Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 316
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 316 - Làm hòa
“Ùng ục..”
“Ùng ục…”
Dưới ánh mắt của mọi người, kẻ đầu têu Tạ Tri Phi khịt mũi: “Nghỉ ngơi, ăn cơm.”
Như được lệnh ân xá, Chu Thanh vội vào trong tiệm chuẩn bị cơm, Hoàng Kỳ đi cho ngựa ăn, tiểu Bùi gia vội vàng kéo Tam gia vào trong.
Khi chân bước qua ngưỡng cửa, Tam gia quay đầu lại, hờ hững liếc Yến Tam Hợp.
Ý nghĩa sâu xa của ánh mắt này là đừng có hòng chạy đi, Tam gia vì đuổi theo ngươi mà cơm cũng chẳng màng ăn đó.
Cấm có chạy;
Dám chạy thử xem;
Hai câu này cùng diễn đạt một ý nghĩa, nhưng thái độ hoàn toàn khác nhau.
Câu trước mềm, câu sau cứng.
Chỉ là Yến Tam Hợp là người ưa mềm không ưa cứng, chẳng cần bậc thang xuống nước, nàng cứ bình thản theo vào trong, ung dung ngồi xuống một chiếc bàn khác.
Lý Bất Ngôn nhìn hết bàn này sang bàn kia, ngồi luôn xuống cạnh Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi quét mắt nhìn thấy thế thì nghiến răng nghiến lợi mấy lần mới đè nén được cơn giận đang xông thẳng lên đầu.
…
Người phục vụ mang đồ ăn tới.
Chưởng quầy áy náy nói: “Quan gia, muộn quá rồi nên chỉ còn lại vài món này, còn đâu bán hết sạch rồi, tiệm chỉ làm đủ bán thôi ạ.”
“Đa tạ!”
Tạ Tri Phi khôi phục lại phong độ của một Tam gia nhẹ nhàng, ai gặp cũng quý, mỉm cười gật đầu với ba người bọn họ: “Ăn cơm!”
Ba người cầm bát đũa lên, trong lòng sợ hãi liếc nhìn bàn bên cạnh, sau đó…
Ăn như hổ đói!
Lý Bất Ngôn thầm tặc lưỡi, dùng cánh tay huých vào tay Yến Tam Hợp: “Nhìn cái tướng ăn như quỷ chết đói này xem, chắc từ khi rời kinh đến giờ vẫn chưa được miếng nào bỏ bụng, thật tội nghiệp.”
Mặt Yến Tam Hợp không chút biểu cảm.
Lý Bất Ngôn che miệng, thấp giọng nói: “Thật ra, Tam gia là một người rất được, trông thì cà chớn thế thôi chứ thật ra trong lòng rất lo lắng cho ngươi.”
Yến Tam Hợp quay lại, sắc mặt u ám nhìn Lý Bất Ngôn “đang giúp ai thế?”
“Ta chỉ nói sự thật thôi!” Lý Bất Ngôn bày ra vẻ mặt vô tội liếc nhìn Tạ Tri Phi.
Lấy đức báo oán!
Nhìn phong độ của bà cô ta đi, trên đời chẳng ai có đâu!
Lý Bất Ngôn đoán rất chính xác, kể từ sau khi rời khỏi biệt viện, đây là bữa cơm đầu tiên của bốn người bọn họ.
Sao không ăn ư?
Tam gia gấp gáp đuổi theo, không cho phép đói!
Ăn xong một bát cơm, Bùi Tiếu mới có chút sức sống, dùng chân đá Tạ Tri Phi, nghiêng đầu về phía hắn: “Vừa rồi ngươi có nghe thấy không, nàng sợ liên lụy đến chúng ta nên mới tiền trảm hậu tấu đó.”
Tạ Tri Phi không vui nhìn hắn.
“Biết chút phải trái, người ta sẽ tốt với ngươi.”
Bùi Tiếu gắp một miếng bắp cải vào bát hắn, liếc nhìn Yến Tam Hợp, trong lòng thầm nhủ, chỉ nhìn vào cái mặt ngoài lạnh trong nóng này thôi thì ta cũng phải cưới cho được người ta về nha thôi?
Ăn cơm xong, phục vụ dọn dẹp bát đũa, chưởng quầy tặng thêm một bình trà đi kèm sáu tách trà.
Trên bàn bốn người, và hai người nữa ở bên cạnh.
Tiểu Bùi gia làm người hòa giải: “Lý đại hiệp, đến đây uống trà, tiện thể bàn công chuyện đi.”
Lý đại hiệp nhìn Yến Tam Hợp, ném cho tiểu Bùi gia một ánh mắt “Ta dám sao”.
Tiểu Bùi gia như muốn dỗ dành, nháy mắt với Tạ Tri Phi “hay là chúng ta qua đó?”
Còn chưa kịp nháy xong, đã cảm thấy có một trận gió lướt qua, người đã biến mất.
Quay đầu nhìn lại, tên nhóc đó đang đi về phía bàn Yến Tam Hợp.
Con bà nó, nam nhân là cái đồ hèn!
Tiểu Bùi gia vội phất tay, Chu Thanh và Hoàng Kỳ mới lần lượt đứng dậy đi theo. Chiếc bàn đang trống trải bỗng chốc chật kín người.
