Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 270
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 270 - Đố kỵ
Thang Viên chuẩn bị đóng cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạ Nhị gia, khiến nàng giật hết cả mình.
“Nhị gia, cô nương đã đi nghỉ rồi.”
“Ta tìm cô nương có chút việc.”
Thang Viên đang định viện cớ thì thấy sắc mặt Tạ Nhị gia trầm xuống: “Nô tỳ đi hỏi ý cô nương.”
Tiễn được một Tạ lão tam, lại xuất hiện một Tạ Nhị gia, Yến Tam Hợp im lặng không lên tiếng.
Lý Bất Ngôn không biết vòng vo, vớ đâu nói đó: “Người đại phòng đã tiếp rồi, cũng nên gặp người nhị phòng nhỉ, tiểu thư thật đúng là công bằng.”
Một lúc sau.
Tạ Bất Hoặc ngồi trước mặt Yến Tam Hợp: “Chân cô nương đã đỡ chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Cô nương đang viết chữ à?”
Yến Tam Hợp cúi đầu nhìn tay phải mình, trên ngón tay còn dính ít mực: “Ừ” một tiếng.
“Ta có thể xem chữ của cô nương không?”
Ánh mắt Tạ Bất Hoặc cực kỳ chân thành.
“Ta thực ra cũng là một người yêu chữ. Lúc nhỏ phụ thân thường cầm tay ta dạy viết, hướng dẫn ta nét ngang nét sổ, nét móc nét phết. Những năm qua, ta vẫn còn giữ bên mình tờ giấy vỡ lòng đó.”
Nói rất hay, đánh vào tình thân. Yến Tam Hợp im lặng rồi nói: “Bất Ngôn, mang chữ viết trên thư án của ta cho Nhị gia xem.”
“Vâng!”
Vài trang kinh Phật vội nằm trên tay Tạ Bất Hoặc.
Tạ Bất Hoặc vừa nhìn thoáng qua đã chấn động, đột nhiên nhớ lại những gì Liễu di nương đã nói.
“Nhà ngoại của lão thái thái không thể nuôi dạy nên một người như vậy.”
Quả thực là không thể.
Chữ viết xuất thần đến đáng kinh ngạc.
“Hồi đi học tiên sinh từng nói với ta, thể Sấu Kim có cách dụng bút tỉ mỉ giống Công bút* vẽ chim và hoa, thể Sấu Kim viết chữ đẹp, vẽ đương nhiên cũng đẹp, có thể thấy tranh của cô nương rất xuất sắc.”
*Công bút: lối vẽ hiện thực với cách dụng bút cẩn thận, điềm tĩnh. Lối vẽ này sử dụng các nét rất chi tiết để định hình chính xác và không có sự phóng bút mang tính biểu hiện.
Chẳng trách bản thân mô phỏng chữ Tĩnh Trần dễ dàng như thế, thì ra là do biết vẽ từ trước.
Có thể thấy, người này thư họa toàn tài.
Một nữ tử giỏi thư pháp và hội họa, từng có thân phận cao quý, cuối cùng rơi vào con đường phong trần, Yến Tam Hợp chợt thấy xót xa khôn nguôi.
“Cô nương?”
“Cô nương?”
“Yến cô nương?”
“Hả…”
Yến Tam Hợp vội tỉnh táo lại: “Ngươi vừa nói gì thế?”
“Ta nói, cô nương trẻ như vậy, sao lại chép kinh Phật?”
“Rảnh rỗi.”
Muốn xem một người có muốn nói chuyện với ngươi không thì hãy xem độ dài câu trả lời của nàng là biết.
Tạ Bất Hoặc là người buôn bán, giỏi nhất là khả năng quan sát, Yến Tam Hợp tuy tính tình không lạnh nhạt thật, nhưng khi người ta quá mức kiệm lời, mà bản thân cứ nói huyên thuyên thì sẽ rất đáng ghét.
“Không còn sớm nữa, cô nương nghỉ đi, ngày mai ta lại tới.”
“Không cần.”
Tạ Bất Hoặc chỉ thuận miệng, thông thường câu trả lời thường là ừ hử cho qua, nhưng không ngờ Yến Tam Hợp chẳng thèm nể mặt mà từ chối thẳng thừng như thế.
Trong lòng Tạ Bất Hoặc chợt trào lên sự phẫn uất.
“Có phải vì ta là con của thiếp cho nên cô nương không muốn nói chuyện với ta không?”
Vẻ mặt Yến Tam Hợp dần cứng lại, không hiểu sao hắn có thể kéo chuyện đích thứ vào đây.
“Đối với ta thì đích hay thứ chẳng có gì khác nhau, điểm khác biệt duy nhất, là ta quen hay không quen ngươi, ta tiếp nhận hay không tiếp nhận ngươi thôi.”
Sắc mặt Tạ Bất Hoặc lạnh lùng: “Cô nương có tiếp nhận ta hay không?”
“Lời này Nhị gia nên tự hỏi mình đi.”
Yến Tam Hợp nói thẳng ra.
“Nhị gia có tiếp nhận con người ta không? Không phải vì đại phòng, không phải vì Tạ Tri Phi, mà hãy kết giao bằng sự chân thành?”
Nàng không ngốc, mỗi lần Tạ Tri Phi đến, Tạ nhị gia sẽ đến, sao có thể trùng hợp như vậy?
