Tiểu Bùi gia một bụng tò mò.
“Ta có biết hay không? Bộ dạng như thế nào? Có ôn lương hiền thục hay không? Dòng dõi ra sao? Đừng giống như ta, một cao một thấp, chênh lệch quá lớn?”
Tạ Tri Phi bị hắn hỏi đến đau đầu: “Ngươi có thể tập trung vào chính sự được không?”
“Không thể.”
Tạ tam gia hắn là ai chứ, không gần nữ sắc, ngoài mặt thì tỏ ra phong lưu nhưng đêm về lại chỉ có thể dùng tay để xử lý.
Hắn có người trong lòng ư, đúng là hiếm lạ!
Cô nương kia có biết hắn thích nàng không? Nàng có ý gì với hắn không? Cũng đừng giống như ta đó chứ.
Tạ Tri Phi rất muốn lấy khăn lau bịt miệng họ Bùi lại.
Đúng lúc này, Đinh Nhất vọt vào khoang thuyền, nói: “Tam gia, đại sự không tốt, Yến cô nương để lại một tờ giấy, bỏ đi rồi.”
Cái gì?
Da đầu Tạ Tri Phi tê dại: “Đi đâu rồi? Giấy đâu?”
Đinh Nhất lấy tờ giấy ra, Tạ Tri Phi giật lấy.
Trên giấy trắng mực đen viết một hàng chữ như rồng bay phượng múa: Có việc gấp, về phủ Vân Nam một chuyến, sẽ quay lại nhanh thôi, đừng lo.
Tạ Tri Phi vừa nhìn thấy nét chữ này, đã biết Yến Tam Hợp vội vàng viết.
“Nàng đi một mình à?”
“Không phải, còn có nam nhân bên cạnh nàng nữa.”
“Cái gì?” Tạ Tri Phi lập tức trợn mắt đến mức muốn nứt ra, túm lấy vạt áo Đinh Nhất: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Đinh Nhất chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm đáng sợ như vậy trên mặt gia mình.
“Hai người bọn họ đang đi về nhà, thì đột nhiên dừng lại nói chuyện, nói xong, tốc độ bước đi cũng nhanh hơn. Về đến nhà, Yến cô nương trở về phòng dọn vài bộ xiêm y, rồi đi theo người nọ.”
“Đi như thế nào?”
“Cưỡi ngựa.” Đinh Nhất: “Ta muốn đi theo, Yến cô nương đưa giấy cho ta, bảo ta đừng đi theo, còn nói nếu Lý Bất Ngôn từ phía nam trở về, bảo nàng ở kinh thành chờ cô.”
Tạ Tri Phi thất thần ngã xuống ghế, đầu óc ong lên.
Tiểu Bùi gia ở bên cạnh kêu rên.
“Ngũ Thập à, ngươi phải trông kỹ cô nương ngươi thích đó, ngàn vạn lần đừng giống như ta, vô duyên vô cớ bị cắm sừng, nhìn đi, đã bỏ trốn với nam nhân khác rồi kìa!”
Cái đầu heo nhà ngươi cũng xứng phụ tá Thái Tôn?
Tạ Tri Phi ghét bỏ Bùi đầu heo, suy nghĩ rất nhanh.
Nhìn cách đi đứng nói chuyện thì có thể nhìn ra Yến Tam Hợp và nam nhân kia rất quen thuộc.
Chữ viết nguệch ngoạc như vậy, có thể thấy được chuyến này chỉ là nhất thời nghĩ ra, hơn nữa cũng cấp bách.
Phủ Vân Nam là nơi nàng từng sống.
Nàng bảo Lý Bất Ngôn ở biệt viện chờ nàng, chứng tỏ nàng chắc chắn sẽ trở về.
Tạ Tri Phi suy nghĩ một hồi, trái tim treo lên thoáng thả lỏng một chút.
“Đinh Nhất, lập tức đi điều tra bối cảnh nam nhân kia, phải nhanh lên.”
“Vâng!”
“Đợi đã.”
Chu Thanh ngăn Đinh Nhất lại: “Có thể lên được lầu hai lầu ba của lầu Cổ Nguyệt, thì không phải người bình thường, qua bên kia hỏi thử sẽ biết.”
