Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 234
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 234 - Cao thấp
Tạ Nhi Lập thấy sắc mặt lão phu nhân còn trắng hơn tờ giấy, sợ bà lo quá sinh bênh, vội vàng đi vào đông sương phòng nói nhỏ ở bên tai Bùi Ngụ vài câu.
Bùi Ngụ đi ra gian ngoài: “Đừng chờ ở đây, Tam gia không tỉnh lại sớm như vậy đâu. lão phu nhân, phu nhân, đều về đi, chỉ là vết thương ngoài da, không có chuyện gì lớn đâu.”
Tạ Nhi Lập lập tức phụ họa: “Người đâu, đỡ lão phu nhân, phu nhân trở về phòng.”
Chu thị thông minh tiến lên nâng lão phu nhân dậy.
“Tổ mẫu yên tâm, ta sẽ canh giữ ở đây, không đi đâu cả, lát nữa tam đệ tỉnh, ta sẽ nói cho người biết.”
“Được!”
“Ta không đi!” Ngô thị lau nước mắt nói: “Ta phải ở chỗ này chờ Tam Nhi tỉnh lại.”
Lão phu nhân quay đầu, nhìn Ngô thị một cái, Ngô thị không dám nói nữa, lại gạt lệ, nói với Bùi Ngụ: “Tam nhi sợ đau nhất, Bùi thái y, các ngươi nhẹ tay một chút, đừng làm nó đau nhé!”
Sao lại nói thế?
Tạ Nhi Lập áy náy nhìn Bùi Ngụ, âm thầm nhận lỗi thay mẫu thân.
Bùi Ngụ biết tính tình Ngô thị, cũng không để trong lòng: “Chắc chắn, chắc chắn rồi.”
Vừa dứt lời, Tạ Uyển Xu đã vội vàng đỡ Liễu di nương vào viện.
Liễu di nương thấy lão phu nhân muốn đi, vội vàng đẩy tay nữ nhi ra, tiến lên nói: “Trong lòng phu nhân chắc chắn không yên tâm Tam gia được, ta đỡ lão phu nhân về.”
Ngươi cũng biết nhân cơ hội đến lấy lòng đấy.
Sắc mặt Ngô thị lạnh lùng: “Không cần, Liễu di nương, lão phu nhân đi chậm, người không đủ kiên nhẫn đâu.”
Liễu di nương cũng không nói nhiều, lui sang một bên, cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng!”
Lão phu nhân đưa tay, vỗ vỗ cánh tay Liễu di nương: “Có lòng rồi.”
Liễu di nương vội ngẩng đầu: “Lão phu nhân, là điều nên làm thôi.”
“Ừ!”
Lão phu nhân gật gật đầu, chậm rãi ra khỏi viện Thế An, đi tới chỗ không người, dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô thị.
“Lão phu nhân?” Ngô thị giật nảy mình.
“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ngươi là thê, nàng là thiếp, cho dù trong lòng ngươi hận nàng, cũng không thể đâm nàng trước mặt nhiều người như vậy, khiến nàng không còn mặt mũi.”
“Ta…”
“Nữ nhân chúng ta miệng phải ngọt, tâm phải ác, sao ngươi không chịu nhớ hả? Cả viện người, đều nhìn chằm chặp, đợi truyền đến tai lão gia, thì lại là lỗi của ngươi rồi!”
Lão phu nhân đâm quải trượng mạnh xuống đất, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được!
Ngô thị khóc nói: “Lão phu nhân, ta thường ngày cũng không phải không thể nhường nhịn người khác, chỉ là trong lòng lo lăng cho Tam nhi nên mới…”
Lão phu nhân vừa nghe lời này, trong lòng lại càng không thoải mái.
Thường ngày có thể nhường người, thời điểm mấu chốt không thể nhường, như vậy không phải là uổng suy tính rồi sao?
Thôi!
Bà thở dài một hơi: “Ngươi cũng đừng trông cậy vào lão gia nữa, trông cậy nhiều vào hai đứa con trai đi, có hai huynh đệ chúng ở đây, dù ta có nhắm mắt, thì cũng không ai dám động đến ngươi mảy may đâu!”
Ngô thị không dám cãi lại, lại chỉ có thể cúi đầu gạt lệ.
……
Tĩnh Tư Cư.
Yến Tam Hợp nằm yên lặng.
Bùi Tiếu và Lý Bất Ngôn đừng đối diện.
Lý Bất Ngôn thấy Yến Tam Hợp bất tỉnh cả nửa ngày, thỉnh thoảng lại đưa tay dò xét hơi thở của nàng, trong lòng sốt ruột.
“Đến rồi, đến rồi, thái y đến rồi!” Giọng nói của Thang Viên vang lên bên ngoài, Bùi Tiếu vui vẻ, vội vàng nghênh đón.
“Thẩm bá, cuối cùng người cũng tới.”
“Thằng nhóc ngươi gọi hồn đấy à!” Thẩm Nguy lão thái y đưa tay chỉ vào người hắn: “Người đâu?”
“Ở trong phòng, người mau đi đi.” Bùi Tiếu lo lắng cho Tạ Ngũ Thập, Thẩm Nguy vừa đến, thì hắn cũng yên tâm: “Thẩm bá, ta đến phía trước xem, lát nữa sẽ tới.”
“Chờ một chút.” Lý Bất Ngôn đi ra: “Ta đi cùng ngươi.”
