Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 192
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 192 - Tiểu bối
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 192: Tiểu bối
Ăn còn không bịt miệng được ngươi sao?
Yến Tam Hợp nhướng mí mắt, thật sự không muốn để ý đến người này.
“Yến tỷ tỷ, ngươi từ nơi khác đến, có chút quy củ không hiểu, nữ tử khuê phòng chúng ta, quan trọng nhất chính là thanh danh.”
Dáng vẻ của Đỗ Y Vân vừa ngây thơ vừa chân thành: “Ở trong viện của mình mặc y phục nam nhân, thì không ai nhìn thấy thì không ai nói gì, nhưng đã ra bên ngoài thì còn phải chú ý một chút, đừng để cho người ta chê cười.”
Mặt Yến Tam Hợp thản nhiên: “Chê cười cái gì?”
“Mỗi lời nói cử chỉ của nha hoàn đại biểu cho chủ tử. Nha hoàn thông minh lanh lợi, người bên ngoài sẽ không khen nha hoàn, chỉ khen chủ tử nàng. Ngược lại, nha hoàn không có quy củ, người bên ngoài cũng sẽ không nói nha hoàn, chỉ nói chủ tử nàng không có quy củ.” Đỗ Y Vân thở dài thật sâu: “Yến tỷ tỷ bây giờ đang ở nhờ Tạ phủ, có đôi khi ít nhiều phải suy nghĩ cho Tạ phủ, không thể phá hỏng thanh danh thư lễ thế gia của Tạ phủ được.”
“Đỗ Y Vân!”
“Đỗ Y Vân!”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu cơ hồ đồng thời kêu lên.
Đỗ Y Vân mở to hai mắt to trong veo như nước, hoảng sợ nói: “Sao vậy, ta nói sai sao?”
Tạ Tri Phi: “…”
Bùi Tiếu: “…”
“Thưa phu nhân, ta có nói gì sai sao?” Thần sắc trong mắt Đỗ Y Vân gần như từ hoảng sợ biến thành cầu xin: “Ta là vì tốt cho nàng mà, về sau nếu như nàng ở lâu trong Tạ gia đấy thì chính là nửa người của Tạ gia!”
“Không sai, không sai!” Ngô thị vội vàng trấn an nói: “Con là đứa trẻ ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa.”
“Đỗ Y Vân là đứa trẻ ngoan, như vậy… Vậy đứa trẻ hư chính là ta nhỉ!”
Ngô thị nói một câu, khiến ngọn lửa cất nửa ngày trong lòng Yến Tam Hợp chợt bốc lên.
Vốn dĩ Thang Viên đã dọn đồ ăn ra xong, chờ Lý Bất Ngôn luyện công xong, rửa tay sạch sẽ thì đã được ăn cơm.
Con vịt quay Bùi Minh Đình đưa tới quả thật thơm ngào ngạt, cô ngửi thấy còn có hơi thèm, định nếm thử.
Ai ngờ Ngô thị phái người tới gọi nàng ăn cơm, còn nói Đỗ cô nương, Tam gia, Bùi gia bọn họ đều đang chờ.
Yến Tam Hợp căn bản không để ý tới Đỗ cô nương, Tam gia, Bùi gia, nàng khó từ chối là vì câu “muốn xin lỗi” của Ngô thị.
Cho nên, Lý Bất Ngôn còn chưa thay xiêm y đã phải vội vàng đi theo nàng tới đây.
Nếu an phận ăn một bữa cơm thì không sao, thế nhưng Đỗ Y Vân lại cứ trái một vở kịch, phải một vở kịch.
Theo tính tình của Yến Tam Hợp thì đã sớm gác đũa rời đi, nhưng hôm nay là Ngô thị làm chủ, nếu như nàng gác đũa, vậy thì sẽ làm mất mặt Ngô thị. Ngô thị hôm qua mới mất mặt xong, hôm nay lại mất mặt…
Sao ta lại mềm lòng thành như vậy rồi chứ?
Yến Tam Hợp đặt đũa xuống, đứng lên lạnh lùng nói: “Ta ăn no rồi, bốn vị từ từ dùng.”
Đỗ Y Vân túm lấy cánh tay cô, nước mắt rưng rưng, muốn rơi nhưng không rơi được, điềm đạm đáng yêu nói không nên lời.
“Yến tỷ tỷ, là ta nói sai, tỷ đừng nóng giận, đừng nóng giận mà!”
“Giả vờ mãi không mệt sao?” Yến Tam Hợp khẽ vung tay, nào biết Đỗ Y Vân ngã về phía sau, sau đó “Ai da” một tiếng, cả người ngã ngồi dưới đất.
Cú ngã này, tất cả mọi người ngây dại.
Tạ Tri Phi vội vàng đưa mắt nhìn Bùi Tiếu, Bùi Tiếu lạnh lùng lắc đầu: Ngại quá huynh đệ, trận này Bồ Tát cũng cứu không được rồi.
Ngô thị cuối cùng vẫn nhịn không được quát lớn: “Yến cô nương, đang yên đang lành ngươi lại làm gì thế hả?”
Nha hoàn Nghê Nhi của Đỗ Y Vân nghe thấy động tĩnh thì lao vào: “Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?”
Nước mắt Đỗ Y Vân ào ào, nghiến răng lại, không chịu nói chữ nào.
Nghê Nhi tức giận ngẩng đầu: “Yến cô nương, sao lại ức hiếp người khác như vậy.”
