Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 292
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 292 - Mạo hiểm
Vận may còn ở chỗ Tam gia, hắn ném một lượt nữa lại ném được sáu nút.
Hạ ma ma hẳn là đụng phải quỷ xui xẻo rồi, lần này lại ném một nút.
Tạ Tri Phi nhìn Hạ ma ma, vẻ mặt đau lòng: “Thệ Thủy người ta đã sớm được chuộc ra rồi, sao ma ma còn ở đây?”
Sắc mặt Hạ ma ma hơi đổi.
Tiểu Bùi gia giả vờ cả giận nói: “Tạ Ngũ Thập, ngươi nương nó còn là người sao, sao lại cứ đâm trúng chỗ đau của Hạ ma ma như thế hả!”
Tên nhóc ngươi đâm tốt lắm!
Tiểu Bùi gia thầm khen một câu, cùng gõ chung rượu: “Nói đi, ngươi muốn Hạ ma ma thử thách gì?”
Vẻ mặt Tạ Tri Phi hối hận: “Đều tại ta tò mò quá, xin lỗi ma ma!”
Dứt lời, hắn cầm lấy bình Trúc Diệp Thanh kia, lại ra lệnh cho Chu Thanh cầm một cái chén lớn qua, đổ đầy rượu vào trong chén.
Chỉ thấy hắn bưng bát lên, uống một hơi cạn hơn nửa bát, còn lại non nửa bát đặt trước mặt Hạ ma ma: “Không cần trả lời, trực tiếp uống rượu đi.”
“Ơ, Tạ đại nhân thật biết thương hương tiếc ngọc!” Thiên Phương Phỉ che miệng cười khanh khách.
Hạ ma ma non nửa đời người đều hầu hạ đàn ông, lời khó nghe gì mà chưa từng nghe qua, chuyện khó xử gì mà chưa từng làm?
Lời Tạ đại nhân vừa hỏi, có đáng là gì đối với nàng đâu?
Đáy lòng Hạ ma ma đột nhiên dậy sóng, nàng bưng cái bát kia lên, bàn tay nhỏ nhắn che lại uống hết non nửa chén rượu còn lại.
“Sảng khoái!” Tiểu Bùi gia tặc lưỡi: “Trăm năm tu hành mới được cùng ngồi một thuyền, năm mười năm tu hành mới được uống cùng một chén rượu, đây nương nó là cái duyên phận gì đây.”
“Ngươi cút sang bên cạnh đi!” Tạ Tri Phi gắp cho nàng một đũa thức ăn: “Ma ma ăn chút gì đi, bụng rỗng uống rượu dễ đau dạ dày.”
Nam tử trẻ tuổi tuấn tú với ánh mắt chân thành tha thiết, giọng nói trầm trầm dịu dàng, tuy rằng tay cũng ôm nàng, lại duy trì một loại phong lưu vừa vặn, chẳng hề khiến cho người ta phản cảm.
Hạ ma ma cười nói: “Ta đây có tài đức gì, có thể để cho đại nhân gắp thức ăn, phải là ta hầu hạ đại nhân mới đúng. Đại nhân, mau, nếm thử món măng này đi.”
Yến Tam Hợp xem đến đây mới hoàn toàn hiểu được… Tạ Tri Phi được đám nữ nhân hoan nghênh, không phải vì khuôn mặt kia, mà là bản lĩnh lạt mềm buộc chặt của hắn.
“Nào nào, tiếp tục thôi!”
Lúc này, Tiểu Bùi gia cầm lấy xúc xắc ồn ào: “Ta cũng không tin ta không ném được một lần sáu nút.”
Vừa dứt lời, đã ném được sáu nút, Tiểu Bùi gia cực kỳ hưng phấn.
Hạ ma ma hiển nhiên là đi vệ sinh không rửa tay, vận may thối lại ném một nút.
Phương Phỉ che miệng cười, ngữ khí chua chát bay khắp năm dặm: “Cũng không biết con xúc xắc này có thù oán với Hạ ma ma nhà chúng ta hay là có tình đây!”
Sao lần nào cũng đến lượt nàng thế?
Khó lắm mới gặp được mấy vị khách thú vị, chỉ có nàng giành hết, cũng không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi?
Hạ ma ma vốn còn oán giận mình xui xẻo, vừa nghe lời này, thì đột nhiên nổi lên lòng háo thắng.
Con lẳng lơ, bản thân không có bản lĩnh quyến rũ trái tim nam nhân còn trách ta, sao không đái một vũng mà soi lại mình đi.
Nếu ta trẻ hơn hai mươi tuổi, còn có chuyện của các ngươi chắc?
“Tiểu Bùi gia, đến đây, hỏi đi!”
Hạ ma ma lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, ngữ khí giống như thiếu nữ vừa giận vừa yêu kiều, âm cuối còn mang theo tiếng run rẩy, khiến tiểu Bùi gia giật cả mình.
Nương nó!
Nếu oan gia của ta nói với ta như vậy, chỉ sợ ta sẽ vứt hết gia pháp tổ tông ra sau đầu luôn.
“Đừng hỏi Hạ ma ma nhà chúng ta mấy câu khó quá.” Tạ Tri Phi cố ý đưa tay chỉ Bùi Tiếu, cố ý cảnh cáo: “Cứ tùy tiện hỏi là được.”
