Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 428
Sau khi ăn xong, Yến Tam Hợp lấy cớ trong phủ còn có việc, nói tạm biệt với mọi người.
Nàng vừa đi, Tạ Đạo Chi đã đỡ lão phu nhân trở về phòng, hai người còn lại cũng đều tự tản đi.
Tạ Tri Phi chờ tất cả mọi người đi hết, mới khó chịu đi ra khỏi viện, vừa ngước mắt lên đã thấy đại tỷ xinh đẹp nhà mình đứng ở cửa viện.
“Đại tỷ.”
Tạ Tri Phi nghênh đón, đỡ lấy tay nàng: “Chờ đệ sao?”
Tạ Văn Xu cười cười: “Dìu ta đi một đoạn?”
“Được.”
Vân Huệ thấy Tam gia đỡ nàng rồi, thì mới dám buông tay ra, lui về phía sau hai bước, yên lặng cùng Chu Thanh đi theo phía sau chủ tử.
“Bánh trung thu của Yến cô nương, ngươi nếm thử chưa?”
Giọng nói Tạ Văn Xu giống như bạch ngọc, rất dịu dàng trong trẻo, trong lòng Tạ Tri Phi dù đang không thoải mái, cũng không khỏi thấy nhẹ nhàng.
“Lúc đệ đến đã bị ăn sạch rồi, chư nếm thử.”
Hắn nói dối, lúc bánh trung thu bưng đến trước mặt hắn, trong đầu hắn đều là chuyện của Đường Minh Nguyệt, bèn tiện tay đưa cho Chu Thanh.
“Nàng có tặng ta một hộp, muốn nếm thử không?”
“Tưởng đệ ba tuổi hả, đại tỷ giữ lại mà ăn đi.”
“Thật sự không ăn sao.”
“Tỷ, tỷ có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Tạ Tri Phi đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng: “Đừng quanh co lòng vòng nữa.”
Tạ Văn Xu ngượng ngùng mỉm cười: “Bị đệ nhìn ra rồi?”
“Tỷ đã cố ý chờ ở cửa viện rồi, đệ còn có thể không nhìn ra sao?”
“Ai bảo chúng ta là tỷ muội ruột chứ.”
“Vậy ta sẽ nói thẳng.” Tạ Văn Xu quả thật cũng không thích quanh co lòng vòng: “Ngươi cảm thấy Yến cô nương thế nào?”
Tạ Tri Phi sờ mũi: “Cũng được.”
“Ta cảm thấy nàng rất tốt.”
Tạ Tri Phi tức cười: “Chỉ vì hộp bánh trung thu kia sao?”
Tạ Văn Xu chớp chớp mắt: “Trong phủ có nhiều người như vậy, trong khi ta chỉ gặp nàng một lần, nàng vẫn nhớ rõ ta.”
“Nàng, nàng là tiện tay tặng thôi.”
“Vậy sao?” Tạ Văn Xu đưa tay khẽ nhéo Tạ Tri Phi: “Ta lại thấy không phải thế.”
“Vậy tỷ nói thử xem.”
“Có người nàng nhớ đến, có người nàng chỉ khách sáo!”
“Ai là nhớ đến, ai là khách sáo?”
“Đại tẩu, tổng quản, ta, cả đôi phu thê trong khách viện kia, là nàng nhớ đến, lão phu nhân và nhị phòng, là khách sáo.”
Tạ Tri Phi thầm nghĩ sao có thể: “Nàng lại nhớ đến Tạ mập mạp?”
“Nhớ đến hắn, là nhớ đến đệ, trong phủ ai không biết tổng quản và ngươi là thân thiết nhất.”
Tạ Tri Phi cúi đầu, ánh mắt hơi sâu sắc nhìn nàng.
“Đừng tưởng ta mù không thấy đường, thực ra trong lòng ta rõ ràng hơn ai hết.”
Tạ Văn Xu cầm lấy tay hắn: “Nàng mặc dù không thích nương, nhưng trong lòng vẫn nghiêng về đại phòng chúng ta, ba người chúng ta đều có một phần, tấm lòng của nhị đệ e là thua rồi.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tạ tổng quản cầm một hộp bánh trung thu, vui vẻ chạy tới.
Mặt Tạ Tri Phi trầm xuống: “Yến cô nương đi rồi sao?”
“Lão nô đích thân đưa nàng lên xe.” Tạ tổng quản thở hồng hộc nói: “Tam gia, đây là bánh trung thu Yến cô nương tặng cho lão nô, ta thấy ngươi cả đêm không ăn được mấy miếng, lát nữa ngươi nếm thử đi.”
“Ta nói mà.” Tạ Văn Xu phì cười, cười rất êm tai: “Được rồi lão tam, đưa đến đây thôi.”
Tạ Tri Phi trừng mắt nhìn Tạ Tiểu Hoa: “Chu Thanh.”
“Gia?”
“Đưa đại tiểu thư về phòng thay ta.”
“Vâng!”
Ba người đi xa, Tạ Tiểu Hoa vội vàng đưa đầu đến bên cạnh Tam gia, thần bí nói: “Gia mau nghĩ cách đi, Yến cô nương và vị nhị phòng kia…”
“Tiểu Hoa.”
“Hả?” Tạ Tri Phi nhìn hắn, móc ra một tờ ngân phiếu, nhét vào tay hắn: “Tối nay ra ngoài tìm một nữ tử đi.”
Tạ Tiểu Hoa: “…”
Tạ Tri Phi: “Chữa bệnh già lẩm cẩm.”