Lúc này Lý Bất Ngôn cũng đi vào, đang muốn nói chuyện thì Yến Tam Hợp lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái.
Lý Bất Ngôn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Đỗ Y Vân, từ trên cao nhìn xuống, khẽ nhíu mày.
Ngay khi mọi người cho rằng cô muốn nói gì đó, thì cô khẽ người.
Sự kinh diễm trong n cười này không thể che giấu được.
Sự khinh bỉ trong nụ cười này cũng không che giấu được.
Sau đó, nàng xoay người nhìn Ngô thị, Ngô thị bị sự lạnh lùng trong mắt nàng dọa cho nhảy dựng.
“Chân như huyên, tử đạo biên, khúc như câu, phản phong hầu.” Yến Tam Hợp đanh mặt, bình tĩnh nói: “Thông là nhĩ thức, minh là nhãn thức, hai thứ này, ta hy vọng người có thể có được.”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, bóng lưng thẳng thắn vô tư, ung dung thoải mái.
Ngô thị căn bản nghe không hiểu: “Tam nhi, nàng, nàng nói cái gì thế?”
Nàng đang nói người chính trực không có kết cục tốt, mấy người tà ác lại hưởng hết vinh hoa phú quý.
Nàng nói người tuy có tai và mắt, nhưng chỉ nhìn thấy bề mặt, nhưng không nhìn thấy bên trong.
Tạ Tri Phi không trả lời Ngô thị.
Giờ phút này, mắt hắn nóng, tâm cũng nóng, nhưng sâu trong đại não, cảm giác kỳ lạ đang muốn phá đất chui ra. Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao mình phải ngăn mẫu thân không đi mời Yến Tam Hợp rồi.
Không phải sợ Yến Tam Hợp chọc mẫu thân không thoải mái, mà là sợ mẫu thân giống như ngày hôm qua, chọc Yến Tam Hợp không thoải mái.
Kỳ quái, sao ta lại sợ Yến Tam Hợp không thoải mái chứ?
Hắn lại tự hỏi mình.
Yến Tam Hợp phất ống tay áo, rời đi không quay đầu lại.
Lý Bất Ngôn có đi theo không ư? Nếu đi thì nàng không tên là Lý Bất Ngôn nữa.
“Hay cho một đóa hoa sen trắng thịnh thế, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Oscar cũng không thể diễn như cô được. Thật sự là loài hoa chiến trong đám hoa sen.”
Dưới bầu không khí này, Bùi đại nhân còn có tâm tư hỏi một câu: “Cái đó… hoa sen trắng là gì?”
“Hoa sen trắng ư…” Lý Bất Ngôn mỉm cười: “Nam nhân các ngươi không hiểu đâu, chỉ nữ tử chúng ta mới hiểu thôi.”
(*)Ai đọc ngôn lù nhiều chắc biết, bạch liên hoa đó à, em dịch thuần Việt ghê, há há…, ai không hiểu thì tự gu gô nha, cái này trên gu gồ đầy.
“…” Bùi Tiếu nghẹn họng.
Lý Bất Ngôn: “Nhưng nói đến quy củ, nhất là quy củ của con nhà thế gia, Bùi đại nhân cũng chưa chắc hiểu được.”
“…” Bùi Tiếu lại nghẹn họng.
“Nam nữ bảy tuổi không ngồi chung, Bùi đại nhân tìm hiểu đi; nữ tử không ra khỏi cửa, Bùi đại nhân tìm hiểu đi.” Lý Bất Ngôn đảo mắt, nhìn về phía Đỗ Y Vân: “Hôn nhân đại sự, mệnh cùa phụ mẫu, lời của mai mối, Bùi đại nhân tìm hiểu đi?”
Bùi đại nhân lúc này cảm thấy….
Lý Bất Ngôn, bản lĩnh chỉ tang mắng hoè này ngươi học tử mợ ba của ta đó hả? Ừ, học giỏi lắm!
Sắc mặt Đỗ Y Vân trắng như tờ, quả thực muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.
“Người ấy, đừng há miệng ra là nói người khác, tự ngẫm lại bản thân mình đi? Sống lưng của mình không thẳng, còn đi lo chuyện bao đồng của người khác, chậc, trâu bò như vậy, sao không lên trời ở luôn đi?”
Lý Bất Ngôn đảo mắt, nhìn Nghê Nhi.
“Đúng rồi, tiểu thư nhà ta nếu như muốn ức hiếp tiểu thư nhà ngươi, thì ta cam đoan với Phật tổ, tiểu thư nhà ngươi chắc chắn đến khóc cũng không thể khóc được. Cho nên, tất cả mọi người im lặng, dĩ hòa vi quý đi!”
Nói xong, nàng thoải mái quay người lại ở trong ánh mắt hoảng sợ kinh ngạc của mọi người, thong thả bước đi, nhàn nhã tự tại ra ngoài.
Tính cách Tam Hợp lạnh lẽo, lười tính toán với mấy người, nhưng Lý Bất Ngôn ta thì không thể.
Vì đều là nữ nhân nên bà đây chỉ nói miệng thôi đó, nếu đổi thành nam nhân coi thử?
Bà cô này có thể đào hết phần mộ tổ tiên nhà bọn họ lên đấy.
“Lý Bất Ngôn, chờ ta một chút, ta đi cùng ngươi!” Bùi Tiếu vừa kêu lên, vừa ném ánh mắt cho Tạ Tri Phi.
“Huynh đệ, xin lỗi, tình huống này khó coi quá, ta chuồn trước đây.”