Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 368
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 368 - Phụ tử
Trương Bình năm nay vừa tròn mười sáu, bởi vì thông minh lanh lợi, lại biết được mấy chữ, nên được tuyển đến bên Hoàng đế để hầu hạ.
Con người một khi thông minh, thì tránh không được bị ghen tị, có người cố ý đào hố cho Trương Bình rớt, may mà có câu nói của Triệu Diệc Thời, bảo vệ cái đầu trên cổ hắn.
Trương Bình vội vàng tiến lên, chưa kịp hành lễ đã ghé vào tai Triệu Diệc Thời.
Sau giờ ngọ lúc dọn dẹp chỗ ở của Nghiêm công công, tìm ra ba bản tấu chương năm năm trước trong góc giường ám các.
Triệu Diệc Thời đột nhiên biến sắc.
Nghiêm Như Hiền từng là đại thái giám của Tư Lễ Giám, tất cả tấu chương đều phải thông qua hắn sàng lọc, mới có thể trình lên trước long án của hoàng đế.
“Ai trình tấu chương lên? Trên đó viết cái gì?”
“Tiểu nhân không nghe ngóng được những thứ này, tiểu nhân chỉ biết là khi bệ hạ nhìn thấy, lập tức triệu kiến Lệ phi nương nương. Nghe nói Lệ phi nương nương lúc rời đi, trên mặt còn mang hai hàng lệ, trở về đã…”
Thế mà lại là như thế!
Triệu Diệc Thời hơi nhắm mắt lại.
Trương Bình vội lớn tiếng nói: “Điện hạ, thái y nói là tức giận công tâm, hơn nữa hôm qua có một trận mưa to gió lạnh, cũng không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài ngày là tốt rồi.”
Triệu Diệc Thời vung tay áo, bước nhanh lên.
Đến Noãn Các, ngoại trừ mấy vị thái y, thì còn có đại thái giám Viên Phi của Tư Lễ Giám.
Mặt Viên Phi không đẹp lắm, hơi xám trắng.
Trước long sàng, Vương quý phi đang hầu hạ hoàng đế dùng thuốc.
Mấy năm trước hoàng hậu bị bệnh qua đời, Hoàng đế không có tái phong hậu, hết thảy sự vụ hậu cung đều giao cho Vương quý phi xử lý.
“Bệ hạ, Thái Tôn điện hạ đến thăm ngài.”
“Thái tử đâu?” Triệu Diệc Thời tiến lên một bước: “Bẩm bệ hạ, phụ thân đi đứng không tiện, đang trên đường tới đây.”
Hoàng đế đẩy tay Vương quý phi ra: “Thái Tôn ở lại, những người còn lại ra ngoài.”
“Vâng.”
Mọi người rời khỏi Noãn Các, Triệu Diệc Thời cầm lấy chén thuốc, đầu tiên tự mình uống một ngụm thử rồi mới đưa thìa đến bên miệng Hoàng đế.
Hoàng đế khoát tay, cằm nhếch về phía chiếc bàn nhỏ: “Ngươi xem đi.”
Trên bàn nhỏ có ba phong tấu chương nằm lặng lẳng ở đó.
Triệu Diệc Thời đặt chén thuốc xuống, cầm lấy một phong trong đó, mới xem vài chữ đã nổi giận.
Tấu chương này do cựu tri phủ Thiệu Hưng Đinh Hán viết.
Tấu chương buộc tội tri phủ Ninh Ba phủ Lý Thận, tri châu Ôn Châu phủ Lý Hoài động tay động chân trên tiền thuế, bảy phần nộp lên quốc khố, ba phần bỏ túi kiếm lời.”
Lý Thận và Lý Hoài chính là hai đứa con trai của Lý Hưng.
Ba phần tiền thuế?
Vĩnh Hòa đế đập ván giường rầm rầm: “Bọn họ cùng lớn gan lắm?”
Triệu Diệc Thời vội vàng tính toán sổ sách.
Giang Chiết từ xưa đến nay là nơi giàu có và đông đúc, cho dù hai phủ một năm nộp năm mươi vạn lượng thuế thì ba phân cũng là mười lăm vạn lượng.
Hai huynh đệ Lý Thận, Lý Hoài không dám độc chiếm mười lăm vạn lượng, chắc chắn sẽ phải hiếu kính lên từng tầng, người đứng đầu hẳn là Nghiêm Như Hiền cầm.
Không có ô lớn của Nghiêm Như Hiền che chở, thì lá gan của người Lý gia tuyệt đối sẽ không lớn đến mức đâm thủng trời như thế.
Phong thứ hai, phong thứ ba đều là buộc tội hai huynh đệ Lý gia.
“Bệ hạ, giết đi.” Triệu Diệc Thời nghiến răng nghiến lợi nói: “Không giết, giang sơn Triệu gia ta chắc chắn sẽ bị hủy trong tay những người này.”
Vĩnh Hòa Đế liếc mắt nhìn Thái Tôn, cực kỳ hài lòng gật đầu một cái.
Làm hoàng đế giống như hành quân đánh trận, nên tấn công thì tấn công, nên rút lui thì rút lui, nên giết thì giết, không được dây dưa dài dòng một phút nào.
“Vậy làm phiền thái tốn rút kiếm giúp trẫm với quan trường Chiết Giang.”
“Tôn nhi, lĩnh chỉ.”
“Người bên cạnh trẫm.” Vĩnh Hòa Đế nghiêm túc, nắm chặt tay: “Để trẫm tự mình ra tay!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe bên ngoài hô: “Thái tử điện hạ đến.”