Tạ Tiểu Hoa: “…”
Tạ Tri Phi: “Nói thật cho ngươi biết, hôm nay nhị phòng không được, ngày mai không được, cả đời cũng không được.”
Tạ Tiểu Hoa vừa định hỏi một câu “Vì sao”, thì gã sai vặt bỗng nhiên vội vàng chạy tới.
“Tam gia, Tạ tổng quản, lão gia gọi các ngươi đến thư phòng!”
…
Ánh trăng như nước, chiếu theo con đường đá xanh.
Tiểu nha hoàn đốt đèn lồng đi ở phía trước.
Vân Huệ đỡ đại tiểu thư ở giữa.
Chu Thanh không gần không xa đi theo phía sau.
Vân Huệ có chuyện muốn nói với tiểu thư, nhưng ngại Chu Thanh ở bên không tiện, quay đầu nói: “Chu Thanh ngươi trở về đi, tiểu thư có chúng ta là được rồi.”
Chu Thanh liếc nhìn nàng một cái, không nói gì.
Vân Huệ nhỏ giọng nói thầm bên tai Tạ Văn Xu: “Tiểu thư, người xem cái hồ lô này đi, lúc nào cũng như vậy.”
Tạ Văn Xu vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng nói: “Chu Thanh, Tam gia gần đây bận rộn chuyện gì thế?”
Chu Thanh tiến lên vài bước, đi tới một bên Tạ Văn Xu: “Hồi bẩm đại tiểu thư, bận rộn chuyện trong nha môn.”
“Có thường đến chỗ Yến cô nương bên kia không?”
“Thường đi.”
“Tiểu Bùi gia đã lâu không tới nhà chơi.”
“Mỗi ngày đều đi với gia ở bên ngoài.”
Tạ Văn Xu cười khẽ một tiếng: “Bọn họ từ nhỏ thân với nhau rồi.”
“Ừ.”
Tạ Văn Xu quay đầu về phía Chu Thanh: “Hôm nay Tam gia ít nói nhỉ.”
Chu Thanh ngẩn người, cúi đầu nhìn nàng.
Dưới ánh trăng, quanh năm nàng không thấy mặt trời, màu da toả ra ánh sáng trắng lạnh.
“Tam gia đi xa một chuyến, vội vã chạy về ăn tết, đã mấy ngày không ngủ được một giấc.”Chu Thanh hạ thấp giọng: “Đại tiểu thư, đừng lo lắng, sẽ đỡ nhanh thôi.”
Tạ Văn Xu: “Không sao là tốt rồi, người này bên ngoài nhìn thì hoạt náo, thực ra trong lòng rất nặng nề.”
Chu Thanh lại cúi đầu nhìn nàng một cái, rồi vội dời mắt đi.
“Trở về đi, bên cạnh hắn không thể không có ngươi.”
“Ta đưa đại tiểu thư đến cửa viện, Tam gia đã dặn dò rồi, về sớm không tiện báo cáo kết quả công tác.”
Tạ Văn Xu cười cong cong lên: “Ngươi ấy, làm gì cũng thật thà như vậy?”
Chu Thanh không nói lời nào, bước chân chậm lại, đi ở phía sau nàng.
Trong lúc nói chuyện, thì đã tới cửa viện.
“Đại tiểu thư, ta về…”
Lời còn chưa dứt, Chu Thanh đột nhiên nhìn thấy một quả lựu vừa rơi xuống đất.
“Đại tiểu thư, cẩn thận.”
Muộn rồi!
Tạ Văn Xu một chân giẫm lên trái lựu, cả người ngã về phía trước.
Vân Huệ một tay xách một hộp bánh trung thu, một tay đỡ tiểu thư, căn bản không kịp phản ứng. Tiểu nha hoàn đi ở phía trước còn chưa kịp xoay người lại.
Chu Thanh bước lên, đưa hai tay ra ôm cả người vào trong ngực.
Tạ Văn Xu lảo đảo mấy cái, hốt hoảng cầm lấy vạt áo Chu Thanh, nhờ thế mới đứng vững được.
Vân Huệ sợ tới mức nhét bánh trung thu vào lòng tiểu nha hoàn, chạy tới.
“Tiểu thư, có bị thương không?”
Tạ Văn Xu lắc đầu, buông một tay ra.
Vân Huệ vội nắm lấy, Tạ Văn Xu mới buông tay thứ hai ra, nắm lấy cánh tay Vân Huệ.
Nàng nắm rất chặt, gân xanh trên tay đều nổi lên rồi.
Chu Thanh vốn chẳng có biểu cảm gì, bây giờ lại cực kỳ nghiêm túc.
“Hôm nay ai trông viện?”
Tạ Văn Xu vừa nghe ngữ khí này, vội nói: “Hôm nay tết trung thu, là ta cho các nàng ra ngoài chơi.” Dừng một chút, nàng lại dặn dò một câu: “Đừng làm lớn chuyện, đều là việc nhỏ thôi.”
Lý trí Chu Thanh trở về, im lặng một hồi: “Đỡ tiểu thư vào đi, ta không nói đâu.”
Vân Huệ cảm kích liếc Chu Thanh một cái: “Tiểu thư, chúng ta vào trong đi.”
Chu Thanh chờ các nàng vào trong phòng, dùng chân đá mạnh gốc cây lựu bên ngoài hạ viện.
Cành khô, quả xấu đều rơi xuống đất.
Hắn cầm lấy chổi, quét sạch mặt đất, lại nhìn thoáng vào trong viện, mới xoay người rời đi.