Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 164
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 164 - Gặp gỡ lúc đêm khuya
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 164: Gặp gỡ lúc đêm khuya
Sương phòng không lớn, nhưng mọi thứ đều đầy đủ.
Yến Tam Hợp sợ Lý Bất Ngôn bị cảm lạnh, bèn ép nàng tắm rửa thay quần áo trước, còn mình thì mặc áo ướt đứng dưới mái hiên, quan sát môi trường xung quanh.
Vừa rồi đi gấp quá nên không kỹ ngôi chùa này tên là gì, nhìn địa thế và môi trường cũng không tồi.
Hôm nay trời đã tối, Tạ Nhi Lập chờ ở đây, lại chuẩn bị mấy gian sương phòng như vậy, có thể thấy được là có thể qua đêm ở đây.
Tại sao lại qua đêm tại chùa?
Cửa sương phòng đối diện, két một tiếng mở ra, Tạ Nhi Lập đi ra, nhìn thấy Yến Tam Hợp đứng ở dưới mái hiên thì che ô đi tới.
“Yến cô nương, hôm nay chúng ta qua đêm ở đây, ngày mai sớm sẽ đi kinh thành.”
“Vì sao?” Yến Tam Hợp hỏi.
“Chùa này tên là chùa Huyền Trang, thờ phụng Địa Tạng Bồ Tát, Địa Tạng Bồ Tát bảo bình an, Tam gia Tạ phủ chỉ cần sức khỏe không tốt thì sẽ đến đây tĩnh tu dưỡng bệnh.” Tạ Nhi Lập nâng ô lên: “Bắt buộc phải làm thế thôi, Yến cô nương nói có phải hay không?”
Lời này có huyền cơ, nhưng huyền cơ này lại không quá khó hiểu với Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi rời kinh thành gần hai tháng rưỡi, thời gian dài như vậy không gặp người khác, nói với bên ngoài là bị bệnh, phải ở trong phủ dưỡng bệnh, tất nhiên là hôm nay có người thăm bệnh, ngày mai cũng có kẻ thăm bệnh.
Đúng rồi, còn có Tạ tam phu nhân chưa qua cửa kia nữa, hẳn là hai ba bữa lại chạy đến cho xem. Vì che dấu tai mắt người khác, dứt khoát sắp xếp cho Tạ tam gia tĩnh dưỡng trong chùa, không gặp ai hết.
Ngày mai hồi kinh, có thể nói với bên ngoài là Tạ tam gia bệnh khỏi hồi phủ, còn là đại gia tự mình tới đón.
Về phần Bùi đại nhân, chùa miếu vốn là địa bàn của hắn, vừa nghe nói huynh đệ dưỡng bệnh ở đây thì làm gì có chuyện quay về không ghé vào thăm bệnh chứ?
Như thế thì có thể cùng hồi kinh rồi!
Suy nghĩ rất chu đáo, sắp xếp rất chu toàn, Yến Tam Hợp gật gật đầu, tỏ vẻ mình không có ý kiến.
“Cô nương rửa mặt trước đi, lát nữa cùng dùng cơm.”
“Không cần, đưa vào phòng ta đi, ngày mai giờ Dần một khắc xuất phát, không nên chậm trễ.”
“Chờ đã!” Tạ Nhi Lập thấy nàng muốn vào phòng, vội vàng gọi lại: “Cô nương rời khỏi Tạ phủ lâu như vậy, nói với bên ngoài là cô nương trở về phủ Vân Nam một chuyến để xử lý ít việc vặt đi.”
Yến Tam Hợp nhíu mày.
Lý do thoái thác này cũng có nghĩa là ngày sau nàng phải ở lại Tạ gia.
Tạ Nhi cười yếu ớt: “Đây cũng là chuyện bắt buộc, Yến cô nương nói có phải hay không?”
Ta không tinh ranh bằng các ngươi!
Yến Tam Hợp không muốn tốn thời gian vào việc nhỏ như vậy: “Còn gì muốn nói không?”
“Lão phu nhân và phụ thân đều rất nhớ ngươi, chứ ba ngày hai bữa lại nhắc tới, đại phu nhân và nhị muội cũng hỏi ta nhiều lần khi nào cô nương trở về.” Tạ Nhi Lập cười yếu ớt nói: “Lần này trở về, chờ mọi chuyện thỏa đáng thì ta sẽ dẫn cô nương vào phủ chào hỏi mọi người.”
Nam nhân Tạ phủ, ngoài miệng bôi mật, trong lòng giấu đao.
Người trước miệng lưỡi hơn người sau, người trước mưu mô hơn người sau!
Yến Tam Hợp im lặng thật lâu, rồi gật đầu.
……
Trong sương phòng.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu tắm rửa thay quần áo, tùy tiện ăn vài miếng cơm chay rồi ngã đầu xuống ngủ.
Tạ Nhi Lập đắp chăn cho hai người, thổi nến rồi đóng cửa rời đi.
Ngẩng đầu nhìn thấy sương phòng Yến Tam Hợp đối diện cũng đã tắt đèn thì nói với Đinh Nhất đang giữ cửa: “Ta đi tìm trú trì chơi mấy ván cờ, đêm nay không quay về.”
Đại gia yêu cờ, người Tạ phủ ai cũng biết.
Trú trì chùa Huyền Trang đánh cờ rất giỏi, người trong Tăng Lục đạo không ai không biết.
Đinh Nhất chờ sau khi hắn rời đi, thì lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống cửa, dần dần ngủ gà ngủ gật.
Cũng không biết ngủ bao lâu thì đột nhiên có một viên đá nhỏ ném tới, Đinh Nhất giật mình mở to mắt, nhảy dựng lên.
“Ai?” Trong bóng đêm, một bóng dáng thon dài chậm rãi đi đến.
