Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 203
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 203 - Trịnh gia 2
Án diệt môn không phải là vụ án giết người bình thường, không thể nào do mấy tên trộm có thể làm được, nàng chỉ có thế bắt lớn thả nhỏ trước.
Bùi Tiếu đắc ý nháy mắt với Tạ Tri Phi: Mau nghe đi, bà đồng khen ta kìa!
Đáng tiếc, ánh mắt Tạ đại nhân không liếc hắn, mà yên lặng rơi vào người Yến Tam Hợp.
Quý gia như thế, Trịnh gia cũng như thế.
Cô luôn có thể dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra mấy sợi quan trọng nhất trong mớ dây rối loạn, sau đó sắp xếp những sợi đó lại.
“Tướng quân Trịnh Ngọc và bốn đứa con trai, Yến Tam Hợp ngươi muốn nghe người nào trươc.”
“Nghe từ bốn đứa con trai trước.”
“Con cả Trịnh Hoán An, nhị nhi Trịnh Hoán Khang, ngụ ý an khang, tam nhi Trịnh Hoán Thành, tứ nhi Trịnh Hoán Tín, ngụ ý thành tín.”
Yến Tam Hợp: “Cái tên này thú vị đấy.”
Tạ Tri Phi bổ sung một câu: “Thực ra cũng là lười đặt thôi.”
Yến Tam Hợp liếc hắn một cái, luận vụ lười đặt, có người hơn cha Tạ Đạo Chi của ngươi sao?
Tạ Tam Thập, Tạ Tứ Thập, Ta Ngũ Thập, như thế còn không lười à!
Tạ Tri Phi hiểu ý của ánh mắt đó, cười cười, nhưng không nói gì.
“Lão đại Trịnh Hoán An huấn luyện võ học kinh vệ.”
“Dạy sĩ binh tập võ?”
“Ừ!”
Tạ Tri Phi: “Đao pháp của Trịnh gia nghe nói rất giỏi, nếu không thì Trịnh Ngọc cũng không có thể nào từ một vị tướng nho nhỏ, cuối cùng làm quan tới chức tướng quân được. Trịnh Hoán An lại là con cả của Trịnh Ngọc, hẳn là đích truyền từ Trịnh Ngọc.”
“Đây là công việc nhàn rỗi sao?”
“Cũng tính là thế!”
“Có dầu không?”
(*)dầu ở đây có lẽ chỉ tham ô á, chị baidu nói là nhận những điều tốt hoặc vật chất không chính đáng.
“Dạy sĩ binh tập võ thì có thể có bao nhiêu dầu mỡ, nam nhi tòng quân của Hoa quốc chúng ta hơn phân nửa là xuất thân từ gia đình nghèo khổ, vì muốn kiếm tiền đồ tốt nên mới xách đầu vào quân đội.”
“Công việc này có đắc tội với người khác không?”
“Việc này tuy không có dầu, nhưng cũng không đến mức đắc tội với người khác.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Những binh sĩ này tương lai sẽ ra chiến trường, luyện tốt công phu, thì không chỉ có thể giết địch, vào thời điểm mấu chốt cũng có thể bảo vệ tính mạng. Không ai dám lấy mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn cả.”
“Hôn phối của hắn là ai?”
“Trịnh Hoán An cưới thê tử Tiếu thị, dưới gối hai trai một gái.”
“Có thiếp thị không?”
“Người Trịnh gia chưa từng nạp thiếp.”
“Là gia quy sao?”
“Nghe nói là vậy, nam tử Trịnh gia bốn mươi không con mới có thể nạp thiếp.”
“Ừ, gia phong rất tốt.”
Yến Tam Hợp bỗng nhiên bình luận một câu. Lúc nàng bình luận, còn sâu sắc quét mắt nhìn Tạ đại nhân một cái.
Tạ đại nhân ngẩng đầu nhìn trời: Ừm, trời rất xanh, mây rất nhạt.
