Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 444
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 444 - Muốn tặng
Hán vương nghe thấy từ này lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Ngươi nói không sai, tiểu tử kia còn xấu xa hơn cả cha hắn, nhưng bệ hạ lại cưng chiều hắn, có đôi khi đến ta còn phải đứng đằng sau.”
Đổng Tiếu: “Với cả Thái tử vẫn còn là Thái tử, cũng là bởi vì hắn sinh một đứa con trai tốt.”
“Ý của Bá Nhân là…” Trong mắt Hán vương hiện ra sát ý: “Giết hắn ư?”
“Không đến bước cuối cùng, Vương gia ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ này.”
“Tại sao?”
“Đi đêm về hôm, nhạn đi qua sẽ để lại dấu vết, nếu như bệ hạ muốn tra rõ một việc thì chắc chắc sẽ điều tra ra, nếu giết hắn thì là quá mức mạo hiểm, lỡ như điều tra đến chỗ Vương gia thì chỉ sợ… Ta cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
Hán vương nhìn Đổng Tiếu, chân mày nhíu chặt: “Nếu không giết được, Bá Nhân nhắc đến hắn làm gì?”
“Thái tử ở kinh thành, Thái Tôn ở Lâm An, Vương gia một mặt phải nghĩ cách giữ chân Thái Tôn, mặt khác phải nhanh chóng vào kinh, phụng dưỡng bên cạnh bệ hạ, sớm chiều ở chung với bệ hạ.
Đổng Tiếu nhìn ra ngoài cửa: “Lúc ở bên cạnh bệ hạ sớm chiều, vương gia còn phải tận hết sức lực làm một việc, cũng chỉ cần làm một việc.” Đổng Tiếu quay đầu, nhìn vào mắt Hán vương: “Nghĩ cách khiến Thái tử xấu mặt, phạm sai lầm.”
Người thông minh, chỉ nói ngắn gọn đã hiểu.
Tim Hán vương đập điên cuồng, vỗ bàn: “Kế này hay lắm, người đâu!”
“Vương gia, bình tĩnh chớ nóng vội, ta phải thương nghị cách để kéo chân Thái Tôn nữa.”
Đổng Tiếu vội lên tiếng ngăn cản: “Phải làm thật khéo, đừng để hắn phát hiện, nếu không là kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy.”
“Bá Nhân nhắc nhở rất tốt, là ta kích động quá.” Hán vương nhíu mày: “Kéo chân thế nào, dùng nữ nhân được không?”
Hán vương vừa nghĩ tới chuyện tên nhóc Triệu Diệc Thời kia đoạt hoa khôi với mình, chợt cảm thấy chủ ý này của mình rất tốt.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tìm mấy nữ nhân tuyệt thế, để cho hắn vui đến quên trời quên đất, tốt nhất là đừng làm cả chính sự.
Đổng Tiếu lại lắc đầu: “Thái Tôn người này không tham nữ sắc, nếu vừa ý thì nhiều nhất là mang về kinh thành nuôi, nữ nhân chỉ e không kéo chân được.”
Hán vương ánh mắt nặng nề: “Vậy còn có cách nào nữa?”
Đổng Tiếu: “Ta có một kế, Vương gia có muốn nghe thử không?”
Hán vương: “Mau nói đi.”
“Đoàn người Thái Tôn đi Chiết Giang, là vì quét sạch quan trường, muốn giết vài người, tịch thu vài nhà. Vương gia…”
Đổng Tiếu nghiêng đầu về phía trước, nhẹ giọng nói.
“Chó cùng đường còn rứt giậu, huống chi là người?”
Hán vương sửng sốt một hồi, lục phủ ngũ tạng cũng sôi trào theo: “Ý của Bá Nhân là…”
Đổng Tiếu: “Mượn dao giết người…”
…
Tỉnh Chiết Giang.
Phủ Lâm An.
Nơi ngắm trăng tốt nhất của phủ Lâm An là ở lầu Ngoại Lâu, trước hồ Tây in dấu vầng trăng sáng trên trời, nhìn cực kỳ đẹp.
Giờ này năm ngoái, nơi đây là chỗ rôm rả nhất.
Nhưng năm nay không biết vì sao mà gần bờ sông lầu Ngoại Lâu đều bị phong toả lại, người không phận sự, không thể nào vào được.
Giờ phút này trong lầu Ngoại Lâu, có một nhà quan viên lớn nhỏ, một đám vũ kỹ mặc sa mỏng xinh đẹp, đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Nhưng chẳng ai có tâm tư mà ngắm nhìn, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào nam tử trên vị trí chính giữa.
Nam tử mặc một bộ TSm màu xám tro, trong tay cầm chung rượu, khóe môi treo một chút cười, quả nhiên là chi lan ngọc thụ*, quân tử khiêm tốn.
*“Tạ An” 謝安 đời Tấn, có con em tài giỏi, thường nói “tử đệ như chi lan ngọc thụ” 子弟如芝蘭玉樹. Chỉ con em ưu tú.(từ điển hán nôm)
Là Hoàng thái tôn Triệu Diệc Thời.
Thái Tôn điện hạ mang theo khẩu dụ của hoàng đế, đích thân tới Chiết Giang, tới đây làm gì?
Tới giết người!
Đầu năm nay làm quan, trên mông ai mà chẳng dính tí phân, cục diện bây giờ, là Thái Tôn thấy ai vừa mắt thì đầu người đó được giữ lại.
Lúc này, có người ho một tiếng, nhóm vũ kỹ lập tức lui ra, trong lầu phút chốc yên tĩnh lại.
Các quan viên chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ thở hơi lớn tiếng thì Thái Tôn lại nhìn qua.