Lời của Vĩnh Hòa đế bị cắt đứt, trên mặt có hơi không kiên nhẫn: “Phụ thân ngươi, chuyện gì cũng chậm hơn người khác một nhịp!”
Triệu Diệc Thời không biết nói tiếp như thế nào, chỉ có thể im lặng.
“Ngươi lui ra đi.”
“Bệ hạ bảo trọng long thể, tôn nhi cáo lui.”
Triệu Diệc Thời hành lễ xong, khom người rời khỏi Noãn Các.
Mới vừa đi tới ngoài ngưỡng cửa, thì nhìn thấy Thái tử được hai gã nội thị đỡ xuống xe, hắn vội vàng đi tới đưa tay ra: “Phụ thân cẩn thận một chút.”
Triệu Ngạn Lạc đứng vững, thở hổn hển: “Chân cẳng Thái Tôn thật nhanh nhẹn!”
Triệu Diệc Thời ngẩn ra.
Triệu Ngạn Lạc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Hôm qua mưa to, Thái Tôn đứng ở trong cửa, mãi không thấy đi ra; hôm nay long thể bệ hạ không tốt, Thái Tôn lại đến đầu tiên, đúng là hiếu thuận.”
“Phụ thân, con…”
“Không ai hiểu con bằng cha, thái tôn không cần nhiều lời.” Triệu Ngạn Lạc cười cười, được nội thị đỡ rời đi.
Triệu Diệc Thời chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo lan từ lòng bàn chân lên, đến cả máu cũng bị đông cứng.
Hắn chậm rãi xoay người, nhìn thân thể mập mạp kia gian nan vượt qua ngưỡng cửa, sự tủi thân chợt xộc lên.
Phụ thân, ngươi biết con muốn nói gì không?
Thật ra con muốn nói cho người biết, chuyện Thư Sinh gây sự là Lục Thời ở phía sau trợ giúp, nếu bệ hạ hỏi, thì người phải cẩn thận ứng đối.
Con thực ra còn muốn nói cho người biết, chân còn nhanh là sợ bị người khác đoạt trước, rất nhiều chuyện chỉ có đoạt lấy nhanh thì chuyện tốt mới rơi lên đầu chúng ta được.
Con muốn nói cho người biết, phụ tử chúng ta cùng vinh cùng tổn.
Đáng tiếc, người chưa bao giờ chịu hạ quyết tâm nghe lời trong lòng nhi tử một lần.
…
“Thái tử đến rồi.”
“Bệ hạ, thần đến chậm.” Triệu Ngạn Lạc đi tới trước giường, vừa hành lễ, vừa nói: “Mong bệ hạ thứ lỗi.”
Vĩnh Hòa đế chỉ vào cái ghế trước giường: “Ngồi đi.”
Triệu Ngạn Lạc hơi nơm nớp lo sợ ngồi xuống: “Thái y nói như thế nào? Dùng mấy vị thuốc?”
“Chẳng qua chỉ là hơi đau đầu nhức óc thôi.” Vĩnh Hòa đế không muốn nhiều lời: “Miệng ta đắng, Thái tử giúp trẫm lột cam đi.”
“Vâng.”
Triệu Ngạn Lạc đi đứng không tiện, nhưng ngón tay lại khá linh hoạt, lột vỏ rất nhanh.
Vĩnh Hòa đế nhận lấy nếm thử, hỏi: “Chuyện thư sinh gây sự hôm qua, thái tử xử lý rất tốt.
Triệu Ngạn Lạc vội nói: “Đều là việc thần nên làm.”
Vĩnh Hòa đế nhìn hắn: “Thái tử có điều tra xem chút những thư sinh này vì sao gây sư không?”
Triệu Ngạn Lạc đáp thật cẩn thận: “Điều tra ra bọn họ muốn triều đình nghiêm trị Nghiêm Như Hiền, bây giờ Nghiêm Như Hiền đã chết, bọn họ cũng nên biết bệ hạ là một đời minh quân.”
“Còn điều tra được gì nữa?”
Triệu Ngạn Lạc ngây người một lát: “Trước mắt cũng chỉ điều tra được những thứ này.”
Vĩnh Hòa đế đặt quả cam sang bên, dùng khăn lau tay: “Nhưng trẫm còn điều tra được, chuyện thư sinh gây sự, có một phần sức lực của lão ngự sử.”
“Điều này sao có thể?” Triệu Ngạn Lạc kinh ngạc thốt lên.
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới ý thức được không đúng, vội vàng sửa lại: “Lục đại nhân cả đời chính trực, thần cảm thấy không có khả năng sẽ xen vào chuyện này.”
“Vậy ý của Thái tử, là trẫm nghi oan cho hắn?”
Triệu Ngạn Lạc vừa nghe lời này, sợ tới mức vội vàng chống ghế đứng lên, sau đó quỳ rạp xuống đất.
Thế nhưng hắn lại quá mập, trên tay lại không có quải trượng, đã cổ dùng hết sức bình sinh, mặt cũng đỏ bừng nhưng chẳng thế nhúc nhích được.
Lòng Triệu Ngạn Lạc nóng như lửa đốt, chỉ có thể nhào về phía trước, lăn trên mặt đất như một quả bóng.
Vĩnh Hòa đế từ nhỏ đã theo tiên đế hành quân đánh giặc, cơ hồ hơn nửa đời người đều cưỡi trên lưng ngựa chinh chiến sa trường.
Trên chiến trường, chỉ có binh lính cường tráng, thông minh nhất mới có thể mở ra một con đường máu dưới kiếm của kẻ địch. Hắn vừa thấy thái tử xấu xí này, chỉ hận không thể lấy roi mà quất cho hắn một cái.
“Ngươi nhìn xem cái bộ dạng của mình kìa!”