Bùi Tiếu trừng mắt: “Ngươi đi hóng hớt gì hả, ở yên đây trông chừng Yến Tam Hợp đi.”
Thang Viên ngươi giúp ta trông tiểu thư.
Lý Bất Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Ta đi tìm tên khốn Chu Thanh tính sổ, hắn nhân lúc ta không để ý chơi xấu ta.”
“Ôi, bà cô của ta ơi, ngươi chớ nên…” Bùi Tiếu: “Quên đi, việc này không thể nói rõ ràng trong thời gian ngắn được, đợi tiểu thư nhà ngươi tỉnh lại thì tự đi hỏi nàng là được.”
Lý Bất Ngôn: “Hỏi nàng làm gì?”
“Ngươi đừng quan tâm, tóm lại hỏi nàng là được rồi.” Bùi Tiếu khinh thường nhìn nàng, lắc đầu: “Tiểu thư nhà ngươi thông minh như vậy, sao nha đầu ngươi lại không thông suốt như thế!”
“Ta không thông suốt ư?”
Đó là do trong bụng các ngươi lòng vòng đủ con bà nó cũng phải chín khúc mười tám lối.
Lý Bất Ngôn thầm chửi ầm lên!
……
Yến Tam Hợp mở to mắt.
Lý Bất Ngôn xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, vẻ mặt lo lắng: “Có đau không?”
“Đau hay không cái gì?” Yến Tam Hợp vừa hỏi xong, mới phát hiện chân mình đang bị người khác dùng tay nắm, bất chợt định đá một cước…
“Mau ngăn nàng ta lại, đừng để nàng cử động.”
Lý Bất Ngôn giơ hai tay đè lại: “Tam Hợp, đừng nhúc nhích, chân ngươi bị thương rất nặng.”
Yến Tam Hợp chợt thấy đầu óc trống rỗng.
“Trẹo gân cốt rồi.” Thẩm Nguy lão thái y đứng dậy, nhận lấy khăn y đồng mang tới, lau tay: “Trong vòng nửa tháng, không được xuống giường, trong vòng một tháng, không được đi bộ.”
Một tháng?
Yến Tam Hợp chở thấy da đầu tê dại.
“Nghi ngơi cho khỏe!” Thẩm lão thái y: “Trên chân này là thuốc mỡ ta đắp cho ngươi, bảy ngày một lần, thay xong bốn lần, người có thể bước đi như bay.”
Lý Bất Ngôn: “Thẩm thái y, ngươi kê đơn thuốc đi.”
“Uống thuốc gì, tĩnh dưỡng thôi.” Thẩm lão thái y hung hăng trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp: “Sau này đừng trèo cao trèo thấp, ta chưa từng thấy chân cô nương nào lại bị thương thành như thế, giờ biết thành thật rồi hả.”
Yến Tam Hợp không phải thành thật, mà nàng chả nghe lọt một chữ nào, trong đâu chỉ có một suy nghĩ… một tháng, vậy chuyện Tĩnh Trần kia làm sao bây giờ?
Vừa tiễn Thẩm lão thái y đi, Chu thị đã mang theo Xuân Đào vào Tĩnh Tư Cư.
“Sao thế này, đang yên đang lành sao lại bị trật chân.”
Chu thị như một cơn gió đi tới bên giường, nhìn chân trái Yến Tam Hợp: “Thẩm thái y nói thế nào?”
Thang Viên: “Hồi bẩm đại thiếu phu nhân, gân cốt bị thương rồi.”
Chu thị không cần nghĩ cũng biết chân này bị thương không nhẹ, lập tức dặn dò Xuân Đào phía sau.
“Dặn dò phòng bếp nhỏ, bắt đầu từ hôm nay, nấu riêng cho Yến cô nương một ngày ba bữa một chén canh xương hầm.”
“Vâng!” Thang Viên.
“Đại thiếu phu nhân.”
“Sau này hầu hạ tiểu thư cho tốt, thiếu cái gì cứ tới hỏi ta.”
“Vâng.” Vừa dặn dò xong, Chu thị mới nhìn Yến Tam Hợp: “Bị thương thế nào rồi?”
Yến Tam Hợp hàm hồ nói: “Là ta không cẩn thận.”
Chu thị vừa nghe lời này, lập tức đưa mắt nhìn Lý Bất Ngôn.
“Lý cô nương, theo lý thì ta không nên nói ngươi lời này, ngươi cũng là người cũ rồi, tiểu thư không cẩn thận, ngươi ở bên cạnh phải cẩn thận chứ.”
Lý Bất Ngôn bị nàng nói như vậy, trong lòng chợt thấy khổ sở.
Nàng và Tam Hợp ở chung với nhau nhiều năm như vậy, đến bây giờ đều bình an vô sự, thế nhưng lần này lại cứ xảy ra chuyện liên tục, đúng là chướng khí phủi không hết.
“Nàng chăm sóc ta rất tốt.” Yến Tam Hợp biết Chu thị có lòng tốt, nhưng không thích người khác quở trách Lý Bất Ngôn: “Làm phiền thiếu phu nhân quan tâm rồi, để ta tự dưỡng thương là được.”
“Lời này của cô nương…” Chu thị liếc nhìn về phía Lý Bất Ngôn.
Mạng nha đầu này thật tốt, có một chủ tử bảo vệ nàng như vậy.