“Việc này sao có thể tùy tiện được chứ!” Tiểu Bùi vẻ mặt cười xấu xa: “Hạ ma ma, ma ma vốn là thiên kim tiểu thư nhà ai vậy?”
Hạ ma ma vừa nghe lời này đã biến sắc.
Kỹ nữ của giáo phường ti kiêng kị nhất bị hỏi chuyện cũ trước kia, đó là đoạn thời gian tốt đẹp cả đời các nàng không quên được.
“Hình phạt của ta…” Tiểu Bùi gia chỉ vào Yến Tam Hợp: “Hắn biết rõ nhất.”
Yến Tam Hợp nheo mắt, hờ hững nhìn Tạ Tri Phi: “Phạt nàng uống rượu với Tạ đại nhân nhà chúng ta một đêm, tán gẫu một đêm phong nguyệt.”
Tiểu Bùi gia: “…” Ác như vậy sao?
Tạ Tri Phi: “…” Trôn ca ca à?
Bởi vì cái gọi là không vào hang hổ, làm sao bắt được hổ con.
Ý nghĩ của Yến Tam Hợp rất đơn giản, phía trước Tam gia đã làm nền nhiều như vậy, vậy thì đừng để lãng phí, thời gian một đêm cũng đủ để hắn đào ra vài thứ từ trên người Hạ ma ma rồi.
Tạ Tri Phi vốn đã có ý định này.
Nhưng không biết vì sao, khi nghe Yến Tam Hợp nói thì trong lòng vẫn hơi không thoải mái, thật giống như nàng liều mạng đẩy hắn ra ngoài cửa vậy.
Hắn nhìn Yến Tam Hợp thật sâu: Sao có thể như vậy chứ? Sự trong sạch của ca ca ngươi, ngươi không phải nên trông một chút sao?
Cái nhìn này, khiến cho Yến Tam Hợp chơi chột dạ.
Nàng hóa niệm giải ma thay người chết, cho tới bây giờ đều là người khác nợ nàng, nhưng nàng lại nợ người trước mắt càng ngày càng nhiều.
Vụ án Trịnh gia phải điều tra thật kỹ, phải thật dụng tâm điều tra, coi như trả lại nhân tình cho hắn.
Sự áy náy trong đáy mắt Yến Tam Hợp, Tạ Tri Phi thấy rõ ràng, nàng vẫn mềm lòng quá!
Đáy mắt hắn cố ý làm một ngọn lửa bốc cháy: “Hạ ma ma, nói thật hay thách, ma ma chọn đi?”
Hạ ma ma nhân vật gì, gương mặt bà đã sớm khôi phục tỉnh táo, bàn tay nhỏ nhắn bưng chung rượu lên, đút cho Tạ Tri Phi một chung.
“Nếu Tạ đại nhân không chê ta thì ta sẽ uống với đại nhân đến không say không về.”
Bùi Tiếu tỏ vẻ xem kịch vui: “Ngũ Thập, ngươi thật có phúc, ma ma có hơi già nhưng bản lĩnh hầu hạ người thì không già đâu!”
Phương Phỉ vừa thấy Hạ ma ma đã lớn tuổi như thế, vậy mà còn có thể ngủ với khác thì lại hơi chua chát: “Bùi đại nhân là chê ta tuổi trẻ, hầu hạ không tốt sao?”
Tiểu Bùi gia nhìn Phương Phỉ một cái, chậm rãi trả lời một chữ: “Ừ!”
Phương Phỉ giống như không thể tin được trợn tròn mắt, trong mắt chảy ra ánh nước: “Nếu đại nhân chê ta không tốt, vậy thì đổi người tốt đến đây đi!”
Dứt lời, nàng giậm chân một cái, xoay đầu tông cửa mà đi.
Yến Tam Hợp biết rõ Bùi Minh Đình làm như vậy là muốn tranh thủ thời gian cho Tạ Tri Phi, vì thế mới thêm dầu vào lửa.
“Một lời không hợp đã nổi giận, đây là ai hầu hạ ai chứ?”
Lời này vừa dứt, không khí trong viện chợt trầm xuống.
Phương Lệnh sợ tới mức mặt trắng bệch, trông cậy vào Hạ ma ma giải vây.
Trong lòng Hạ ma ma chỉ hận không thôi.
Con lẳng lơ kia có biết Bùi đại nhân là ai không?
Người ta có bao nhiêu quan hệ với Hoàng thái tôn, dám bỏ hắn lại, đúng là lật trời mà!
“Ai da Bùi đại nhân, Yến công tử, tiểu nương tử không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với nàng.”
Yến công tử lạnh lùng, hất cằm, kiêu ngạo không nói lời nào.
Bùi đại nhân thì cầm lấy một bình Trúc Diệp Thanh khác, đổ vào trong bát lớn trống không kia, sau đó chỉ tay, chỉ ra thái độ của hắn.
“Ma ma uống chén rượu này, chúng ta sẽ không so đo nữa!”
Hạ ma ma đã uống nửa chén, lại thêm một chén nữa, thì chắc chắn sẽ say, bà dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi cười hờ hững: “Được rồi, quy củ cũ, ngươi một nửa, ta một nửa?”
Dứt lời, hắn cúi đầu, nói bên tai Hạ ma ma: “Uống rượu như vậy mới có tư vị chứ!”