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp, ánh mắt sắc bén: “Quán trọ không còn phòng trống nữa, chúng ta đi luôn được không?”
Yến Tam Hợp quay sang nhìn hắn: “Được!”
Tạ Tri Phi: “Chạy thẳng một lèo nửa chặng cuối hay sao?”
Yến Tam Hợp: “Còn phải xem các ngươi có làm được không đã?”
Tạ Tri Phi: “Chúng ta làm được, nhưng ngựa thì không.”
Yến Tam Hợp rút hai tờ ngân phiếu từ trong túi ra, đập nhẹ lên bàn: “Có bạc là được hết.”
“Sau một tách trà, xuất phát.”
Tạ Tri Phi cầm ngân phiếu đi về phía chưởng quầy, mới được mấy bước đã quay lại cúi đầu nhìn Yến Tam Hợp.
“Tên nhãi ranh vừa mắng ngươi đó, có cần…”
“Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
“Được!”
Tạ Tri Phi quay người đi, Yến Tam Hợp cũng đứng dậy: “Ta đi ra ngoài hít thở chút.”
Ba nam nhân trên bàn nhìn nhau, chẳng hiểu sao tự nhiên lại làm hòa rồi?
Duy chỉ có Lý Bất Ngôn sâu xa nhìn bóng lưng Yến Tam Hợp, trong đầu hiện lên một câu nói: đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành!
…
Tạ Tri Phi thẳng tay cho thêm ít bạc, mua liền sáu con ngựa, sáu người chạy thẳng đến phủ Hà Giản theo đường chính.
Mười hai canh giờ sau, ba chữ “Phủ Hà Giản” xuất hiện trên đầu sáu người.
Cuối cùng cũng đến!
Vào thành, họ tìm một quán trọ gần nhất có ba phòng, sáu người chẳng nói chẳng rằng, ai về phòng nấy tắm rửa thay đồ đi ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến canh ba ngày hôm sau.
Chu Thanh và Hoàng Kỳ vừa mở mắt đã đi hỏi thăm tin tức Đường lão gia.
Tiểu Bùi gia bảo người phục vụ mang nước nóng lên, định tắm rửa thay quần áo lần nữa.
Hôm qua vừa mệt vừa buồn ngủ nên chỉ tắm gội qua loa. Người ta nói người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, quần áo có mới mặc vào trông người mới sạch sẽ gọn gàng, Yến Tam Hợp mới nhìn thấy được sức sống của hắn.
Nào ngờ hắn vừa cởi quần áo bước vào thùng tắm, bọn Chu Thanh đã quay lại.
Rõ ràng, Đường lão gia rất nổi tiếng ở nơi này, không hề khó tìm chút nào.
Tạ Tri Phi nhảy từ trên giường xuống, nói với người phía sau bức bình phong: “Ngươi cứ tắm rửa đi, chúng ta đi đến phòng Yến Tam Hợp thương lượng.”
“Này, này, này…. không đợi ta hả!”
“Rầm!”
Đáp lại tiểu Bùi gia là tiếng đóng cửa.
“Tên nhóc này, vội vàng đi đầu thai hay sao!”
Tam gia vội đi đầu thai đang gõ cửa phòng bên cạnh.
Lý Bất Ngôn mở cửa, hắn nhìn thấy Yến Tam Hợp đang ngồi nghiêm chỉnh.
Khi ánh mắt giao nhau, Yến Tam Hợp chỉ vào ghế, ý bảo hắn ngồi.
Tạ Tri Phi ngồi xuống, tự rót trà, nuốt nước miếng nói: “Đã nghe ngóng về rồi, Chu Thanh ngươi nói đi!”
“Yến cô nương, Đường lão gia ở núi Mộc Lệ, huyện Sơn Quan, phủ Hà Giản, từ quán trọ đến đó mất hơn hai canh giờ.”
Yến Tam Hợp: “Sống trên núi ư?”
Chu Thanh gật đầu: “Nghe nói là vậy.”
Yến Tam Hợp: “Núi có cao không, ngựa đi lên được không?”
Chu Thanh: “Nghe nói là không được.”
Tạ Phi Phi: “Nghe nói thì không tin được, xuống chân núi rồi tính tiếp.”
Yến Tam Hợp: “Bỏ tiền ra tìm người dẫn đường.”
Chu Thanh: “Yến cô nương, đã tìm được người rồi, đang đợi bên ngoài quán trọ.”
“Làm việc rất chu đáo!” Yến Tam Hợp: “Xuống lầu ăn cơm đã, ăn xong xuất phát.”
“Vâng!”
Chu Thanh quay đầu bước đi.
Trong phòng còn lại ba người, Tạ Tri Phi ngồi ấm chỗ, ý nói sẽ không đi, ánh mắt bất lương nhìn Lý Bất Ngôn.
Ý gì thế hả?
Ta là người thừa phỏng?
Lý Bất Ngôn thầm mắng trong lòng “cẩu nam nhân”, cầm lấy tay nải nói với Yến Tam Hợp: “Tam Hợp, ta đi kiểm tra yên ngựa.”
Tạ Tri Phi thấy Yến Tam Hợp định đứng lên, đổi khách thành chủ ra lệnh cho Lý Bất Ngôn: “Ra ngoài nhớ đóng cửa lại.”
Yến Tam Hợp ngước mắt nhìn hắn.
Hắn hờ hững nói: “Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”