Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 179
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 179 - Kêu rồi
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 179: Kêu rồi
Thần sắc Nghiêm Như Hiền kiêu căng, không thèm liếc Bùi Tiếu một cái, tay chỉ vào Thẩm Trùng.
“Thái Tôn còn phải ở lại trong cung mấy ngày, ngươi hồi phủ lấy cho Thái Tôn mấy bộ quần áo thay đi.”
Thẩm Trùng vừa định “hả” một tiếng, thì Bùi Tiếu đã cướp lời: “Nghiêm công công, hai bộ, hay là năm sáu bộ, ngài cho một con số chính xác đi!”
“Đừng có liều mạng hỏi thăm, đây là thứ mà ngươi có thể hỏi thăm sao?” Nghiêm Như Hiền lạnh lùng nhìn Bùi Tiếu một cái, đỡ tay tiểu nội thị lên xe ngựa nghênh ngang rời đi.
“Tên thái giám chết tiệt!” Bùi Tiếu cúi đầu mắng một tiếng, xoay người lại lên xe ngựa, nói lại hết không bỏ chữ nào cho Tạ Tri Phi nghe.
Tạ Tri Phi suy nghĩ một lát, nói: “Đã như vậy thì chúng ta hãy chia nhau hành động, Minh Đình ngươi đi canh cửa Bắc Ti, ta đi đón Yến Tam Hợp, Thẩm Trùng về phủ thái tử lấy quần áo.”
……
Thái phủ;
Tiểu viện.
Yến Tam Hợp mở to mắt, nhìn đỉnh màn.
Cô từng tưởng tượng quá khứ của mình rất nhiều lần, nhưng không ngờ lại là quá khứ thảm thiết như thế.
Thảm thiết đến mức cô chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng trong mộng thì đã đau lòng không thôi.
Thật lâu sau, cô nặng nề thở ra một hơi.
Lý Bất Ngôn đang ngủ trên ghế mây chợt bừng tỉnh, dùng tay xoa xoa mặt, đi tới dỡ mép giường ngồi xuống.
“Mơ thấy cái gì vậy?”
Yến Tam Hợp nhìn qua nàng: “Ngươi nói đúng rồi, ta quả thực là con gái nhà giàu.”
Màn che, chăn gấm, đàn cổ, sách, giấy… Không phải thứ mà một gia đình bình thường có thể dùng được.
“Sau đó thì sao?”
“Người hay ăn hiếp ta, hắn là ca ca ta…” Yến Tam Hợp kể lại hết những chuyện trong mơ cho Lý Bất Ngôn nghe.
Đợi nàng nói xong, Lý Bất Ngôn hít sâu một hơi, hơn nửa ngày cũng chưa tỉnh táo lại.
Khó trách nàng nhìn thấy Chu Dã táng thân trong biển lửa, lại liều mạng gào thét giãy dụa, thậm chí cũng muốn nhảy vào trong lửa.
Khó trách cô lại khóc dữ dội trong mơ như vậy.
Thì ra người thân của cô cũng không được cái chết tử tế.
“Ai cứu ngươi, ngươi có nhìn rõ không?”
“Không có.” Yến Tam Hợp ngồi dậy tựa đầu vào vai Lý Bất Ngôn, cả người đã hoàn toàn ỉu xìu.
Lý Bất Ngôn vỗ nhẹ lưng nàng.
“Đừng nhụt chí, người mặc áo đen, giết chóc, lửa lớn… Đây tuyệt đối không phải là việc nhỏ, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, sau đó tính toán xem nên bắt đầu điều tra chuyện này từ đâu.”
“Không nói.” Giọng Yến Tam Hợp có hơi run rẩy: “Ta từng nói với Quý Lăng Xuyên, chân tướng càng đào sâu thì lại càng tàn nhẫn.”
“Ừ, ngươi có nói.”
“Lời này ta nói ra nhẹ nhàng, bây giờ khi rơi xuống trên đầu mình thì có hơi chịu không nổi.”
“Không chịu nổi cái gì?” Tạ Tri Phi mang theo hơi ẩm ướt đi tới.
Lý Bất Ngôn đứng lên dùng thân thể ngăn trở Yến Tam Hợp, mỉm cười với Tạ Tri Phi.
“Tam gia thật đúng là không coi mình là người ngoài, đi ra đi vào thì tốt xấu gì cũng phải kêu một tiếng chứ!”
“Ta có kêu rồi.” Tam gia tủi thân: “Ở bên ngoài kêu hai tiếng rồi mà các ngươi không có động tĩnh gì cả.”
Chủ tớ hai người cả kinh.
Hắn ở bên ngoài kêu hai tiếng, có nghĩa là đã đứng được một lúc rồi.
“Ngươi nghe được gì rồi?” Giọng Yến Tam Hợp vừa khàn vừa trầm, còn mang theo giọng mũi, giống như là bị cái gì đó nghiền qua.
Tạ Tri Phi nhíu mày: “Chỉ nghe thấy một câu ‘có chút không chịu nổi’, Yến Tam Hợp, ngươi chịu không nổi cái gì thế?”
“Chịu không nổi ngươi hở chút là chạy vào trong phòng ta!” Yến Tam Hợp nghiêm mặt, thấp giọng nói: “Đi ra ngoài!”
Da mặt Tạ Tri Phi, dùng tường thành để hình dung thì có hơi xỉ nhục tường thành rồi.
Khóe miệng hắn nhếch lên một độ cong nhỏ, tỏ vẻ hết sức quang minh lỗi lạc.
“Ta đi vào là muốn nói với ngươi một tiếng, Thái Tôn tiến cung một đêm nhưng không có tin tức gì truyền ra, Quý gia bên kia không biết phúc họa thế nào, Yến Tam Hợp, ta thấy không yên á.”
