Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 273
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 273 - Nhìn thấu
“Xuân Đào, ngươi có cảm thấy lão tam và Yến cô nương hơi…”
“Nhìn ra rồi.” Xuân Đào đè giọng: “Lúc Tam gia nhìn Yến cô nương trong ánh mắt có ánh sáng; Yến cô nương thì né tránh ánh mắt Tam gia, nhìn hơi không được tự nhiên.
Chu thị nhìn trái nhìn ngó phải thấy không có ai, cúi đầu thở dài: “Trước đó, ý của lão gia là muốn gả Yến cô nương cho nhị gia.”
Xuân Đào kinh hãi: “Vậy…” Cái gì kia, Xuân Đào không dám nói ra, trong lòng Chu thị lại rất rõ ràng.
Đại phòng, nhị phòng xưa nay không hợp nhau, có thể duy trì được cục diện bây giờ, đều nhờ lão gia chu toàn ở giữa, nếu lão nhị, lão tam thật sự tranh giành Yến Tam Hợp thì chỉ e lão gia cũng không áp chế được.
Cuộc sống sau này sợ là không được thái bình rồi.
Xuân Đào vừa nghe lời này, không khỏi thấy sầu thay Yến Tam Hợp: “Yến cô nương bị kẹp ở giữa, thật sự rất khó xử.”
Ai nói không phải chứ.
Chu thị nghiến răng nghiến lợi: “Phu nhân một lòng muốn tìm cho lão tam một người có gia thế cao, phu nhân tuyệt đối sẽ không coi trọng gia thế của Yến cô nương, sau này lại ồn ào nữa rồi.”
……
Trong viện Tri Xuân.
Ngô thị hầu hạ lão phu nhân dùng xong bữa trưa, trở lại trong viện, uống nửa chén nước ô mai, thì nghiêng người ngủ trưa trên giường trúc.
Hai tiểu nha hoàn cầm mỹ nhân quyền, một trái một phải đấm chân cho bà.
Lý Chính Gia vội vàng vén rèm đi vào, đi lên phía trước khẽ gọi: “Phu nhân.”
Ngô thị nâng mí mắt lên thấy là nàng, phất phất tay: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Lý Chính Gia chờ hai nha hoàn rời đi, bèn cầm lấy mỹ nhân quyền trên bàn, vừa đấm, vừa thấp giọng nói:
“Phu nhân, Tam gia dùng bữa trưa ở Tĩnh Tư Cư. Đêm qua trở về, cũng đến Tĩnh Tư Cư trước.”
Ngô thị lạnh lẽo hừ một tiếng..
“Thường ngày Tam gia từ bên ngoài trở về, đầu vào phòng lão phu nhân thỉnh an trước, sau lại đến chỗ phu nhân cười cười nói nói, hôm nay lại bị người đó quyến rũ qua bên kia, đến trưởng bối cũng bị ném ra sau đầu.”
Lý Chính Gia thở dài: “Phu nhân à, người phải làm gì đi chứ!”
Làm gì chứ?
Ngô thị vừa nghe lời này, vừa tức, vừa hận: “Ta muốn lo đó nhưng lão gia đã nói là bỏ ta kia.”
“Phu nhân là thê tử kết tóc của lão gia đó, sao có thể vì một người từ bên ngoài tới…”
Nàng không nói tiếp, nhưng sự tủi thân trong lòng Ngô thị đã tràn lan ra.
Đâu chỉ là phu thê kết tóc?
Từ lúc gả vào Tạ gia, nàng hiếu thuận với bà bà, nuôi dạy con cái, sánh bước cùng lão gia từ lú khó khăn nhất, suốt con đường này dù không có công lao cũng có khổ lao.
“Phu nhân, lão nô còn nghe nói một chuyện, Nhị gia cũng thường đến Tĩnh Tư Cư!”
“Thật không?” Ngô thị kinh hãi ngồi dậy.
“Phu nhân tốt của ta ơi, sao lão nô có thể nói lung tung chuyện này được.”
Lý Chính Gia len lén đánh giá sắc mặt Ngô thị: “Phu nhân ngẫm lại đi, từ tiểu Bùi gia, đến Nhị gia, rồi đến Tam gia của chúng ta…”
“Cũng giống họ Liễu kia.” Ngô thị vỗ tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải đều là thứ hàng như nhau thì sao phu thê Bùi thái y sao có thể gấp gáp chạy tới như vậy?”
Lý Chính Gia: “Phu nhân, tiểu Bùi gia thì coi như đã bị ngắn rồi, người cũng phải ngăn Tam gia lại đi, không thể để ngài ấy bị u mê như thế được!”
“Ngươi nói…” Ngô thị bắt lấy cánh tay Lý Chính Gia, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Ta nên làm như thế nào đây!”
“Phu nhân, lão nô có một chủ ý, phải xem phu nhân có thể kéo mặt xuống hay không thôi…”
……
Tạ Tri Phi có nằm mơ cũng không ngờ tới, tâm tư hắn tự cho là đã giấu rất tốt trong đôi hoa mắt đào của mình, thế mà lại bị Chu thị nhìn thấu.
Từ Tĩnh Tư Cư rời đi, hắn đi thẳng đến trà phường để gặp mấy huynh đệ ở Cẩm Y Vệ đã hẹn trước.
Uống trà xong lại uống rượu, chuyện cần điều tra sắp xếp xong bèn trở về Tạ phủ.
Cũng không biết vì sao mà từ sau khi có người đến ở Tĩnh Tư Cư thì hắn chẳng có tâm trạng uống trà uống rượu hay đến câu lan gì nữa.