Triệu Diệc Thời buông chung rượu, cười gằn một tiếng: “Một viên tri phủ thanh liêm nhậm chức ba năm, cũng có được mười vạn ngân lượng, lời này chư vị đã từng nghe chưa?”
Chư vị làm gì dám nói tiếp.
“Các ngươi không đáp, chắc hẳn đều đã từng nghe thấy, nếu đã nghe rồi thì ta không nhiều lời nữa.”
Ngón tay Triệu Diệc Thời đặt trên bàn.
“Các châu các phủ ngày mai đưa sổ sách đến hành cung của ta. Sổ sách đúng, hôm nay có thể ngủ một giấc an ổn; sổ sách không đúng, thì thử suy nghĩ xem nên làm cái gì đi?”
Chúng quan viên đều cực kỳ sợ hãi.
Ánh mắt Triệu Diệc Thời nhìn chung quanh một vòng, ngữ khí mềm lại.
“Từ nhỏ bệ hạ đã dạy bổn cung, mọi việc phải tiên lễ hậu binh, phải khoan dung cho người khác, nhưng có khoan dung hay không thì phải xem biểu hiện sau này của chư vị nữa.”
Dứt lời, hắn đứng lên, phất tay áo, trực tiếp đi ra ngoài.
Gió thu say lòng người, ngoài lầu là nước hồ tây lung linh ánh sao.
Triệu Diệc Thời không có tâm tư ngắm cảnh, trong lòng vẫn đang suy tính mọi chuyện.
Lúc này, Thẩm Trùng đi tới: “Điện hạ, trong kinh truyền tin ra, lão ngự sử đi rồi, bệ hạ ban táng ở hoàng lăng.”
Triệu Diệc Thời biến sắc.
Từ xưa đến nay, người được ban thưởng chôn cất hoàng lăng có thể đếm trên đầu ngón tay, trong số ít người này, đại đá số đều là võ tướng khai quốc lập được công huân trên chiến trường.
Quan văn?
Lục Thời là người đầu tiên.
Nhưng công huân của hắn, hình như còn chưa tới mức này!
Tại sao?
Chẳng lẽ bệ hạ vẫn chưa biết người xúi giục sau lưng những thư sinh gây chuyện kia là hắn sao?
Không đúng.
Triệu Diệc Thời lập tức phủ định suy nghĩ của mình.
Cẩm Y Vệ là thân vệ của thiên tử, chuyện hắn có thể tra được, bệ hạ không thể nào chẳng hay biết gì.
Vậy nói cách khác, bệ hạ biết rõ Lục Thời làm những việc này sau lưng, nhưng vẫn hắn hậu táng, đây là vì sao?
Thẩm Trùng thấy điện hạ hồi lâu không nói gì, lại nói tiếp: “Chuyện thứ hai, bệ hạ đã hạ tội kỷ chiếu.”
Triệu Diệc Thời bỗng dưng nghẹn họng,rất lâu sau mới cười gằn một tiếng, nói: “Lần này, văn võ bá quan, thiên hạ học sinh đều nên yên tĩnh rồi nhỉ?”
“Cả nước trên dưới đều khen thánh thượng là minh quân.”
“Còn tin tức gì nữa?”
“Tạm thời chỉ có vậy thôi.”
“Bệnh của bệ hạ thế nào rồi?”
“Đã khỏi hẳn.”
Triệu Diệc Thời nheo mắt lại: “Chuyện ở Chiết Giang, phải nhanh lên, thành Tứ Cửu sau này sẽ không được yên ổn, chúng ta phải mau chóng hồi kinh.”
Thẩm Trùng hơi giật mình: “Điện hạ, chúng ta mới tới chưa được mấy ngày.”
Triệu Diệc Thời: “Ngự Sử đài, Hộ bộ, quan trường Chiết Giang, ba nơi này đều là nơi quan trọng, hoàng thúc tốt của ta chắc chắn sẽ có hành động.”
Thẩm Trùng: “Hán vương sẽ hồi kinh ư?”
Triệu Diệc Thời: “Có thế.”
Thẩm Trùng: “Vậy có nên truyền tin đến kinh thành, để Tam gia…”
Triệu Diệc Thời: “Không cần, Tạ Thừa Vũ chắc chắn sẽ sắp xếp, báo cho Vương Hiển, bảo hắn ban đêm tới hành cung tìm ta.”
Thẩm Trùng: “Vậy người trong lầu này thì sao?”
“Kêu bọn họ giải tán trước.” Giọng của Triệu Diệc Thời còn dịu dàng hơn bóng đêm: “Cũng không thể để bọn họ thoải mái quá được.”
“Vâng!” Thẩm Trùng gọi thị vệ đi theo tới, nhỏ giọng phân phó vài câu, xoay người lại, vừa vặn thấy được điện hạ chợt mỉm cười.
Thẩm Trùng lập tức nghĩ tới hộp bánh trung thu kia.
Dự cảm cực kỳ chính xác.
Trong nháy mắt tiếp theo, Triệu Diệc Thời hời hợt hỏi: “Ngươi nói xem khi nàng nhận được hộp bánh trung thu kia, sẽ nghĩ như thế nào?”
Thẩm Xung lắc đầu: “Tiểu nhân đoán không ra.”
Hắn đi theo bên cạnh điện hạ hơn mười năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe điện hạ chủ động nhắc tới bất kỳ nữ tử nào.
Còn là Lý Bất Ngôn?
Một nữ tỳ?
Thẩm Trùng khẽ cắn môi, dò xét: “Điện hạ không sợ trong lòng mấy người Tam gia có ý kiến gì sao?”
Khóe miệng Triệu Diệc Thời cong lên.
“Là muốn tặng thôi.”