Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 431
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 431 - Phân cao thấp
“Đầu giường trăng sáng tỏ, ngỡ mặt đất phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”
“Sao năm nào cũng đọc bài này thế?”
“Cha, thơ này chẳng lẽ không ứng cảnh sao?”
“Lỗ tai cha con nghe ra kén rồi. Tiểu Hữu, con đọc một bài khác đi.”
“Sân trong đất trắng quạ trên cây. Hoa quế đẫm sương ướt lạnh vây. Người người ngẩng mặt nhìn trăng sáng. Hơi thu phảng phất chốn nào đây… “
“Con xem muội muội kia, học giỏi biết bao.”
“Tốt gì chữ, nhà ta là võ tướng, tương lai phải bảo vệ quốc gia, lúc thì sương lạnh, lúc lại hơi thu, như thế thì đánh giặc kiểu gì.”
“Ngươi còn mạnh miệng?”
“Phụ thân, ca con không phải mạnh miệng, ca con nói đúng. Nương, người nói xem?”
“Ừ.”
“Cha, nương đã nói ừ rồi, cha đừng phạt ca ca.”
Cô bé lấy một miếng bánh trung thu, đưa đến bên miệng cậu bé, lấy lòng: “Ca, ca ăn đi.”
“Đây là nhân bánh gì?”
“Ngũ Nhân.”
Cậu bé thích nhất là ăn bánh ngũ nhân, không hề nghĩ ngợi gì, cắn một miếng, nhai hai cái, thì mặt biến sắc.
“Trịnh Hoài Hữu, ngươi gạt ta, đây rõ ràng là nhân bánh Liên Dung.”
“Có ngon không?”
Cậu bé chê: “Ngon gì chứ, ngọt muốn chết.”
“Không hề ngọt nhé.” Cô bé nhếch khóe mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Trên đời này sao lại có người không thích ăn bánh trung thu Liên dung được nhỉ?”
“Tam thúc, Tam thúc…”
“Hả?” Tạ Tri Phi hoàn hồn.
“Vào ăn bánh trung thu thôi.”
Tạ Hoài Châu kéo Tạ Tri Phi ngồi xuống, lấy ra một miếng bánh trung thu nhỏ.
“Tam thúc, đây là bánh Yến cô nương tặng cho nương đi, ngon lắm, người nếm thử đi.”
“Nhân bánh là gì?” Tạ Tri Phi vô thức hỏi.
“Ngũ Nhân.” Tạ Hoài Châu: “Nhưng nương nói bên trong còn bỏ thêm một chút đậu đỏ, một chút sơn trà, không giống với bánh nhà chúng ta làm.”
Tim Tạ Tri Phi đập mạnh, một cảm giác khó nói từ trong lòngvọt lên, hồi ức lại đập vào mặt.
Cậu bé “hừ” một tiếng: “Ta còn muốn hỏi xem, trên đời này sao có người không thích ăn bánh trung thu ngũ nhân đây nè?”
“Muội không thích ăn.” Cô bé nâng má: “Nếu bánh ngũ nhân cho thêm một chút đậu đỏ, thêm một chút sơn trà thì, nói không chừng muội sẽ nếm thử? Hoặc là thêm chút táo băm cũng không tồi.”
“Trịnh Hoài Hữu, muội có thể đừng có mấy ý nghĩ viển vông như thế không?”
“Nghĩ cũng không được sao?”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Vậy thì còn gọi gì là Ngũ Nhân nữa, đổi thành Thất Nhân, Bát Nhân cho rồi.”
“Thất Nhân, Bát Nhân có gì không tốt?”
“Không tốt.”
“Cha, người xem ca ca bá đạo chưa kìa?”
“Nương, người nhìn muội muội ngốc chưa kìa.”
“Trịnh Hoài Tả, hai chúng ta rốt cuộc ai ngốc?”
“Muội ngốc, muội ngốc, muội ngốc!”
“Ta không chơi với huynh nữa!” Cô bé chui đầu vào lòng cha.
“Ta cũng không chơi với muội!” Cậu bé chui vào lòng nương.
Nửa chén trà qua đi, cậu bé đi đến bên cạnh cô bé, ho khan: “Có chơi ném bình không?”
Cô bé phớt lờ.
“Có chơi hay không? Không chơi ta đi ngủ đây.”
Tiểu cô nương chậm rì rì ngẩng đầu, chậm rì rì nhả ra một chữ: “Chơi!”
“Tam thúc, tam thúc?”
“Hả!” Tạ Tri Phi lần nữa hoàn hồn.
“Bánh trung thu của thúc sắp đút vào mũi rồi.”
Tạ Tri Phi cúi đầu nhìn, vội vàng đặt bánh trung thu xuống, đứng dậy nói: “Ta còn có việc, đi về trước đây.”
“Tam thúc, thúc còn chưa chơi ném bình với cháu mà!”
“Hôm khác đi.”
“Hôm khắc không phải Trung thu mà.”
“Kêu cha cháu chơi cùng đi.”
Tạ Tri Phi giống như chạy trốn ra khỏi viện, một hơi đi mấy chục trượng mới chậm bước lại.
Đêm như sông dài, yên tĩnh đến không có một chút âm thanh.
Hắn lẳng lặng đứng một hồi, đưa tay lên xoa xoa mắt, vừa rồi đi nhanh quá, cát bay vào trong mắt, không cẩn thận làm ướt cả hốc mắt.
Trịnh Hoài Hữu thích thư họa, thư họa quan trọng nhất là lực cánh tay, vì nàng ở trong thai không đủ tháng, nên lực cánh tay rất yếu, lúc viết vẽ phải ra hình ra sáng, nhưng lực tay lúc nào cũng kém rất nhiều.
