Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 408
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 408 - Dạ hội
Chủ tử qua đời mới có thể treo cờ tang trước cửa phủ, Lục phủ chỉ có một chủ tử.
Sắc mặt Tạ Tri Phi lập tức trở nên cực kỳ khó coi, người hai canh giờ trước còn đứng ở trước mặt hắn, giờ đã đi rồi?
“Đi như thế nào?”
“Không biết.”
“Lập tức phái người đi hỏi thăm, tìm Lục Đại, hắn chắc chắn biết rõ.”
“Vâng.”
“Chờ đã.” Tạ Tri Phi bình tĩnh: “Đưa tin cho bên kia biệt viện, thuận tiện xem Yến cô nương thế nào rồi?”
“Vâng.”
Chu Thanh rời đi, Tạ Tri Phi làm gì còn tâm tư tắm rửa, tắm qua rồi mặc áo lót liền ra khỏi tịnh phòng.
Tiểu Hồng và Lục Ỷ cầm xiêm y chờ ở bên ngoài, thấy gia đi ra, vội tiến lên hầu hạ.
Bởi vì nhiều năm luyện võ, dáng người nam nhân rất xuất chúng, nhất là lúc mặc áo ngắn, nhìn hai chân rất dài.
Tiểu Hồng lớn từng này tuổi, lần đầu tiên cách nam nhân gần như vậy, hơn nữa còn là nam nhân tuấn tú, trong lòng không khỏi rung động, hồn muốn bay đi, ánh mắt si ngốc quấn quít nhìn hắn.
Tạ Tri Phi đang lo lắng, trong lòng sốt ruột, đang muốn hai nha hoàn nhanh lên thì phát hiện người trước mặt không có động tĩnh, cúi đầu nhìn, thì chợt lạnh mặt.
“Đi ra ngoài!”
Tạ tam gia quát to một tiếng, hai nha hoàn sợ tới mức vội vàng buông đồ trong tay xuống, cúi đầu vội vàng rời đi.
Đúng lúc Tạ tổng quản đi tới, liếc mắt đã vẻ tức giận trên mặt Tam gia, lại liếc hai nha hoàn hầu hạ hắn, thì đã hiểu hết.
“Tam gia, lão nô hầu hạ người.”
Lúc này sắc mặt Tạ Tri Phi mới dịu đi: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Đường cô nương mời tam gia qua đó một chuyến.”
Vốn muốn đi qua đó một chuyến, nhưng bây giờ…
“Lão Ngự Sử đi rồi, ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi bảo nàng nghỉ ngơi sớm, ngày mai ta sẽ nói chuyện với nàng.
Tạ Tri Phi thúc giục: “Nhanh chân lên, ta đang còn phải ra ngoài.”
Tạ tổng quản vừa nghe là lão Ngự Sử, nào dám chậm trễ, vội mặc đồ chải tóc cho tam gia, rồi buộc lên.
Vừa xong thì Chu Thanh vừa đi đã trở về.
“Gia, Yến cô nương mời ngài qua đó một chuyến.”
Tạ Tri Phi thầm kinh ngạc, sao nàng tỉnh lại nhanh như vậy?
“Nàng có nói chuyện gì không?”
“Nói là có chuyện quan trọng, mời gì dù thế nào…”
“Lập tức chuẩn bị xe.”
“Vâng.”
Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai Tạ tổng quản, sải bước rời đi.
Tạ Tiểu Hoa nhìn bóng lưng Tam gia, híp mắt cười.
Vẫn là Yến cô nương có tác dụng!
***
Rất nhanh, Tạ Tri Phi đã đến biệt viện.
Thang Viên một tay che dù, một tay xách đèn lồng chờ ở cửa, thấy Tam gia từ trên xe ngựa xuống, thì vội vàng ra nghênh đón.
Tạ Tri Phi hỏi: “Người đang ở thư phòng hay ở phòng khách?”
“Ở phòng khách.”
“Đi thôi.”
Trong phòng khách, tất cả mọi người đều ở đây, sắc mặt ai nấy đều khó coi giống Tạ Tri Phi, nhìn như quả cà tím.
Yến Tam Hợp thấy hắn đến, chỉ vào tờ giấy trên bàn: “Tam gia mau tới xem đi.”
Tạ Tri Phi cầm tờ giấy lên, ánh mắt quét qua khuôn mặt tái nhợt đến dọa người của nha đầu kia, không khỏi hỏi một câu.
“Ngươi có chỗ nào không khỏe sao?”
Yến Tam Hợp lắc đầu: “Ngươi đọc thư trước đi.”
Tạ Tri Phi mở tờ giấy ra, nhìn lướt qua, hơi thất thần ngã xuống ghế.
“Hơn nửa khắc trước, ta và Yến Tam Hợp đang nói chuyện, bỗng nhiên có một ánh sáng lóe lên, rồi thứ này bị bắn vào.”
Tiểu Bùi gia bắt đầu rủ rỉ nói.