Cái nhìn này của Yến Tam Hợp quả thực có nghĩ tới tranh chấp thế thiếp, đích thứ của Tạ gia, nhưng còn có một tầng hàm nghĩa sâu hơn nữa.
Người có gia phong chính trực, đương gia hắn là làm việc chu chính, có phương pháp dạy con đàng hoàng.
Người như vậy, làm sao có thể gặp phải thảm án?
Yến Tam Hợp lại hỏi: “Tiếu thị xuất thân từ đâu?”
Tạ Tri Phi: “Con gái của đồng liêu, cũng xuất thân từ hành võ, nghe nói Tiếu thị còn có thể dùng vài chiêu quyền cước.”
Yến Tam Hợp: “Nói về lão nhị Trịnh Hoán Khang đi.”
“Trịnh Hoán Khang nhậm chức ở Binh bộ võ khố ty, phụ trách câu quân.” Tạ Tri Phi biết Yến Tam Hợp nghe không hiểu: “Câu quân là quân đào ngũ. Đại Hoa chúng ta có rất nhiều quân đào ngũ. Giải thích thế nào đây?”
Tạ Tri Phi dừng một chút: “Nói cách khác, Tam gia ta theo quy củ là phải tòng quân, nhưng sức khỏe ta không tốt, phụ mẫu không đồng ý, vì vậy đã tìm người thay thế, việc này cần phải được điều tra. Nói cách khác, Tam gia ta đã ra chiến trường, lại bởi vì nhát gan sợ chết nên thừa dịp người khác không chú ý chạy trốn, có tìm thế nào cũng không thấy, thì Võ Khố Ty sẽ đến nhà hắn, nhìn xem trong nhà có huynh đệ trưởng thành hay không. Nếu có, thì bắt huynh đệ hắn đi tòng quân?”
“Vậy, nếu như không có thì sao?”
“Thì ghi nam nhi còn nhỏ vào sổ, chờ đứa bé trưởng thành, thì lại đến bắt.”
Yến Tam Hợp hơi suy nghĩ: “Trong này hẳn là nhiều dầu nhỉ?”
“Binh bộ là nơi tốn tiền nhất, toàn bộ lực lượng của Hoa quốc đều dùng để nuôi dưỡng bọn họ.”
Tạ Tri Phi: “Giống như hôm nay khi thiên hạ thái bình, nhà nhà đều hận không thể nhét nhi tử vào, lính đào ngũ chỉ xuất hiện trong thời chiến, nhưng cũng là số ít.”
Yến Tam Hợp trong nháy mắt hiểu ra: “Vậy coi như là nhàn rỗi rồi.”
Tạ Tri Phi: “Nhàn rỗi đến không thể nhàn rỗi hơn.”
Yến Tam Hợp: “Hôn phối của hắn thế nào?”
Tạ Tri Phi: “Cưới thê tử Hứa thị, dưới gối hai nam hai nữ.”
Yến Tam Hợp: “Hứa thị xuất thân từ đâu?”
Tạ Tri Phi: “Hứa thị là người Giang Nam Thái Thương, trong nhà buôn bán tơ lụa, cực kỳ giàu có. Nghe nói Hứa thị là người cực kỳ mạnh mẽ hung dữ, giữ Trịnh Hoán Khang rất chặt.”
“Lão Tam thì sao?” Trịnh Hoán Thành mặc dù cũng ở Binh bộ, nhưng là một quan văn, nhậm chức tại chức, phụ trách dư đồ.”
“Dư đồ là gì?”
“Dư đồ chính là bản đồ quân sự, ba năm cần tạo mới một lần, Trịnh Hoán Thành phụ trách thực địa thăm dò, quanh năm suốt tháng không ở trong nhà, không có dầu, là một việc khổ sai.”
Tạ Tri Phi suy nghĩ một chút, lại nói: “Không chỉ khổ, còn phải gánh trách nhiệm, lúc đánh trận lỡ như địa đồ hành quân xảy ra vấn đề, thì là tội lớn xét nhà diệt tộc.”
