Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 296
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 296 - Bà lão
Đêm đó, biết bao cảnh đẹp ý vui, biết bao thề non hẹn biển…
Sau một đêm trăn trở, người đó cầm lấy bạc của nàng không nỡ rời đi; còn nàng vẫn đứng tựa cửa mỉm cười, ngóng trông ngày hắn đỗ tú tài.
Ba năm sau, nhà đã có, ruộng cũng đủ, hắn cũng đã đỗ tú tài tiến sĩ.
Chỉ là, ngày Khúc Giang thiết yến, hắn lại trở thành chàng rể quý hóa của người khác, chỉ nhẹ nhàng để lại cho nàng một câu: “Phận liễu nát hoa tàn cũng xứng làm thê tử của ta sao? Tiện nhân!”
Hạ ma ma đột nhiên cười khùng khục, thoáng cái giơ tay lên.
“Bốp…”
“Ngươi mới khốn kiếp, đám mọt sách các ngươi người nào cũng là đồ khốn, rặt lũ lừa đảo, các ngươi hèn hạ hơn kỹ nữ gấp trăm lần, vạn lần, nghìn lần.”
Cú đánh quá nhanh và mạnh mẽ, Tạ Tri Phi tránh không kịp, bị giáng một đòn nặng nề.
Hắn đang nghĩ cách làm sao để cạy miệng Hạ ma ma, ai là người thực sự chuộc Thệ Thủy, cái tát này khiến hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Rốt cuộc, ngươi vẫn không bằng Thệ Thủy.”
Hắn trầm giọng nói: “Ai có thể lừa nàng chứ? Nàng ta mới là người thông minh!”
Nhắc đến chuyện này, lồ ng ngực Hạ ma ma lại nhói đau, chút ý thức cuối cùng còn sót lại cũng mất hết.
Nàng túm chặt áo Tạ Tri Phi: “Ngươi thì hiểu cái gì? Hả? Ngươi thì biết cái quái gì?”
“Ta biết, nàng được người khác chuộc thân.”
“Chuộc thân?”
Gân xanh trên mu bàn tay Hạ ma ma nổi lên, giọng nói khóc không ra khóc, cười không ra cười.
“Cái người Lý Tam đó là ai? Hắn ngay đến họ là gì, tên là gì cũng đều là giả…tất cả đều là giả…cái gì mà thề non hẹn biển, cái gì mà ngọt ngào ong bướm…dối trá…dối trá…dối trá…dối trá…”
Tạ Tri Phi trong lòng run lên: “Lý Tam là giả, vậy ai mới là thật?”
Ai là thật đây?
“Chả có gì là thật, đều là cái bóng, bóng của ta, bóng của ngươi, cái bóng của hắn.”
Hạ ma ma nhìn Tạ Tri Phi với đôi mắt say lờ đờ, ợ lên hơi rượu rồi xếp ngón tay thành hình hoa lan.
“Đêm nghe tiếng đàn dâng trào tâm sự thiếu nữ, khung cửa lạnh lẽo lòng sầu đau, phấn son điểm tô phai dòng lệ, để lại sau lưng tiếng thở dài…”
Giọng nàng đột nhiên cao lên, ngân nga cất lên khúc hý.
“Điểm trang nhạt nhòa níu kéo tuổi xuân, vật quý trong phòng phủ tầng lạnh lẽo, vốn dĩ là một bài thơ đau lòng…”
Thơ đau đứt ruột…
Người đau xé lòng…
Cùng lúc với âm thanh nhỏ dần, Hạ ma ma không chống đỡ nổi nữa, từ từ đổ người xuống.
Nàng co tay co chân, lật người lại rồi dần dần cuộn tròn người lại thành tư thế em bé trong bụng mẹ.
Âm mưu của kế mẫu, nỗi hận thù của mẫu thân ruột, sự điên cuồng của phụ thân, còn có nước dãi chảy ra từ khóe miệng của đệ đệ.
Sự nghiêm khắc của ma ma, đa tình của công tử, vô tình của công tử, còn có ánh mắt ghen tuông ganh ghét của các tiểu nương tử…
“Lão gia, Lục di nương có mang song thai, trong đó có một thai chắc chắn là con trai.”
“Tốt, tốt, tốt, Phó gia chúng ta bây giờ thiếu nhất là nguyên bảo*, cặp song sinh này đặt tên là Phó Nguyên, Phó Bảo đi.”
*Nguyên bảo: Đồng tiền Nguyên Bảo, một loại tiền cổ của Trung Quốc, hay còn gọi đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa.
“Chúc mừng lão gia, bé gái chào đời trước, ta chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào trắng trẻo như vậy, tương lai chắc chắn là một mỹ nhân.”
“Mỹ nhân sao? Vậy đặt tên là Phó Bảo, như trân như bảo.”
Hạ ma ma khẽ khép mắt lại, say đến bất tỉnh nhân sự.
Tạ Tri Phi cúi đầu nhìn nàng, rất lâu sau mới cúi người bế nàng đặt lên giường, đắp chiếc chăn gấm phủ lên người nàng.
Ngọn nến đã tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.
Hắn chau mày rồi quay người rời đi.
……
Gió đêm mát mẻ;
Tiếng cười truyền tới.
Đi qua từng chiếc đèn cung đình, ánh sáng chiếu lên mặt Yến Tam Hợp khiến khuôn mặt Yến Tam Hợp phủ lên một tầng dịu dàng.
Có điều nét dịu dàng này không sao vơi bớt đi so với sự lo lắng nơi đáy mắt, mà càng ngày càng rõ ràng.
Yến Tam Hợp thực sự lo lắng cho Tam gia.