“Ta và Yến Tam Hợp thương lượng, quyết định lập tức thông báo cho ngươi, nào biết trên đường vừa vặn gặp được người của ngươi. Haiz, thì ra ngươi luôn thả người ở bốn phía Lục gia à!”
“Thả mấy tên ăn mày.”
Tạ Tri Phi mở thư ra lần nữa, trên thư chỉ có bốn chữ: Mỉm cười rời đi.
Vậy có nghĩa là cái chết của Lục Thời, là thọ chung chính tẩm.
Tạ Tri Phi thở dài: “Ta vừa nhận được tin tức, còn cố ý bảo Chu Thanh tìm Lục Đại hỏi thăm, chỉ sợ có chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Thư này là Lục Đại đưa tới, Hoàng đế tha cho hắn.” Yến Tam Hợp lần nữa nhìn bức thư: “Đây cũng điều mà lão đại nhân đã tính trước.”
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Ta nghĩ… đại khái bởi vì hắn là Lục Thời.”
Yến Tam Hợp đặt thư lên ngọn nến, rất nhanh đã cháy thành một đám tro, nàng đón ánh mắt mọi người, nhẹ giọng nói: “Lục Thời là Ngự Sử, nhiệm vụ của Ngự Sử là dẹp loạn, Nghiêm Như Hiền, Lý Hưng đều ngã ngựa, chứng cứ thật cũng rõ rành rành, hắn dùng dương mưu, không có ai bắt lỗi được hắn.”
“Quan trọng nhất, hắn là quan tốt được bách tính kính yêu ở Hoa quốc, nếu hắn chết thảm thì sẽ không ngăn được miệng lưỡi thế gian. Hoàng đế hơn phân nửa là bởi vì điểm này, cho nên mới tha cho hắn.”
“Mà chính Lục Thời cũng nói, hắn đang dựa vào một hơi thở để sống. Bây giờ tâm nguyện đã hoàn thành, hơi thở này không còn nữa, mỉm cười ra đi là sự nhân từ lớn nhất mà ông trời dành cho hắn.”
Trong phòng yên tĩnh lại, không có ai mở miệng nói chuyện, đều cảm thấy trong lòng rất khó chịu, lại dường như thấy vui cho hắn.
Đó là một kết thúc tốt đẹp.
Thứ duy nhất không tốt, là nó quá đột ngột.
Yên tĩnh một hồi, Tạ Tri Phi nói: “Tin tức này hẳn đã đưa vào trong cung, sau này sẽ như thế nào, chúng ta cũng không cần hỏi nữa.”
“Hắn bảo Lục Đại đưa bốn chữ này đến, cũng có ý là để chúng ta đừng hỏi thăm.”
“Tam gia, Tiểu Bùi gia.” Ánh mắt Yến Tam Hợp lướt qua trên mặt hai người.
“Tâm ma của Tĩnh Trần đã hoàn toàn kết thúc, chuyện này bắt đầu từ bây giờ, các ngươi không được nhắc tới với ai, nuốt hết vào bụng đi.
“Chờ đã!” Tạ Tri Phi lên tiếng ngắt lời nàng: “Việc này còn có một cái đuôi.”
“Cái đuôi gì?”
“Đường Minh Nguyệt tìm tới cửa, lúc này ta đã sắp xếp nàng ở lại Tạ phủ. Ta còn chưa nói chuyện với nàng, nhưng đoán chừng là đến vì Yến Tam Hợp ngươi.”
“Ta gặp nàng cũng không có bất ý nghĩa gì, chuyện này quá phức tạp, nói cho nàng biết không tốt chút nào. Nàng cũng không cần cảm ơn ta, hết thảy đều là giao dịch làm ăn thôi.”
Yến Tam Hợp bởi vì ho khan, nên giọng nói hơi trầm.
Tạ Tri Phi nhịn không được nhìn nàng một cái, cứ cảm thấy sắc mặt nàng tái quá.
“Làm phiền tam gia chuyển lời cho nàng thay ta, quan tài khép lại, tâm ma đã xong, hết thảy đã lắng xuống, nàng vẫn nên trở về núi Mộc Lê dưỡng thai đi!”
“Vậy không được, có một số việc ta còn chưa hỏi rõ ràng, sao có thể thả nàng về nhanh như vậy được?”
Tạ Tri Phi thầm nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Được, để ta nói với nàng, nhưng nếu nàng không chấp nhận… ngươi….”
“Ngươi nghĩ cách ngăn giúp ta.”
Yến Tam Hợp lúc này nào có tâm tư gặp người nào, trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện: “Ngày mai ngươi đưa hồ sơ vụ án Trịnh gia cho ta.”
Ngáp sẽ lây nhiễm, Tạ Tri Phi vừa há miệng ra một nửa đã bị dọa ngậm lại…
“Ngươi không đợi hai ngày đã sao?”
“Không cần trì hoãn.” Yến Tam Hợp đứng lên, đi tới trước ngưỡng cửa, giọng nói rất nhẹ, lại rất kiên định.
“Sức khỏe ta chưa bao giờ tốt đến vậy.”
Vì ta đã tìm thấy nguồn gốc của mình rồi.