Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 420
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 420 - Thay đổi
Người này trước nay đều cười híp mắt, nói chuyện ngả ngớn, cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả.
Nhưng lần này, nàng thấy hắn rất khác với trước đây.
“Tam Hợp, Yến Tam Hợp, mau xem ta mang cái gì cho ngươi…Ơ, Tạ Ngũ Thập, ngươi về rồi à?”
Bùi Tiếu vội dừng lại, hỏi: “Ngươi đã làm gì vậy? Sao lại trông thảm như thế?”
Tạ Tri Phi liếc nhìn vật trong tay hắn với ánh mắt thờ ơ.
“Để ta yên được không?”
Bùi Tiếu giật mình: “Tam gia ơi, ai chọc giận ngươi vậy?”
Tạ Tri Phi không để ý tới hắn, tự mình đi tiếp.
“Tại sao…”
Bùi Tiếu đuổi theo hai bước, tóm lấy tay hắn, nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng đưa ra kết luận: “Ngươi nhịn mấy ngày hỏng rồi à?”
“Cút!”
Tạ Tri Phi đẩy hắn ra.
Bùi Tiếu không dám đi theo Tam gia nữa, sợ gây thêm rắc rối, bèn đi đến trước mặt Yến Tam Hợp, đưa hộp bánh trung thu trong tay cho nàng.
“Thử đi, bánh trung thu thập cẩm.”
Yến Tam Hợp nhận lấy: “Sao không đi theo hắn ngó xem?”
“Không cần!” Tiểu Bùi gia thở dài: “Hắn chỉ cần tìm người trút giận thôi, hắn đang nổi điên.”
“Còn ngươi?”
“Ta?” Tiểu Bùi gia len lén nhìn khuôn mặt Yến Tam Hợp, nghĩ thầm: “Ta không phải là muốn ở đây với ngươi sao?”
“Ta là người đàng hoàng, ta có thể nhịn được.”
Ngươi cũng dám trợn mắt nói dối?
“Chi bằng đi theo hắn nhìn một chút, ta thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm.”
Thấy sắc mặt Tạ Tri Phi không tốt, Bùi gia chợt lo lắng.
“Vậy ta đi xem thử. Ngươi nhớ ăn bánh trung thu nhé.”
Chạy được vài bước, hắn quay đầu lại thì thấy Yến Tam Hợp vẫn đứng đó nhìn mình chằm chằm, tiểu Bùi gia giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Ngũ Thập!
Là ngươi luôn ở đây gây rắc rối, ngươi mới là kẻ phá đám chết tiệt trên con đường truy thê của ta đó!
“Yến cô nương?”
Giọng nói sau lưng hơi rụt rè, Yến Tam Hợp cuối cùng cũng nhớ tới Tạ Tri Phi còn mang theo Lan Xuyên.
Yến Tam Hợp bước đến, hỏi: “Sao ngươi lại đi cùng Tạ tiên sinh?”
“Ngài ấy, ngài ấy đến am Thủy Nguyệt đón ta.”
Yến Tam Hợp nghe được hai ý trong lời này, một là Tạ Tri Phi đã cố ý tới am Thủy Nguyệt, hai là..”
“Ngươi không muốn theo ta?”
“Không…không phải.”
Lam Xuyên vội vàng lắc đầu, “Sư phụ ta nói đi theo Yến tiểu thư tốt hơn là ở lại trong ni viện, ta nghe sư phụ.”
“Còn riêng ngươi nghĩ sao?”
“Ta……”
Lam Xuyên xoắn hai tay vào nhau.
“Ta chỉ không nỡ rời xa sư phụ, cũng không có ý kiến gì khác, nhưng hai ngày này ta đã nghĩ thông suốt, ta… ta muốn thử một lần.”
“Vậy ngươi tạm thời ở lại đây đi, nếu thật sự không quen sau này ta sẽ đưa ngươi về.”
Yến Tam Hợp vỗ đầu nàng: “Tạm thời thử ba tháng, ngươi thấy thế nào?”
