Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 432
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 432 - Bánh Trung Thu
Đào hoa thối!
Đào hoa thối số một Bùi gia nhướng mày:
“Này, ngọn gió nào đã đưa Tạ Nhị gia đến đây thế? Ngươi rảnh rỗi quá sao?”
Đào hoa thối số hai Tạ nhị gia nhướng mày: “Đúng vậy!”
Lông mày của Tiểu Bùi gia nhướn lên trời.
“Nhị thiếu gia trước kia là một người thẳng thắn, bây giờ lại trở thành một kẻ quanh co, không chỉ có thể co, có thể duỗi, còn có thể đến cạy góc tường nhà người khác nữa!”
“Hửm?” Tạ Nhị gia lạnh nhạt nói: “Ta nhớ mấy ngày trước hai trưởng bối của Bùi gia đã đến Tạ gia chúng ta phá tường rồi mà. Góc tường này ở đâu ra thế?”
Tiểu Bùi gia nghẹn họng.
Tạ Nhị gia thừa thắng xông lên: “Bùi Tiếu, ngươi không thể ăn trong nồi nhìn đồ trong bát của người khác, quá tham lam.”
Tiểu Bùi gia: “Trời ạ, bát ta còn chưa lướt qua sao đã thành đồ trong bát của ngươi rồi?”
Hắn khịt khịt mũi: “Ta chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như ngươi.”
So tài mắng người, Tạ Nhị gia hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiểu Bùi gia, nhưng vụ đâm thủng lòng người, thì Tạ Nhị gia mới là người ác thực sự.
“Tiểu Bùi gia, làm người trước hết phải có đạo hiếu. Phụ mẫu ngươi sinh ra ngươi không phải để ngươi chọc tức bọn họ.”
Chọc vào tim phải không?
Bùi gia ta chưa từng sợ ai cả nhé!
“Tạ Nhị thiếu, làm người, ngoài hiếu thảo cũng còn cần phải có một ít tự giác. Là thứ xuất sinh ra trong bụng tiểu thiếp, khỏi cần lo lắng những người những việc không phải của mình. Ngươi có biết cái này gọi là gì không?”
Sắc mặt Tạ Bất Hoặc tái mét.
Bùi Tiếu kiêu ngạo hếch cằm: “… Cái này gọi là tâm cao như trời, mạng mỏng như giấy!”
“Ngươi…”
Yến Tam Hợp nghe không được nữa, vỗ bàn đứng dậy: “Lý Bất Ngôn, tiễn khách.”
Tiểu Bùi gia ngạo nghễ nhếch cằm: “Ngươi có nghe thấy không? Tam Hợp nói tiễn khách, là muốn ngươi cút đi đó!”
Yến Tam Hợp: “Cút hết!”
Bùi gia suy sụp: “Tam Hợp, tại sao ta…”
“Cả ngươi cũng cút!”
Tạ Bất Hoặc thả lỏng người, khôi phục sắc mặt: “Tiểu Bùi gia không hiểu tiếng người sao?”
Lý Bất Ngôn lấy nhuyễn kiếm bên hông ra, một tay chống nạnh còn tay kia thì di chuyển giữa hai người.
“Hai mụ đàn bà đánh đá, xin mời!”
Bùi Tiếu: “…”
Tạ Bất Hoặc: “…”
…
Chỉ trong thời gian uống nửa tách trà, cánh cửa tiểu viện kia đã đóng sầm lại.
Ngoài cửa, Bùi Tiếu và Tạ Bất Hoặc nhìn nhau chán ghét, rồi ai nấy đều phất tay áo bỏ đi;
Bên trong, Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn cười nghiêng ngả, trong lòng bất đắc dĩ.
“Nào, đừng cười nữa.”
“Ta có thể không cười được sao?”
Lý Bất Ngôn nhéo vào thái dương đau đớn rồi bắt chước giọng điệu của Bùi Tiếu.
“Dô, ngọn gió nào đưa Tạ huynh đến đây thế? Ngươi rảnh lắm sao?”
Lại quay người bắt chước giọng điệu của Tạ Bất Hoặc.
“Bùi Tiếu, làm người trước hết phải có đạo hiếu. Phụ mẫu sinh ra ngươi không phải để ngươi chọc tức bọn họ đâu.”
Yến Tam Hợp nhìn nàng một lúc rồi mỉm cười.
“Có cảm giác thành tựu khi được hai nam nhân tranh giành không?”
“Không, ta chỉ thấy khó chịu thôi.”
Lý Bất Ngôn im lặng một lúc: “Ngươi có biết vì sao nương ta lại bỏ cha ta không?”
Yến Tam Hợp lắc đầu.
“Một ngày nọ, bà ấy và một nữ tử khác tranh giành cha ta, giống như Tiểu Bùi gia và Tạ Nhị gia vừa rồi đấy. Ngươi đâm vào tim ta, rồi ta cũng đâm vào tim ngươi.” Lý Bất Ngôn nói tiếp: “Nương ta nói lúc đó bà chợt thấy chán ghét sự hèn mọn của mình, không lâu sau đó bà đã đưa ta rời khỏi nhà họ Lý, rồi không bao giờ quay trở lại cuộc sống như thế nữa.”
