Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 163
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 163 - Chó dữ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 163: Chó dữ
Kinh thành.
Chiếu ngục Bắc Tư, đèn dầu lờ mờ.
Cạch một tiếng, Từ Lai từng bước đi xuống cầu thang.
Trong lao ngục không có một chút gió, vừa ngột ngạt vừa ẩm nóng, còn cả mùi máu tươi tràn ngập trong không khí khiến người ta buồn nôn.
Từ Lai vội vàng lấy khăn che miệng mũi lại.
“Từ đại nhân, cẩn thận dưới chân.” Ngục tốt ở phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu dặn dò vài câu, không bao lâu đã đi tới gian phòng giam trong cùng.
Từ Lai móc tở ngân phiếu từ trong lòng ra, cai ngục nhận lấy, cười híp mắt nhét vào trong lòng, thuận thế móc chìa khóa trong lòng mở cửa phòng giam ra.
“Đại nhân vào nói chuyện đi, tiểu nhân trông coi giúp đại nhân.”
“Đi thôi!” Từ Lai khom lưng chui vào phòng giam, ho khan vài tiếng.
Quý Lăng Xuyên đang nằm nghiêng trên một tấm chiếu cỏ rách nát, nâng mí mắt lên, nhìn một hồi lâu, mới thấy rõ người tới là ai.
Từ Lai cau mày bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Quý Lăng Xuyên, nhịn vài cái mới buông khăn xuống.
“Quý Lăng Xuyên, ta tới đây là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, con trai út của ngươi…”
Quý Lăng Xuyên vừa nghe đến đứa con trai út mình thương nhất thì trợn to hai mắt.
Từ Lai đắc ý cười thầm. Nhìn xem, trên đời này không có người nào làm phụ mẫu nào mà không thương con cái: “Con trai út của ngươi một canh giờ trước ho ra một ngụm máu lớn, lúc này đã hôn mê bất tỉnh rồi.”
Quý Lăng Xuyên chỉ cảm thấy tim mình đau như dao cắt, giãy dụa ngồi dậy, xích chân, xích tay gây ra những âm thành chói tai.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
“Một công tử cẩm y ngọc thực đã quen, sao có thể chịu được nổi khổ trong lao ngục, chớ nói chi là nó còn bị bệnh sẵn.”
Từ Lai “chậc” một tiếng, lắc đầu: “Lão Quý à, nói thật lòng nhé, chúng ta cả đời liều tới liều lui, nói cho cùng không phải là vì con cháu sao, người tóc trắng không đi, người tóc đen lại đi trước, đúng là đau lòng quá đi.”
Quý Lăng Xuyên nắm chặt tay, nghiến răng không nói lời nào.
“Ngươi là người thông minh, người thông minh thì phải làm chuyện thông minh, đừng có để mình đi đến đường cùng, mọi việc đều phải suy nghĩ cho con cháu.”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ta truyền lời giúp người khác.” Từ Lai dùng khăn bịt mũi, giọng nói lại rất rõ ràng: “Chỉ cần ngươi nhả Trương gia ra thì người kia sẽ bảo vệ con trai ngươi không chết, cũng bảo vệ ngươi Quý Lăng Xuyên không chết!”
“Ta nhổ!”
Một ngụm nước bọt đầy máu phun lên người Từ Lai.
Thân thể Quý Lăng Xuyên khẽ run, gân xanh trên trán nổi lên: “Muốn ta phản bội chủ nhân, con bà nó đừng mơ mộng hão huyền nữa!”
Từ Lai không thèm để ý, còn cười gằn: “Lão Quý, ta cho ông thời gian ba ngày. Trong vòng ba ngày này, khi nào ông nghĩ thông suốt, thì lúc đó hãy tới tìm ta. Nhưng ba ngày trôi qua rồi mà… Vậy đừng trách Từ Lai ta lòng dạ độc ác.”
“Ngươi muốn thế nào?”
“Ta đương nhiên không dám làm gì ngươi.” Ánh mắt Từ Lai lộ vẻ tàn nhẫn: “Nhưng đối với một người vốn bệnh sắp đến gặp Diêm Vương, thì ta muốn làm gì, cũng chẳng ai tra ra được đâu!”
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
“Vẫn là câu nói kia, ngươi suy nghĩ cho con cháu nhiều hơn một chút, đừng để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Từ Lai nhích ngươi lại, đè thấp giọng nói: “Lão Quý à, ông biết tánh ta mà, ta thích ép bức ngươi, chưa bao giờ để người ta chết tử tế.”
“Đồ chó dữ!” Khí huyết Quý Lăng Xuyên cuồn cuộn, miệng há ra, phun một ngụm máu, vừa vặn phun lên mặt Từ Lai.
Từ Lai cầm khăn lau khô vết máu rồi đứng dậy.
“Lão Quý, vở kịch bắt đầu rồi.”
……
Đông cung, phủ Thái tử.
Trong Tây viện, Thẩm Trùng gõ gõ cửa phòng sách.
“Vào đi!” Thẩm Trùng đẩy cửa đi vào, tới trước thư án.
“Gia, vừa rồi Bắc ti truyền tin đến, mười lăm phút trước Từ Lai lén đến gặp Quý Lăng Xuyên.”
“Ờ, hắn nói gì vậy?”
“Hỏi thăm không được, Quý Lăng Xuyên bị hắn chọc tức đến nôn ra máu.”
Triệu Diệc Thời buông bút trong tay xuống, đừng khỏi ghế rồi thong thả đi tới trước cửa sổ.