Đinh Nhất giật mình, vừa muốn tiến lên thì lễ thì người nọ làm động tác im lặng với hắn, lại chỉ vào trong phòng.
Đinh Nhất vội gật đầu, vội vàng đẩy cửa phòng ra, đốt nến lên.
Bùi Tiếu đang ngủ say, cảm giác có người lay hắn thì tức giận đá một cước: “Cút ngay!”
“Hai tháng rưỡi không gặp, mà sao nóng tánh thế hả Minh Đình.”
Giọng nói này?
Bùi Tiếu sợ tới mức lăn lộn ngồi dậy, dụi dụi mắt, vừa thấy rõ ràng người ngồi bên giường là ai, thì chỉ lườm một cái rồi lại nằm xuống.
Triệu Diệc Thời nhìn Tạ Tri Phi cười cười: “Tính tình của hắn, làm sao ngươi chịu được thế?”
“Nhịn thôi!”
“Nhịn muội muội ngươi!” Bùi Tiếu lại đạp thêm một cước.
Tạ Tri Phi không kịp né tránh nên bị đá một cước: “Ngươi học chiêu này của ai đấy?”
“Bà đồng họ Lý.” Bùi Tiếu ngáp một cái ngồi dậy, hất cằm về phía Triệu Diệc Thời: “Sao ngươi lại tới đây?”
Triệu Diệc Thời dứt khoát cởi giày trèo lên giường, ngồi xếp bằng.
“Một là không yên tâm nên đến thăm các ngươi; hai là chuyện Quý Lăng Xuyên đã sắp xếp xong, nhưng phải đợi đến đêm mai; ba là…”
Hắn nhìn Bùi Tiếu, áy náy.
“Chuyện của Cửu cô nương trách ta, là ta không chăm sóc tốt.”
“Không liên quan đến ngươi.” Bùi Tiếu cười gằn nói: “Giống như trời sắp mưa, nương muốn lập gia đình, nàng muốn chết, ai cũng ngăn không được, ta nghĩ thông suốt rồi.”
Triệu Diệc Thời rất kinh ngạc, quay đầu nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi ngáp một cái nói: “Bị hai bà đồng mắng, mắng đến mức nghĩ thông luôn.”
Bùi Tiếu xem thường liếc hắn một cái: “Không phải mắng, mà là khuyên.”
Tạ Tri Phi: “Ừ, khuyên rồi!”
Triệu Diệc Thời cười khẽ một tiếng, chậm rãi thu lại thần sắc nói: “Chuyện của hai người thế nào rồi?”
Tạ Tri Phi: “Tâm ma của lão phu nhân đã tìm được một nửa, còn một nửa vẫn chưa tìm được.”
Triệu Diệc Thời trầm ngâm: “Ngươi để cho ta sắp xếp gặp Quý Lăng Xuyên, vậy một nửa tâm ma còn lại là ở chỗ hắn sao?”
Bùi Tiếu chen vào: “Không chắc lắm, Yến Tam Hợp không nói kỹ, chỉ nói muốn gặp Quý Lăng Xuyên.”
Triệu Diệc Thời: “Một nửa tâm ma đã tìm được của Lão phu nhân là gì?”
Bùi Tiếu: “Hoài Nhân, việc này mà nói ra khéo lại hù ngươi chết tươi đó, lão phu nhân nhà ta lúc còn trẻ có một ngươi thương, ngươi đoán xem hắn là ai?”
Triệu Diệc Thời: “Ai?”
Bùi Tiếu: “Là quân chủ bỏ trốn của Đại Tề, Ngô Quan Nguyệt.”
Triệu Diệc Thời chợt biến sắc: “Ngươi nói gì cơ?”
“Ta đã nói ngươi sẽ bị hù chết tươi mà.” Bùi Tiếu nặng nề thở dài: “Con chó kia là Ngô Quan Nguyệt tặng cho bà, lão phu nhân nhà ta là bị buộc lên kiệu, niệm tưởng cất giấu năm mười năm biến thành tâm ma.”
Triệu Diệc Thời: “Hai người tìm được cha con Ngô Quan Nguyệt rồi à?”
Bùi Tiếu: “Tìm được cái rắm, hỏi thăm tới hỏi thăm lui, đều nói người đã chết ngắc từ lâu rồi, còn uổng phí nhiều thời gian như thế.”
Triệu Diệc Thời: “Vậy làm sao bây giờ, người chết có thế giải tâm ma không?”
Bùi Tiếu nhìn Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi nói tiếp: “Yến Tam Hợp nói tâm ma thực sự của Quý lão phu nhân có thể còn ở trong kinh thành, vì thế chúng ta đã chạy về.”
Triệu Diệc Thời mất một thời gian dài mới tiêu hóa được tin tức ly kỳ này, cười khổ nói: “Không ngờ lão phu nhân còn có một đoạn thời gian như vậy.”
Bùi Tiếu: “Con bà nó ai có thể nghĩ đến chứ!”
“Không nói những thứ này nữa.” Tạ Tri Phi chuyển hướng: “Trong kinh thành bây giờ thế nào rồi?”
Triệu Diệc Thời: “Không có động tĩnh gì, hai người ngủ tiếp đi, ta về trước đây.”
“Đi ngay bây giờ sao?” Tạ Tri Phi kinh ngạc.
Triệu Diệc Thời vỗ vỗ vai hắn: “Thứ nhất là tránh tai mắt, thứ hai là lo cho người trong lao, nhất là vào thời điểm mấu chốt này, không thể xảy ra chuyện được.”
Hắn xuống giường, sửa sang lại quần áo, đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng của Thẩm Trùng vang lên.
“Gia, trong kinh thành truyền đến tin tức, con út của Quý Lăng Xuyên sắp trụ không được rồi.”