Yến Tam Hợp đi tới ôm lấy nàng: “Ngươi nhớ bà ấy sao?”
Lý Bất Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, “Hôm qua nhớ, hôm nay lại không nhớ, chẳng có gì tốt hơn việc ta đang sống rất tốt cả.”
Yến Tam Hợp: “Cha ngươi thì sao? Ngươi có nhớ ông ấy không?”
Lý Bất Ngôn im lặng một lúc rồi lắc đầu.
“Nha đầu ngốc!”
Yến Tam Hợp kiễng chân lên, xoa đầu nàng, đang định nói thêm gì nữa thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Quay lại nữa sao?
Yến Tam Hợp nói với Đinh Nhất đang canh cửa: “Đừng cử động, ta sẽ mở.”
Đinh Nhất vội vàng rút chân về.
Chốt cửa vừa mở, cửa đã bị kéo ra, Yến Tam Hợp đang chuẩn bị nói thì chợt nhìn thấy một nam tử lạ mặt da trắng bệch, sững sờ hỏi:
“Ngươi tìm ai?”
“Lý Bất Ngôn sống ở đây sao?”
Giọng nói của nam tử có hơi chói tai, Yến Tam Hợp cau mày nói: “Sao vậy?”
“Có người từ miền Nam gửi cho nàng bánh trung thu.”
“Ai tặng ta?” Lý Bất Ngôn nghiêng người ra ngoài, vẻ mặt khó hiểu.
Nam nhân kia nhét hộp bánh trung thu vào tay Lý Bất Ngôn, cao giọng nói: “Là tiểu chủ nhân của Cung Đoan Mộc.”
Cung Đoan Mộc?
Thiếu gia?
Ai?
Nhưng nam tử đó đã quay người lại, lên xe đi mất, để lại hai người đứng ngơ ngác nhìn nhau.
Yến Tam Hợp cho rằng nguyên quán của Lý gia là ở phía nam: “Không phải là Lý gia… tìm đến đó chứ!”
“Nhưng Lý gia không ở cung Đoan Mộc, cha ta đâu phải thiếu gia, ổng là lão gia mà.”
“Vậy là ai chứ?”
“Ai?”
Tạ Tri Phi xuống ngựa, ném dây cương cho Đinh Nhất, nhìn hai người đứng ở cổng: “Sao các ngươi lại đứng ở đây?”
Yến Tam Hợp đang muốn nói thì nhìn thấy người phía sau Tạ Tri Phi, bèn hỏi: “Sao ngươi còn quay lại nữa?”
“Chết không nhắm mắt!” Bùi Tiếu vỗ ngực nói: “Ta mặt dày quay lại hỏi xem, vì sao đến ta ngươi cũng đuổi đi hả?”
Yến Tam Hợp: “…”
Tiểu Bùi Gia vỗ ngực: “Tên khốn đó có thể so sánh với ta sao?”
Yến Tam Hợp: “…”
Tiểu Bùi gia lại tiến lên thêm một bước: “Chúng ta là tri kỷ? Còn hắn thì có quan hệ gì với ngươi hả?”
Yến Tam Hợp: “…”
Leo lên bậc thang cuối cùng, Bùi gia đứng trước mặt Yến Tam Hợp, trầm giọng hỏi: “Khi ngươi cần ta, thì Tiểu Bùi gia này nọ; lúc không cần thì đuổi ta đi. Yến Tam Hợp, ngươi đứng về phía ai hả?”
Yến Tam Hợp: “…”
“Ngươi còn do dự nữa?” Tiểu Bùi giậm chân: “Ngươi làm trái tim ta tan nát mất thôi!”
Nói xong, hắn phất tay áo, bước qua ngưỡng cửa, tức giận bỏ đi.
Yến Tam Hợp nhắm mắt lại, nàng từng gặp các nữ tử vô lý vô lẽ nhưng chưa từng gặp nam tử vô lý đùng đùng thế này, xem như hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi!
“Ta gặp hắn ở đầu ngõ, ngồi xổm buồn bã dưới gốc cây một mình!”
Yến Tam Hợp mở mắt, phát hiện nam tử này đang đứng sát trước mặt mình, nàng lùi lại nửa bước, cười gằn: “Trách ta sao!”
“Không trách ngươi, là ta kéo hắn lại!” Tạ Tri Phi bình tĩnh nhìn nàng: “Có đồ trong túi, chúng ta bắt tay vào việc thôi.”
Yến Tam Hợp chợt sáng mắt lên: “Đi thôi!”
“Chờ đã!”
Lý Bất Ngôn đưa tay ngăn Tạ Tri Phi lai: “Trước khi bắt tay vào việc, Tam gia có thể giải thích cho ta một vấn đề trước được không?”
Tạ Tri Phi: “Cái gì?”
Lý Bất Ngôn đẩy hộp bánh trung thu về phía trước và nói: “Có người mang cho ta hộp bánh này.”
Tạ Tri Phi: “Ừ.”
Lý Bất Ngôn: “Người đưa bánh nói rằng là tiểu chủ nhân ở cung Đoan Mộc ra lệnh cho hắn đem đến.”
“Rầm…”
Trong đình viện, Tiểu Bùi gia còn chưa đi xa lão đảo, ngã thành tư thế chó ăn cứt.