Về đến nhà, đầu tiên là đến chỗ lão tổ tông một chuyến, lại đi lòng vòng trong phòng Ngô thị, sau đó Tam gia mới trở về tự viện.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, hắn nằm ở trên giường nhớ lại lời Yến Tam Hợp dỗ dành hắn lúc ban ngày, trong lòng chợt vui vẻ.
Chu Thanh vén rèm đi vào: “Gia?”
“Chuyện gì thế?”
“Phía biệt viện bên kia mời gia qua một chuyến.”
“Ta mới từ ngoài về, lại đi ra ngoài nữa sẽ khiến người ta nghi ngờ.”
Tạ tam gia ngồi dậy, suy nghĩ một lát: “Ngươi đi nói với cha ta một tiếng, nói Tiểu Bùi gia vì chuyện của Yến Tam Hợp mà chơi đùa hơi quá chén, ta đi khuyên nhủ rồi.”
“Vâng!”
Chu Thanh rời khỏi viện Thế An, không cần hỏi thăm, cũng biết lão gia chắc chắn là nghỉ ở viện Mộc Hương rồi.
Đến Viện Mộc Hương.
Chu Thanh gõ cửa vài cái, mới có bà vú ra mở cửa.
Thấy là người ở chỗ Tam gia, bà vú không dám nói gì chỉ khách khí hỏi một câu: “Là tìm lão gia sao?”
“Tam gia bảo ta qua đây truyền lời cho lão gia…”
Bà Vũ nghe xong thì đóng cửa lại, lập tức truyền lời cho nha hoàn gác đêm bên ngoài.
Nha hoàn đi tới cạnh cửa, nghe thấy động tĩnh bên trong không có gì khác thường mới dám gõ cửa trả lời.
Tạ Đạo Chi nghe xong, tức đến bật cười.
“Tên nhóc kia cũng là vô tư lắm, đến chuyện hôn nhân đại sự lớn như thế cũng dám đi một mình.”
“Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đã thích rồi thì làm gì được.” Liễu di nương nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, tương mạo nhân phẩm của Yến cô nương như thế thì ai mà không thích.”
Tạ Đạo Chi kinh ngạc: “Nàng cũng cảm thấy cô nương ấy tốt ư?”
“Thiếp mặc dù chưa gặp Yến cô nương mấy lần, chỉ vì nàng cứu Uyển Xu, nên mới khen một tiếng tốt.”
Tạ Đạo Chi nghe rất hài lòng.
“Có người giống như củ cải, phía trên cành lá sum suê, phía dưới rễ cây không mọc, rõ ràng là trống rỗng.”
“Lão gia nói lời này…… Xem ra, Yến cô nương kia hẳn là thực tâm.”
“Thực tâm hay không thực tâm, thì phải xem có nhìn ra được hay không đã.”
Tạ Đạo Chi cảm thán: “Bùi gia cũng có khó khăn của Bùi gia, có một số việc một câu hai câu nói không rõ ràng được, chỉ xem có duyên phận hay không thôi.”
“Vậy lão gia coi giúp xem lão nhị có duyên phận với Yến cô nương hay không?”
Tạ Đạo Nhất kinh ngạc, cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực.
Nữ nhân không che không giấu: “Bùi gia chê nhưng thiếp không chê, có người như thế làm thê tử của của lão nhị, nói thế nào cũng tủi thân cho cô nương nhà người ta.”
“Nàng nghĩ thế ư?” Tạ Đạo Chi càng kinh hãi.
“Không phải ta nghĩ như vậy, mà ta tin ánh mắt của lão gia.”
Liễu di nương úp mặt vào ngực trượng phu.
“Thiếp là nữ nhân nội trạch, không hiểu biết nhiều, thiếp chỉ biết một chút, lão gia nói nàng thực tâm thì người này không thể tệ được.”
Đây mới là dáng vẻ mà nữ nhân của Tạ Đạo Chi nên có, nghe hắn, tin hắn, ủng hộ hắn, chưa không phải cả ngày làm trái ý hắn.
“Còn nữa, thiếp còn có một chút tư tâm, thiếp không muốn làm cho lão gia khó xử.”
“Ý nàng là sao?”
“Theo lý mà nói, lão nhị đã sớm đến tuổi bàn chuyện hôn sự, nhưng lão gia mãi không lên tiếng, nói cho cùng, là sợ lão nhị tủi thân.”
“Nàng…” Tạ Đạo Chi hít sâu một hơi: “Nàng nhìn ra rồi à?”
“Nếu không nhìn ra, sao ta có thể không quan tâm đ ến hôn sự của lão nhị theo lão gia được chứ?”
“Vẫn là nàng hiểu ta!” Tạ Đạo Chi thở dài: “Trong chuyện đọc sách ta đã khiến nó chịu ấm ức rồi, nên chuyện hôn nhân đại sự ta chỉ muốn cưới một người tốt cho nó.”
Nhưng một thứ tử muốn cưới người tốt thì không hề dễ dàng?
Huống chi, nếu tốt quá, thì sợ lão phu nhân cũng sẽ không đồng ý.
Vậy tốt thế nào, xấu ra sao?
Phu thê hai người sống qua ngày, chỉ cần một lòng, thì chẳng có gì quan trọng hơn nữa.
Lời này, lại nói trúng tim Tạ Đạo Chi, lòng trìu mến của hắn dâng lên, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nữ nhân.
“Lão gia nếu thật sự muốn tính toán cho lão nhị, thì chẳng cần cao môn đại hộ gì, vì lão nhị không áp chế được.” Liễu di nương chống đỡ nửa người: “Chỉ cần một cô nương thông minh thực tế, có tri thức hiểu lễ nghĩa, bổn phận là được.”
“Việc này không vội, để ta suy nghĩ đã…”
Tạ Đạo Chi nhìn đôi mắt sáng của nữ nhân, rồi trở mình đặt người ở dưới thân.