Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 310
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 310 - Xuất phủ
Hai chén cơm, năm món ăn một món canh, lần lượt bày lên bàn.
Dù gì nơi này cũng là Tĩnh Tư Cư, dù gì Yến Tam Hợp cũng là chủ nhân, nàng bưng bát lên, khẽ gật đầu với người đối diện: “Ăn cơm.”
Vừa dứt lời, thì trên tay chợt trống rỗng, không biết từ lúc nào mà bát đã nằm trên tay người nọ.
Tạ Tri Phi gắp cơm vào bát: “Ta không đủ cơm, ngươi ăn ít một miếng đi.”
Yến Tam Hợp thật muốn trợn hắn một cái, trợn đến mức khiến hắn không nhìn thấy con ngươi của mình.
Tam gia, người làm ơn tìm cái cớ gì hay hơn hơn chút đi, bên cạnh ngươi không phải còn một bát cơm lớn đó sao.
Cô cố ý vươn ngón tay chỉ vào bát cơm bên cạnh kia.
Ánh mắt Tạ Tri Phi đảo qua, thầm nghĩ ta tìm cái cớ gì nát thế này?
Ván đã đóng thuyền, Tạ Tri Phi chỉ coi như mắt mình mù không nhìn thấy, hết sức tự nhiên trả chén lại cho nàng, hết sức tự nhiên đánh trống lảng.
“Đúng rồi, Lý đại hiệp nhà ngươi đâu, sao không thấy bóng dáng vậy?”
Yến Tam Hợp không tiện nói Lý Bất Ngôn đi tìm khách điếm, bèn hỏi ngược lại: “Tiểu Bùi gia nhà ngươi đâu, sao không đi theo?”
Tạ Tri Phi không tiện nói Tiểu Bùi gia bị hắn trêu chọc một đêm không ngủ được, lúc này đang ngủ bù ở Tăng Lục Ti, hắn cũng hỏi ngược lại: “Sao, ngươi nhớ hắn à?”
Con mắt nào của ngươi thấy ta nhớ hắn?
Yến Tam dùng ý chí kiên cường như sắt, duy trì biểu cảm của bà đồng, thản nhiên nói: “Đúng vậy, nhớ hắn.”
Bùm!
Đầu óc Tạ Tri Phi bỗng nhiên trống rỗng.
Hai trái tim bị mạng nhện bao bọc, giờ phút này chợt đứt đoạn. Một trái tim chất đầy những ý nghĩ như “ta là ca ca nàng, ta muốn tác hợp nàng và tiểu Bùi gia”, một trái tim khác chất đầy bình dấm chua, Tiểu Bùi gia tính là cái thá gì? Sao nàng lại nhớ hắn, ta mới là người nàng nên nhớ thương!
Trong lúc hít vào một hơi, trái tim cũng đập loạn.
Tạ Tri Phi giãy dụa: “Thật trùng hợp, tối qua hắn cũng nhớ ngươi!”
Yến Tam Hợp ngước mắt, nhíu mày: “Hắn nhớ ta cái gì?”
Tạ Tri Phi chợt nở nụ cười: “Hắn nhớ gì ngươi còn cần ta nói sao?”
“Cần!” Yến Tam Hợp buông đũa xuống cái rầm, lập tức lạnh mặt nói: “Ngươi nói rõ ràng từng chuyện xem, ta chờ nghe nè.”
“Ta nói nè Yến Tam Hợp…” Tạ Tri Phi thấy sắc mặt cô không ổn, vội hòa giải nói: “Ta nói đùa với ngươi thôi, sao ngươi lại cho là thật chứ!”
“Ta nói nè Tạ tam gia!” Sắc mặt Yến Tam Hợp lạnh đi: “Cơm có thể ăn lung tung, chứ đừng có đùa lung tùng, đừng có tác hợp uyên ương lung tung!”
Xoẹt!
Mạng nhện trong lòng Tam gia lại âm thầm nối lại.
Máu trong một trái tim chảy mạnh, mỗi một giọt đều đang kêu gào một câu: Nhìn xem, Tiểu Bùi gia căn bản không tính là cái quái gì. Máu trong một trái tim khác chợt ngừng lại: Nàng không thích Bùi Minh Đình, hắn đắc ý gì chứ? Làm sao hắn tác hợp cho hai người này đây? Hắn đúng là có vấn đề!
“Ta…” Tạ tam gia hiếm khi cứng họng, vội cầm lấy bát, và một miếng cơm, mơ hồ nói: “Không nói nữa, ăn cơm, ăn cơm!”
Đánh vào bông vải mềm, Yến Tam Hợp bị kẹt một hơi trong cổ họng, lên không được, xuống không xong, cực khì khó chịu!
Khó chịu nên cơm cũng nuốt không trôi.
Yến Tam Hợp vốn đã ăn cơm chậm, lần này lại càng chậm hơn.
Tạ Tri Phi tuy rằng ăn cơm, nhưng vẫn liếc nhìn Yên Tam Hợp, chợt thấy kinh hãi. Lúc cô ăn cơm còn có một tật xấu, gặp phải thức ăn hợp khẩu vị, thì sẽ nhai kỹ, chậm rãi thưởng thức.
Gặp phải món không hợp khẩu vị, thì sẽ nhíu mày lại, lông mi dài rũ xuống, thần thái giống như đang nói: Ai làm đồ ăn này? Làm cho con người ăn sao? Cho heo ăn mới đúng!