Đinh Nhất cảm kích liếc mắt nhìn Chu Thanh một cái, chạy đi như bay.
Chỉ qua nửa canh giờ, hắn đã thở hồng hộc chạy như bay trở về.
“Gia, hỏi thăm được rồi, người nọ là tân nhậm bảo chủ Hàn Hú của Hàn Gia Bảo.”
Tiểu Bùi gia tò mò hỏi: “Hàn Gia Bảo làm nghề gì?”
“Tiêu cục tiếng tăm lừng lẫy của phủ Tế Ninh, tổ tiên Hàn gia từng đi lính, đánh trận, sau khi lui về thì nhờ vào quân mạch, xây dừng tiêu cục, các châu phủ của Hoa quốc đều có phân bộ của họ.”
Đinh Nhất: “Sau khi lão bảo chủ tiền nhiệm qua đời, nghe nói có rối loạn một hồi, là Hàn Hú ổn định cục diện.”
Bỏ trốn cùng một tên áp tiêu?
Mỗi lỗ chân lông trên người Tiểu Bùi gia đều tỏa ra sự không hài lòng: “Mắt bà đồng mù rồi sao?”
Chu Thanh đi tới trước mặt chủ tử nhà mình.
“Gia, nếu là mở tiêu cục, thì sự an toàn của Yến cô nương chắc chắn không thành vấn đề, việc cấp bách trước mắt, vẫn là liên hôn giữa hai nhà Đỗ, Hách.”
Không cần Chu Thanh nhắc nhở, Tạ Tri Phi tự biết nặng nhẹ.
Thái Tôn bị thương là chuyện lớn thứ nhất.
Hách, Đỗ liên hôn là chuyện thứ hai.
Yến Tam Hợp rời kinh thành theo lý chỉ có thể xếp ở cuối cùng.
Trong lòng hắn cực kỳ muốn đuổi theo Yến Tam Hợp, nhưng lý trí nói cho hắn biết, không thể đi.
Tạ Tri Phi nhìn Chu Thanh, mở miệng.
“Liên hôn hai nhà Hách Đỗ, mấu chốt là ở Hách gia, tung tin đồn, Hách Quân không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân.”
Chu Thanh nhíu mày nói: “Tam gia, việc này còn cần tung tinh sao?” Không phải rõ ràng rồi sao!
“Cần!”
Tạ Tri Phi: “Ta muốn mọi người từ trên xuống dưới kinh thành đều biết, để Đỗ Kiến Học bị đâm vào xương sống.”
“Kế này hay!”
Tiểu Bùi gia giơ ngón tay cái với Tạ Tri Phi, khen một câu.
“Bùi Minh Đình.”
“Hả?”
“Yến Tam Hợp người ta thà bỏ trốn với một tên áp tiêu, cũng không muốn theo ngươi hưởng phúc, có thể thấy được…” Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: “Tiểu Bùi gia ngươi chẳng bằng một tên áp tiêu.”
“Ngươi…”
“Ngươi là một tên cặn bã!”
Tạ Tri Phi gõ ót hắn một cái, Tiểu Bùi gia hét lên.
“Tạ Ngũ Thập, ngươi muốn mưu sát sao?”
“Giết ngươi không thịt, róc thịt ngươi không dầu.” Mỗi lời nói của Tạ Tri Phi đều là sự chèn ép: “Ngươi vẫn nên làm gì thì đi làm đi.”
Tiểu Bùi gia oán giận trừng mắt với hắn: “Ta nên làm gì?”
“Tìm Quý Hải Đông.” Tạ Tri Phi lạnh lùng: “Để Trương gia giật dây bắc cầu, để Thái tử phi ở bên cạnh khuyên nhủ Thái tử.”
Tiểu Bùi gia: “Vậy còn ngươi, ngươi làm gì?”
“Ta đi gặp nhị ca tốt của ta một lát.” Tạ Tri Phi: “Hắn và Hách Ôn Ngọc là huynh đệ tốt, nếu Hách Ôn Ngọc đừng về phía Hán vương, hắn họ Tạ, khuỷu tay sẽ rẽ đi đâu?”
Ánh mắt Bùi Tiếu dừng trên người Tạ Ngũ Thập.
Trong nháy mắt này, hắn phát hiện tiểu tử này thật giỏi giang!