Lam Xuyên hai mắt đột nhiên sáng lên: “Ta nghe Yến tiểu thư.”
Yến Tam Hợp nhận lấy hành lý trong tay nàng, nói: “Theo ta.”
Lý Bất Ngôn đã nghe thấy tin tức, đang đợi ở cửa thư phòng, vừa nhìn thấy người, nàng bèn lêu một tiếng “ây dô”.
“Sao ngươi nghĩ thông vậy, Tiểu Lan Xuyên?”
Lam Xuyên cúi đầu.
“Sao ngươi ngại ngùng thế!”
Lý Bất Ngôn đi tới nhéo má cô: “Ngươi ấy, ngày tốt lành của ngươi sắp tới rồi!”
Yến Tam Hợp chọc vào eo Lý Bất Ngôn ý bảo nàng đừng nói nhảm.
“Thang Viên, đây là Lan Xuyên, một tiểu ni cô ở am Thủy Nguyệt, nàng tạm thời hoàn tục, sắp xếp nàng trong việ của ngươi đi, với cả, ngươi đưa nàng về may một ít quần áo đi.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Thang Viên nắm lấy tay Lan Xuyên, nói: “Lam Xuyên, ngươi và…”
“Thang Viên, ngươi nên gọi nàng là tiểu thư.”
Trong lúc Thang Viên kinh hãi, Lan Xuyên cũng kinh ngạc.
Không phải nàng đến làm người hầu cho Yến cô nương sao? Tại sao lại trở thành tiểu thư?
“Chức danh là chức danh, nhưng việc gì cũng phải học làm. Xung quanh ta không có người nhàn rỗi, phải học kỹ năng làm cơm nước.”
Yến Tam Hợp nhìn Lan Xuyên: “Lý Bất Ngôn sẽ dạy ngươi một ít kỹ năng tự vệ, ngươi đừng lười biếng, đi theo nàng chăm chỉ học tập.”
Lan Xuyên bối rối, nhỏ giọng hỏi: “Vậy… vậy… ta là nha hoàn hay là tiểu thư?”
“Ngươi là chính ngươi.”
Yến Tam Hợp nhét bánh trung thu vào trong ngực Lan Xuyên, kéo Lý Bất Ngôn vào thư phòng.
“Tối nay đi tới Tạ gia với ta.”
“Tạ phủ?”
“Thôi nào, ta còn muốn sống thêm hai ba năm nữa đó.”
“Không đi.”
Yến Tam Hợp đáng thương nhìn nàng: “Không đi à?”
“Không đi.”
“Thật sự không đi?”
“Không đi.”
“Lý Bất Ngôn!”
“Vậy ta nói rõ ràng trước. Nếu có người lại nói gì ngươi, đừng trách ta quay lưng lại với hắn. Tôi sẽ lật bàn thật đó.”
Yến Tam Hợp cười, vòng tay ôm lấy nàng: “Cứ lật đi, lật mạnh vào.”
Lý Bất Ngôn dí ngón tay vào trán nàng: “Ngươi đúng là quá mềm lòng, bị tên họ Tạ kia lừa!”
“Hắn có thể lừa được ta sao?” Yến Tam Hợp cười gằn: “Ta chỉ cảm thấy hắn đáng thương thôi.”
Ngươi tự lừa mình lừa người đi!
Lý Bất Ngôn trợn mắt.
…
“Tạ Ngũ Thập, ngươi đứng lại.”
Tạ Tri Phi dừng lại.
Bùi Tiếu bước nhanh tới, nghiêng đầu nhìn mặt hắn rồi thở dài.
“Kể cho ta nghe xem chuyện gì đã xảy ra?”
“Chỉ mệt mỏi thôi.” Tạ Tri Phi tự sờ lên mặt nói: “Năm ngày, ta chỉ ngủ một đêm, thời gian còn lại đều ở trên đường.”
“Mọi chuyện ổn chứ?”
“Ta có gì không ổn chứ? Được rồi, đừng đoán mò nữa, mau hồi phủ đoàn viên và cha nương ngươi đi. Ăn bánh trung thu ở nhà xong, có thời gian thì đến ngắm trăng với ta. Yến Tam Hợp tối nay sẽ ở Tạ phủ ta đó.”