Hạ ma ma và Trân Tỷ Nhi không giống nhau.
Trân Tỷ Nhi cả đời tranh đấu với nhà ngoại, nhà chồng, những gì nhìn thấy, nghe thấy và trải nghiệm chỉ có hạn.
Hạ ma ma lăn lộn ở nơi phong trần này mấy chục năm, chính là con cá trạch trơn trượt nhất.
Cho dù có say, Tạ Tri Phi cũng không dễ dàng gì moi được tin tức Thệ Thủy từ miệng nàng.
“Ngũ thập nhà ta vẫn còn là một con gà trống chưa biết gáy đâu đấy”
Tiểu Bùi gia khẽ mở miệng: “Bà già đó nhìn qua là biết trống trải đã lâu, liệu có ăn sạch sẽ Ngũ Thập nhà ta hay không đây?”
Yến Tam Hợp loạng choạng suýt ngã.
Nàng hoài nghi nhìn Bùi Tiếu cười: “Các ngươi không phải là…”
“Đều là diễn trò mà thôi.”
Tiểu Bùi gia mặt đầy hối hận: “Đều trách ta, ta cứ ra rả bên tai hắn cái gì mà mười giọt huyết, một giọt tinh, khiến cho hắn…Này, Tam Hợp, sao ngươi lại đỏ mặt hả?”
“…”
“Ngươi là bà đồng mà, loại chuyện này trong mắt ngươi hẳn là bình thường chứ.”
“…”
Bà đồng năm nay mới có mười bảy thôi!!!
Yến Tam Hợp thầm gầm lên.
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên: “Đồ khố rách áo ôm, tránh xa ta ra…đúng là một kẻ xúi quẩy…”
Cách xa hơn mười trượng.
Một bà lão không ngừng dập đầu trước một quý nhân: “Quý nhân, quý nhân tha mạng, tiểu nhân có mắt không tròng không thấy quý nhân ở đây.”
Quý nhân là một tên béo chân tay ngắn ngủn, mặt đầy dầu mỡ, cái bụng phệ to thò lõ như mang thai sáu tháng.
“Mắt ngươi để đâu hả? Có biết quần áo trên người lão tử bao nhiêu tiền không, mười lượng bạc, vừa mới mặc thôi đấy.”
Bà lão run rẩy đưa tay ra: “Lão nô giúp quý nhân phủi bụi đi ạ.”
“Phủi con bà ngươi!”
Tên mập giơ chân đá một cước: “Cút xéo!”
Cú đá đạp thẳng vào giữa ngực bà lão, bà trợn mắt, ngã vật xuống đất.
Tên mập vẫn chưa nguôi cơn giận, đá liền hai cước vào hai thùng phân ở bên cạnh, lấy tay bịt mồm mũi vừa đi vừa chửi: “Con mụ khốn kiếp, đáng đời đi gánh phân cả đời.”
Thùng phân vang lên rồi đổ ra, nước tiểu phân gio bên trong đổ hết ra, mùi hôi thối nồng nặc xộc lên.
Tiểu Bùi gia mặt mũi cứng đờ: “Đi, đi, đi, hôi chết ta.”
Yến Tam Hợp vốn muốn đi, nhưng khi thấy bà lão nằm bất động trên mặt đất, bèn đổi ý.
Nàng sải bước tới, ngồi trước mặt bà lão, đưa tay ra kiểm tra mũi.
“Tiểu Bùi gia, ta phải làm gì để bà lão tỉnh?”
Tiểu Bùi gia vội vàng đi tới, bịt mũi nói: “Ấn vào nhân trung, ấn mạnh vào.”
Yến Tam Hợp ra sức ấn, rồi lại ấn, sau vài lần như vậy, bà lão giật một cái rồi mở mắt ra.
“Chu Thanh, cho ta năm lượng bạc.”
Lại còn cho bạc?
Tiểu Bùi gia chợt mất kiên nhẫn: “Yến Tam Hợp, quản chuyện này làm cái gì…”
“Bùi đại nhân, nơi nào đau lòng nhất, là trên đỉnh núi nhìn trăng sáng đêm thu*.”
*”Hà xứ tối thương tâm, quan sơn kiến thu nguyệt” – hai câu thơ trong bài “Quan sơn nguyệt” của nhà thơ Trường Tôn Tả Phụ thời Đường. (câu nay có nhắc trong phần Ngô Quan Nguyệt rồi á)
Tiểu Bùi gia không nghĩ đến nàng lại biết câu này, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đúng vậy.
Ngô Quan Nguyệt yêu dân như con, Chu Dã yêu dân như con, nhưng mấu chốt là Bùi đại nhân hắn chỉ muốn ăn trắng mặc trơn, dựa vào cái gì mà phải ra tay giúp đỡ?
Chu Thanh lấy ra ít bạc vụn, Yến Tam Hợp nhận lấy, đỡ bà lão dậy, nhét năm lượng bạc vào tay bà.
“Chớ có quen biết con chó điên đó.”
Bà lão quay lại, ngơ ngác nhìn Yến Tam Hợp, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt.
Yến Tam Hợp không nói nhiều, chỉ cẩn thận nâng bà dậy.
Bà lão đứng vững, hành lễ thật lâu trước Yến Tam Hợp, rồi cúi xuống khiêng thùng phân.
Lúc tên béo đá một cước, hắn dùng hết sức lực, một thùng phân bị lăn vào trong đám cỏ.
Yến Tam Hợp toan quay người, thì đột nhiên ánh mắt cứng đờ.
“Bùi Minh Đình, ngươi nhìn chân bà lão kìa.”