Hắn từ nhỏ lớn lên bên cạnh Thái tử và Hoàng đế lớn lên, trời sinh đã có khí thế của bậc đế vương, lúc không nói lời nào thì đừng nói Thẩm Trùng, ngay cả nội thị Nghiêm Hỉ được sủng ái nhất cũng không dám thở mạnh.
Triệu Diệc Thời quay đầu lại, nhìn Thẩm Trùng một lát: “Ngũ Thập và Minh Đình đi bao lâu rồi?”
“Đi trọn hai tháng rưỡi rồi.”
“Hẳn cũng nên trở về rồi nhỉ!” Triệu Diệc Thời ngừng lại: “Bảo vệ Quý Lăng Xuyên cẩn thận, tuyệt đối không được xảy ra chuyện.”
“Vâng!” Thẩm Trùng lui ra ngoài.
Nghiêm Hỉ thấy trên lòng bàn tay phải Thái Tôn dính một ít vết mực, vội vàng xoắn khăn đến lau.
Triệu Diệc Thời gạt tay hắn ra, tự mình lấy khăn lau từng chút một.
Đột nhiên, tay hắn dừng lại.
“Vụ án kéo dài hai tháng rưỡi, Hán vương lúc này để Từ Lai gặp Quý Lăng Xuyên, mục đích là gì đây?”
Nghiêm Hỉ cúi đầu, trong lòng biết lời này của Thái Tôn không phải đang hỏi hắn.
“Quý Lăng Xuyên cố gắng chống đỡ hai tháng rưỡi.” Triệu Diệc Thời khẽ nhíu mày: “Hắn còn có thể chịu đựng được bao lâu? Nếu hắn không chịu nổi, vậy hậu quả sẽ như thế nào?”
Nghiêm Hỉ cúi đầu thấp hơn.
“Từ khi Quý gia bị xét nhà đến lúc Quý Lăng Xuyên bị nhốt vào đại lao, Hoàng thượng không hề nhắc một chữ đến chuyện này…”
Triệu Diệc Thời ném khăn vào tay Nghiêm Hỉ: “Đây là vì sao?”
Nghiêm Hỉ cầm khăn tay, đầu gần như rũ xuống ngực.
……
Ngày hôm sau.
Trời tờ mờ sáng, sáu con ngựa nhanh chân rời khỏi trạm dịch, đi thẳng về phía kinh thành.
Tháng năm chính là thời tiết nhiều mưa, ngoại trừ ngày đầu tiên trời trong nắng ấm, thì thời gian còn lại gần như đều đi trong mưa.
Tất cả mọi người đều ướt sủng, gần như đều là nỏ mạnh hết đà, nhưng vì một điều “Quý gia không hay lắm” mà cố gắng chống đỡ.
Lúc cách kinh thành còn có mấy trăm dặm thì cơn mưa thật sự là quá lớn, căn bản thấy không rõ con đường phía trước, Tạ Tri Phi và Yến Tam hợp nhất thương lượng, quyết định tìm chỗ trú mưa, chờ mưa nhỏ lại rồi hẳn chạy đi.
Đột nhiên, có một con ngựa lao tới.
Chu Thanh, Lý Bất Ngôn, Hoàng Kỳ thấy người này khí thế hung hãn, trong lòng âm thầm đề phòng.
Đợi con ngựa kia vọt tới gần thì ba người thở phào nhẹ nhõm.
Thế mà lại là Đinh Nhất.
Đinh Nhất siết chặt dây cương, xoay ngựa một vòng tại chỗ, rồi vẫy tay với Tạ Tri Phi, sau lại chạy ra ngoài.
Tạ Tri Phi lau nước mưa trên mặt, dùng sức quất roi ngựa: “Đi theo hắn!”
Đi chưa được bao xa, Đinh Nhất đã quẹo từ quan đạo vào đường mòn, lại chạy non nửa canh giờ, mới dừng lại trước một ngôi chùa miếu.
Tạ Tri Phi ngước mắt, hốc mắt lập tức nóng lên.
Trước cửa chùa, đại ca Tạ Nhi Lập đang cầm một chiếc ô giấy dầu màu đen đứng đó, nhướng cổ ra tìm hắn trong đám người ngựa.
Lúc ánh mắt vừa chạm nhau, Tạ Nhi Lập suýt nữa thì ch ảy nước mắt.
Tiểu tử thối này, sao lại thành ra như vậy rồi?
“Đại ca!” Tạ Tri Phi xoay người xuống ngựa, đi về phía Tạ Nhi Lập.
Tạ Nhi Lập bất chấp lão tam nhà mình trên người toàn bùn nước, ném ô đi bước đến ôm hắn, hơi gầm nhẹ: “Đệ còn biết đường trở về à!”
Tạ Tri Phi không biết nói gì cho phải, chỉ có thể biến mình thành một cây gậy gỗ.
Tạ Nhi Lập ôm một cái, ánh mắt quét thấy Bùi Minh Đình đang nửa sống nửa chết dựa vào Hoàng Kỳ, vội bảo: “Mau, mau vào trong chùa đi.”
Lúc này, Yến Tam Hợp à Lý Bất Ngôn đến gần, Tạ Nhi Lập thấy hai người này đều ướt sũng thì vội nói: “Quần áo giày tất đều để ở sương phòng, nước nóng cũng đã chuẩn bị, cô nương mau đi thay đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Hắn nhặt ô dưới mặt đất lên, che cho hai người: “Vất vả rồi.”
Yến Tam Hợp không biết cách thân thiện, cũng không biết cách ứng phó, chỉ đành nhận lấy ô rồi gật đầu một cái.