Tạ Tri Phi lên ngựa.
“Nhân tiện, Tam Hợp không thích ăn bánh trung thu thập cẩm, nàng thích ăn bánh đậu xanh hơn.”
“Sao ngươi không báo với ta sớm hơn, đồ khốn?”
Bùi Tiếu tức giận giơ chân muốn đá hắn một cái, nhưng đã muộn, người và ngựa đã đi xa rồi.
“Gia!”
Hoàng Kỳ đi ngang qua nói: “Chúng ta cũng về thôi. Hôm nay là ngày nghỉ, mọi người ở nhà đang đợi chúng ta!”
Bùi Tiếu vốn là muốn ân cần thể hiện với Yến Tam Hợp một lát, nhưng nghĩ đến Bùi gia: “Chúng ta về thôi.”
Sau bữa tối đoàn viên, ta sẽ đến Tạ phủ ngắm trăng với nương tử!
…
Cổng chính Tạ phủ.
Tạ Nhi Lập đã bước qua ngưỡng cửa, nghe thấy tiếng động phía sau thì quay lại.
Đúng lúc đó Tạ Tri Phi nhảy xuống ngựa, ngẩng đầu lên.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, huynh đệ đều sững sờ.
Tạ Tri Phi vội vàng đi mấy bước: “Đại ca, ngươi có công vụ gì khó khăn ở nha môn sao? Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”
Tạ Nhi Lập lắc đầu: “Là chuyện của Chu gia.”
“Bùi thúc đã khám thử chưa?”
“Không chỉ Bùi thúc, mà đã mời hết tất cả những người khác ở Thái Y viện.”
“Họ nói sao?”
“Nhiều nhất chỉ một hoặc hai tháng nữa.”
Nhanh vậy sao?
Tạ Tri Phi chỉ có thể an ủi hắn: “Sống chết có số, phú quý do trời, huynh và đại tẩu cũng nên nghĩ thoáng hơn một chút.”
Tạ Nhi Lập nhìn lão Tam: “Còn ngươi, sao lại thành ra thế này?”
“Đệ ra ngoài có việc rồi lại vội về nhà cho kịp Trung Thu.”
“Khi nào Yến cô nương đến?”
“Tối nàng sẽ tới.”
Tạ Tri Phi bây giờ sợ nhất nghe thấy ba chữ “Yến cô nương”, bèn vội chuyển chủ đề.
“Hôm nay là ngày lễ, phụ thân có nói gì không?”
“Tất nhiên cả nhà sẽ có một bữa tối đoàn tụ vui vẻ.”
“Cha đã dỡ bỏ cấm túc của nương chưa?”
Tạ Nhi Lập gật đầu.
“Lưu di nương thì sao?”
“Cũng không thể thiếu trong tiệc Trung Thu tối nay.”
Tạ Tri Phi không có gì để nói: “Đại ca, đệ về viện trước.”
“Vẫn còn sớm, ngươi tranh thủ nghỉ ngơi một chút, chăm chút lại bản thân trước khi trời tối, chớ để lão tổ tông lo lắng.”
Huynh đệ ai người đó xót.
Tạ Tam gia trông rất thảm, không biết vì sao, Tạ Nhi Lập lại nhớ lúc đứa bé này rì rà rì rầm trong lòng hắn lúc nhỏ.
Yếu đuối thì yếu đuối thật, nhưng có thể nhìn thấy hắn, ôm hắn, trong lòng cũng yên tâm.
Bây giờ lớn rồi, suốt ngày xa nhà, không biết bận việc gì nên cũng không hỏi được.
Hắn cũng không thể giúp được gì!
Tạ Nhi Lập thở dài, quay đầu lại liền thấy tên nhóc này không đi tới viện của mình mà rõ ràng là đi thẳng đến khách viện.
Đôi phu thê trong khách viện là ai và tại sao hắn lại quan tâm bọn họ đến vậy?