Còn “á”?
Hắn là đang làm nũng với ai thế?
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Là phúc, không phải họa, gắn tâm vào bụng lại đi.”
“Giọng ngươi bị làm sao vậy?” Tạ Tri Phi nhẹ nhàng đẩy Lý Bất Ngôn sang bên cạnh: “Sao lại khàn như vậy?”
Yến Tam Hợp hắng giọng: “Không có chuyện gì to tát cả.”
Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Lý Bất Ngôn: “Lời ta dặn, ngươi đã nói chưa?”
“Nói cái gì?” Lý Bất Ngôn sửng sốt, tiếp theo lại “A” lên một tiếng, dường như đã nhớ ra.
Lúc tiểu thư hôn mê, Tam gia bảo ta truyền lời, nói giận dữ hại thân, đau lòng hại tâm, trái tim chỉ nhỏ như nắm đấm thôi nên đừng chứa nhiều thứ quá.
Yến Tam Hợp không hiểu vì sao đang yên đang lành mà Tạ Tri Phi lại nói câu đó, trong lòng phỏng đoán hẳn là có tiền căn hậu quả.
Lý Bất Ngôn nhanh trí nói: “Xem đi, tiểu thư nhà ta cảm động đến mức nói không nên lời rồi kia, ta thay mặt người cảm ơn Tam gia?”
Tam gia nheo mắt lại, nhìn Yến Tam Hợp: “Nếu thật sự cảm động, thì nói cho ta biết, ngươi chịu không nổi cái gì đi?”
Chuyện này có thôi không đi hả?
Yến Tam Hợp nhướng mày, đang muốn giận dỗi đáp lại thì chợt nghe ngoài viện truyền đến một tiếng hô.
“Tạ tam gia!”
Tạ tam gia xoay người đi ra ngoài, không dừng lại một khắc nào.
Yến Tam Hợp thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy giọng này rất xa lạ: “Ai?”
Lý Bất Ngôn: “Hình như là chủ nhân của tòa nhà này.”
Yến Tam Hợp lúc này mới phát hiện gian phòng không đúng: “Nơi này không phải Tạ phủ?”
Lý Bất Ngôn nhún vai: “Chân thân ở chùa Huyền Trang, không về được Tạ phủ, nơi này là nhà của Bắc Ti lão đại Thái Tứ.”
Thái Tứ giờ phút này đang chống nạnh đứng ở trong viện, thấy Tạ tam gia vô cùng lo lắng chạy ra, thì trên mặt không khỏi mang theo chút tức giận.
Tạ tam gia vừa nhìn gương mặt này của hắn thì trái tim đã trầm xuống, bước chân cũng chậm lại.
Đi tới gần, hắn c ắn môi dưới trước, hỏi: “Tình hình không tốt sao?”
Thái Tứ đánh vào ngực Tạ tam gia một cái: “Tên nhóc nhà ngươi coi như may mắn đấy.”
Chết tiệt!
Lực tay của tên thái giám chết tiệt mạnh quá!
Tạ tam gia chẳng buồn kêu đau: “Mau nói xem may mắn thế nào đi?”
“Vừa rồi Nghiêm Như Hiền đến Bắc Tư tuyên chỉ, Quý gia không sao rồi.”
“Không sao là sao?” Trên mặt Tạ tam gia lộ ra vẻ khó tin: “Quý Lăng Xuyên được phục chức quan sao?”
“Tam gia nói mớ hả! Tham ô nhiều bạc như vậy, còn có thể phục chức quan?” Thái Tứ cười gằn: “Xét nhà, nạp tài sản vào quốc khố, Quý Lăng Xuyên bị phạt đánh tám mươi trượng, lưu đày đến phủ Nam Ninh, những người còn lại đều phóng thích.”
Phủ Nam Ninh ư? Đây là duyên phận chó má gì thế?
Khóe mắt Tạ Tri Phi giật giật, hỏi: “Hết rồi ư?”
“Tam gia còn muốn thế nào nữa?” Thái Tứ trừng mắt nhìn hắn: “Tham nhiều bạc như vậy, mà còn có thể sống sót, Quý gia nhà hắn coi như là trường hợp đầu tiên.”
“Nếu tiên đế ở đây thì đây là tử tội, chỉ sợ cũng bị lột da lột xương như người khác, nhưng Hoàng Thượng thì đã thủ hạ lưu tình rồi!”
Tạ Tri Phi nghiêng nửa người, ánh mắt kinh ngạc nhìn vào sương phòng của Yến Tam Hợp, không biết tâm trạng lúc này là gì.
Hắn biết rõ lời của Thái Tứ còn thật hơn cả vàng, đừng nói là tiên đế, vấn đề th@m nhũng đặt vào triều đại nào thì Quý Lăng Xuyên cũng chỉ có một chữ chết.
Thật đúng là thần kỳ!
Hắn thầm cảm thán một tiếng, lại hỏi: “Khi nào thì dùng hình?”
“Một canh giờ sau, Nghiêm Như Hiền tự mình giám sát, huynh đệ ngươi đi gọi cha ruột hắn rồi!”
Thái Tứ ghét bỏ: “Tam gia cũng nên cút khỏi phủ ta đi!”
Trái tim Tạ Tri Phi treo suốt ba tháng, cuối cùng cùng rơi lại chỗ cũ.
Hắn cười híp mắt tiến lên ôm lấy vai Thái Tứ, lưu manh nói:
“Tiểu Hỉ Nhi kia mê người thì mê người thật, qua hai năm người đợi hắn trổ mã thì tư vị cũng nhạt rồi, đợi khi nào ta giúp cho ngươi tìm một tên…”
***Ngày ni em dịch một chương thôi ạ, cả ngày mợt quá, ráng không nổi.