Yến Tam Hợp: “Lão tam Trịnh gia từng xảy ra sự cố chưa?”
Tạ Tri Phi lắc đầu: “Trịnh lão tướng quân hành quân đánh giặc, nếu như hắn để xảy ra sự cố, thì cha ruột hắn là người chịu, trên hồ sơ không có ghi chép.”
Yến Tam Hợp: “Hôn phối của hắn thế nào?”
Tạ Tri Phi: “Cưới thê tử Thẩm thị, dưới gối có ba đứa con trai. Nhà ngoại Thẩm thị cũng ở trong kinh, là con gái út của Thẩm Thị lang tiền lễ bộ.”
Yến Tam Hợp: “Tiền Lễ bộ Thẩm thị lang?”
Tạ Tri Phi: “Một nữ nhi, ba cháu ngoại chết oan uổng, Thẩm thị lang sau khi biết được tin dữ, thì nản lòng thoái chí, từ chức quan về quê làm phú quý nhàn nhân.”
Yến Tam Hợp ảm đạm một lúc lâu, mới nói: “Trịnh gia lão tứ thì sao?”
Tạ Tri Phi: “Trịnh lão tứ nhậm chức Vũ Lâm tả vệ.”
Yến Tam Hợp: “Đây là chức vị gì?”
Tạ Tri Phi: “Là thân quân vệ của hoàng đế, chỉ nghe theo sai khiến của hoàng đế, phụ trách an nguy của hoàng đế, an nguy của hoàng thành.”
Yến Tam Hợp bỗng nhiên ngửi thấy một thứ khác: “Chức vị này rất quan trọng sao?”
“Cực kỳ quan trọng. Người có thể vào thân quân vệ, đều là người Hoàng Thượng tín nhiệm nhất.” Tạ Tri Phi: “Hoàng thượng tín nhiệm ngươi, cũng có nghĩa là tín nhiệm gia tộc ngươi, kinh thành có bao nhiêu hậu duệ thế quý thế gia muốn đi vào.”
Yến Tam Hợp ngước mắt nhìn hắn: “Chức vị này có nhiều dầu không?”
“Dầu không nhiều lắm, bình thường nhìn khiêm tốn, nhưng…” Tạ Tri Phi cảm thán: “Bất cứ ai gặp hắn, kể cả cha ta, cũng phải khách khí ba phần.”
“Chức vị Trịnh lão tứ đặc thù như thế, xem ra hôn nhân cũng không tầm thường nhỉ?”
“Đoán đúng rồi.” Tạ Tri Phi: “Hắn cưới thứ nữ Lâm thị của Thanh Viễn Hầu Lâm Bất Khí.”
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Con trai trưởng cưới thứ nữ?”
“Thứ nữ này chẳng khác gì đích nữ.” Tạ Tri Phi: “Thê thiếp Thanh Viễn hầu là một đôi tỷ muội, cùng thờ một chồng, Lâm thị từ nhỏ đã nuôi ở bên cạnh mẫu thân, dạy dỗ như đích nữ.”
Yến Tam Hợp: “Có con không?”
Tạ Tri Phi: “Dưới gối Lâm thị chỉ có một nữ.”
Yến Tam Hợp: “Thanh Viễn Hầu phủ hiện giờ thế nào rồi?”
Tạ Tri Phi: “Lâm Bất Khí gái trai đều đủ, con cháu thành đàn, chết một người cũng không sao, nên thế nào thì hay thế đó, nhưng mẫu thân ruột của Lâm thị sau thảm án Trịnh gia ngày thứ ba, đã thắt cổ tự sát.
Trái tim Yến Tam Hợp nhói lên: “Nàng chỉ có một đứa con là Lâm thị sao?”
Tạ Tri Phi: “Ừ.”
Đứa con gái duy nhất chết oan chết uổng, làm mẫu thân còn sống làm gì nữa, chết đi cũng coi như là giải thoát.
Yến Tam Hợp thở dài.
“Nói về lão tướng quân Trịnh Ngọc đi!”