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Yến Tam Hợp hoàn toàn tức giận, ngẩng đầu lạnh lùng cười: “Tam gia nhìn ta như vậy có thể ăn ngon hơn sao?”
“Ngươi còn kèm chút.” Tạ Tri Phi nhẹ nhàng gắp một miếng ngó sen vào bát cô: “Khuôn mặt này của ta có thể gánh vác trọng trách này.”
Ngươi được lắm!
Yến Tam Hợp đẩy miếng ngó sen qua một bên.
“Sao, ngó sen cũng không thích ăn à?” Tạ Tri Phi nhíu mày, anh nhớ hồi nhỏ cô rất thích ăn món này.
Yến Tam Hợp nhìn hắn, cười gằn: “Ngó sem toàn tơ, ta không cần.”
Tay cầm đũa của Tạ Tri Phi cứng ngắc giữa không trung, vươn ra cũng không được, thu hồi cũng không được, chỉ muốn cho mình một cái bạt tai.
Cái tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ nhà ngươi, thứ hèn mọn hạ lưu, vừa khuyến khích Bùi Minh Đình, vừa âm thầm thăm dò Yến Tam Hợp.
Bùi Minh Đình tâm như tro tàn với Yến Tam Hợp, ngươi khó chịu. Bùi Minh Đình trò tàn cháy lại với Yến Tam Hợp, ngươi cũng khó chịu.
Yến Tam Hợp không có cảm giác với Bùi Minh Đình, ngươi sốt ruột. Yến Tam Hợp có ý với Bùi Minh Đình, ngươi càng sốt ruột.
Ngươi làm sao vậy?
Điên rồi à?
……
Tam gia không điên, Thang Viên sắp điên rồi, là bị không khí kỳ lạ giữa hai người dọa điên.
Trà pha xong, cô mang trái cây điểm tâm lên rồi vội vàng đóng cửa rời đi.
Yến Tam Hợp bưng chén trà lên miệng, thầm tính toán một hồi làm sao mở miệng hỏi hắn chuyện nhà đây.
“Chuyện vừa rồi trên bàn cơm, đều do ta không phải.”
Phụt!
Yến Tam Hợp phun ngụm trà ấm lên người hắn.
Tạ Tri Phi phủi nước trên người: “Ta tìm nhà xong rồi, Yến Tam Hợp, ngươi sắp xếp dọn ra ngoài đi!”
Thư phòng nhỏ trở nên yên tĩnh lạ thường.
Yến Tam Hợp gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Tri Phi.
Nam nhân này có thể đọc được suy nghĩ sao?
Nàng đang định hỏi chuyện nhà mới, hắn đã nói tìm được nhà rồi?
“Chuyện dị ứng nấm của ngươi ta đã điều tra rõ ràng, là người hầu của nương ta, Lý Chính Gia, thừa dịp người khác không chú ý, cho thêm một chút canh giải rượu vào canh của ngươi.” Tạ Tri Phi im lặng một lát: “Lý Chính Gia còn chưa phải chủ mưu, cô ta chỉ lấy tiền của người ta rồi làm việc giùm, chủ mưu thực sự là Đỗ Y Vân.”
Bỏ qua chuyện nam nữ yêu đương, trí tuệ Yến Tam Hợp lên sóng, bình tĩnh nói: “Tay Đỗ Y Vân có thể vươn dài như vậy sao?”
Lời này lập tức nhắc nhở Tạ Tri Phi.
Hai nhà Đỗ, Tạ giao hảo mười mấy năm, Đỗ Y Vân ba ngày hai bữa chạy tới Tạ phủ, nàng có thể đưa tay vào trong phòng phu nhân, nói không chừng còn đưa tới nơi khác. Xem ra, lát nữa còn phải nhắc nhở Tạ Tiểu Hoa một chút.
“Có tiền có thể sai ma khiến quỷ.” Tạ Tri Phi nói một câu đơn giản, cũng không nói thêm chuyện Lý Chính Gia.
“Nhà tìm được rồi, hai cửa vào hai cửa ra, ngay giữa thành Tứ Cửu, yên tĩnh trong náo nhiệt, đoạn đường khá tốt. Tiền thuê ta trả trước hai năm, tổng cộng một trăm tám mươi lượng. Các ngươi dọn qua, thuận tiện tự do ra vào, cũng không ai có thể hại các ngươi.”
Yến Tam Hợp có thể nói gì nữa, lúc buồn ngủ có người đưa gối đến, chẳng cần phải nói gì cả.
Chỉ là trong chuyện này, có một chỗ kỳ lạ. Lý Chính Gia là bồi phòng của Ngô thị, Ngô thị rốt cuộc là dung túng cho người hầu hành hung, hay là chẳng hay biết gì, Tạ Tri Phi không nói rõ.
Cô nghĩ, hắn cũng sẽ không nói rõ được.
“Chờ Bất Ngôn trở về, chúng ta sẽ dọn đi.” Thái độ của Yến Tam Hợp cũng dứt khoát như con người của nàng: “Ta không muốn kinh động phía lão phu nhân và phu nhân, làm phiền tam gia chào hỏi giùm.”
“Việc này để ta sắp xếp.” Tạ Tri Phi cũng rất dứt khoát: “Đúng rồi, giúp ta sắp xếp một chỗ nghỉ chân cho ta và Minh Đình.”
Chờ một chút…
Ánh mắt Yến Tam Hợp sâu đi: “Ngươi có ý gì?”