Huynh đệ các người đấu nhau ở chỗ nào ta đều nhắm mắt làm ngơ, nhưng nếu coi ta là quân cờ…
Xin lỗi.
Không đời nào!
Giống như có một cái gai đâm vào tim Tạ Bất Hoặc, dù không đau, nhưng khó chịu khôn tả.
Hắn nhìn thiếu nữ trước mặt, rồi liếc sang nha hoàn phía sau nàng: “Nếu như ta thật lòng thì sao?”
“Ta sẽ đổi lại bằng sự chân thành!”
“Nếu ta có tâm tư khác?”
“Cửa Tĩnh Tư Cư ở đằng kia, Nhị gia đi thong thả, không tiễn, sau này đừng quay lại nữa.”
Đôi mắt thiếu nữ vẫn lạnh lùng như trước, trên mặt không chút biểu cảm dư thừa nào. Tạ Bất Hoặc nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đột nhiên mỉm cười.
“Yến Tam Hợp, đúng như nàng đoán, ta không hề thật lòng.”
Đoán trúng rồi.
Yến Tam Hợp vừa định duỗi tay chỉ ra ngoài cửa, mời hắn rời đi, thì nghe thấy hắn khẽ thở dài.
“Không phải không muốn trao, mà do ta thói quen che đậy, sợ người ta không muốn, sợ người ta coi khinh.”
Hắn chậm rãi nhắm mắt.
“Đích xuất, thứ xuất chỉ khác nhau một chữ mà cách xa ngàn dặm. Nói ra Yến cô nương có lẽ không tin, ta lớn đến chừng này nhưng phụ thân chưa từng ôm ta, ông nói quân tử ôm cháu không ôm con. Nhưng lão tam mười một tuổi rồi mà phụ thân vẫn ôm hắn trong lòng.”
“Ngươi ghen tỵ sao?”
“Phải!” Tạ Bắt Hoặc khẽ cười.
“Thấy hắn và Bùi Minh Đình tốt với nhau như vậy, ta ghen tỵ; nhìn hắn và cô nương nói nói cười cười, ta cũng ghen tỵ. Ta cũng muốn để cô nương nhìn đến ta, để trong mắt cô nương cũng có ta, đây chính là sự ích kỷ của ta.”
Yến Tam Hợp không nghĩ đến, người này đột nhiên nói hết lòng mình, cô chợt không biết nên nói gì.
“Hôm nay ta uống rượu nên lá gan mới lớn như vậy, chỉ sợ hình tượng của mình trong mắt cô nương đã bị hủy cả rồi.”
Tạ Bất Hoặc lộ ra vẻ tuyệt vọng và thất vọng, vịn ghế đứng dậy, khẽ gật đầu với Yến Tam Hợp.
“Cô nương nghỉ đi, ta sẽ không đến làm phiền nữa.”
“Tạ Bất Hoặc.” Yến Tam Hợp gọi.
Hắn quay đầu.
“Mọi người có thể coi thường ngươi, nhưng ngươi phải tự coi trọng chính mình.”
Đôi mắt nàng lạnh lùng mà sáng ngời.
“Người có lòng ngay thẳng chính trực, sẽ là bạn của Yến Tam Hợp ta. Nhị gia tự hỏi bản thân, tâm mình đã chính và ngay chưa?”
Tạ Bất Hoặc nhìn vào mắt nàng, lục phủ ngữ tạng như bị chần trong nước sôi.
Hắn không nói gì, quay người bước vào bóng đêm.
……
Vừa ra khỏi Tĩnh Tư Cư, Ô Hành đã tới đón.
“Nhị gia?”
Trên mặt Tạ nhị gia nào còn chút gì tuyệt vọng: “Lão gia hôm nay nghỉ ở đâu?”
“Hôm nay mồng một, lão gia như thường lệ nghỉ ở Tri Xuân Viện.”
“Đi Mộc Hương Viện.”
Cửa Mộc Hương Viện vẫn chưa đóng, đám người hầu nhìn thấy Nhị gia thì vội vàng mời vào.
Liễu di nương đang ngồi đọc sách, thấy con trai đến thì đặt sách xuống, tự tay rót trà: “Con từ đâu về thế?”
“Tĩnh Tư Cư.”
“Chân Yến cô nương sao rồi?”
“Nương!”
Hắn đột nhiên gọi như vậy khiến Liễu di nương hơi kinh ngạc, vội đứng dậy chốt cửa, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế, say rồi ư?”
“Con chưa say, chỉ là muốn gọi thôi.”
Con của thứ xuất gọi đích xuất là mẫu thân, gọi mẫu thân ruột là di nương, khi không có ai mới phá lệ một chút.
Không được để cho người khác nghe thấy, nếu đến tai đích xuất thì sẽ lớn chuyện.
Liễu di nương khẽ thở dài, đi đến bên chậu đồng, vắt khăn rồi lau mặt, lau tay cho con trai.
“Nương, nếu con cưới Yến Tam Hợp thì sao?”
Tay cầm khăn của Liễu di nương khựng lại: “Con…”
Tạ Bất Hoặc cầm khăn, ấn Liễu di nương ngồi xuống: “Nương không thấy con người Yến Tam Hợp rất thú vị sao?”
Liễu di nương nhìn con trai: “Thú vị ở đâu?”
“Đâu cũng thú vị.”
Tạ Bất Hoặc giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười kỳ quái chỉ Tam gia mới có.
“Khi nào có cơ hội nương hãy nói bên tai phụ thân đi.”