Chơi ném bình là để luyện lực cánh tay cho nàng.
Nhiều năm như vậy, hắn đã cố ý không nhớ đến những tình cảm và con người trước kia, chỉ biết vào Trung thu hàng năm, khi vầng trăng sáng dâng lên, hắn mới cho phép người và chuyện trước kia chạy tới tùy ý quấy rầy hắn một chút.
Cho nên vào ngày này, hắn sẽ chơi ném bình với Tiểu Hoài Châu một lát, cảm giác đó giống như…
Ở cùng cô bé ngày xưa vậy!
Hôm nay, tiểu cô nương đã trở lại, nàng không phải muội muội ruột của hắn, muội muội ruột của hắn là Đường Minh Nguyệt, ngươi có thể thản nhiên đối mặt với Đường Minh Nguyệt như vậy, vì sao không thể thản nhiên đối mặt với nàng?
Bởi vì nàng, mà Đường Minh Nguyệt chỉ có thể lớn lên trong am ni cô.
Bởi vì nàng, mà nương luôn buồn bực không vui.
Cũng bởi vì nàng, mà một người thông minh như phụ thân, chỉ có thể cuộn mình ở viện Hải Đường.
Nhưng những thứ này, có liên quan gì đến nàng đâu?
Nàng vô tội mà.
Nàng không biết gì cả.
Tạ Tri Phi đột nhiên phát hiện mình ngu đến không có thuốc chữa, thấp giọng nói: “Ta đang phân cao thấp gì với bản thân thế này!”
“Gia.” Tạ Tiểu Hoa cầm đèn lồng đi tới.
Hắn thực ra đã ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, thằng nhóc cả đêm nay không chỉ ít nói, lông mày còn chưa hề thả lỏng.
“Gia có tâm sự sao?”
“Không có.” Tạ Tri Phi thẳng sống lưng: “Tự ăn bánh trung thu đi, đó là nàng cho ngươi.”
Hắn vươn tay, xoa gáy Tạ Tiểu Hoa: “Lát nữa lại vào viện kia xem thử, giúp ta trò chuyện với Đường tiểu thư một hồi.
“Ta đi sao?” Tạ Tiểu Hoa chỉ vào mũi mình, kinh ngạc.
“Ừ, ngươi như vậy, Đan Nhị Nhất mới có thể yên tâm.”
Tạ Tiểu Hoa nhìn bóng lưng Tam gia, bĩu môi: “Lúc còn trẻ, ta cũng đường nữ nhân yếu mến lắm đó.”
Lời này, Tam gia không nghe thấy.
Hắn đã đi xa rồi.
…
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Ba chiếc xe ngựa dừng trước cửa Tạ phủ.
Phu thê Đường Minh Nguyệt đi ra ngưỡng cửa, liếc mắt một cái đã thấy Tạ tam gia đứng trong ánh nắng ban mai.
Tạ tam gia khẽ gật đầu với họ, rồi xoay người lên ngựa.
Hai phu thê vội lên xe.
Đoàn người từ từ xuất phát, đi thẳng đến cửa thành phía nam.
Ra khỏi cửa thành, Tạ Tri Phi lại tiễn xa hơn mười dặm, mới quay đầu ngựa, dừng lại sau xe.
Rèm vén lên, khuôn mặt tươi cười của Đường Minh Nguyệt lộ ra.
Tạ Tri Phi cũng cười với nàng.
Ngay lúc Đường Minh Nguyệt cho rằng hắn muốn nói mấy lời ly biệt, thì hắn giơ roi ngựa lên, chạy đi như bay.
“Đúng là người kỳ lạ, lúc thì dính người muốn chết, lúc thì chẳng thèm nói lời tạm biệt.” Đan Nhị Nhất nhỏ giọng nói thầm.
Đường Minh Nguyệt đấm phu quân mình: “Chàng mới kỳ lạ á, Tam gia là người tốt.”
“Đúng đúng đúng, là người tốt.” Đan Nhị Nhất thầm nghĩ, dù thế nào cũng không thể quay lại thành Tứ Cửu này nữa.
Quá nguy hiểm.
Đến cái tên tổng quản Tạ phủ mập mạp kia cũng có ý với nương tử hắn, đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới tìm nương tử ta nói chuyện phiếm.
Nương nó, đều là người gì vậy không biết!
…
Tạ Tri Phi chạy một hơi về nha môn.
Theo quy củ, tết Trung thu triều đình nghỉ ngơi ba ngày, hôm nay là ngày thứ hai, nha môn Binh Mã ty ngũ thành chỉ còn lại có mấy thị vệ trông cửa.
Thấy Tam gia đến, thị vệ đồng loạt tiến lên chào hỏi.
Tạ Tri Phi gật đầu, trở lại phòng mình, Đinh Nhất và Chu Thanh đã chờ ở bên trong.
Hôm qua trong cung mở gia yến, truyền ra tin tức Hoàng đế muốn triệu hồi Hán Vương, Thái Tôn không ở kinh thành, có chuyện gì đều phải dựa vào Tam gia.
Ba chủ tớ bận rộn suốt một ngày, lúc chạng vạng mới bố trí phòng ngự trong tối ngoài sáng cho thành Tứ Cửu xong.
Tạ Tri Phi gọi “Chu Thanh”, ánh mắt ngước lên xà nhà.
Chu Thanh bay tới, tìm một túi đồ trên xà nhà, trong này có chứa hồ sơ vụ án Trịnh gia.
Tạ Tri Phi khẽ cười.
“Đi thôi, đi xin Yến cô nương chén trà uống.”