Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 161
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 161 - Nhân tinh
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 161: Nhân tinh
Yến Tam Hợp chờ không kịp, mở miệng trước.
“Trở về Tam gia nghĩ cách sắp xếp một chút, ta muốn gặp Quý Lăng Xuyên.”
“Gặp hắn ư?” Vẻ mặt Tạ Tri Phi giống hệt Lý Bất Ngôn lúc nãy: “Gặp hắn làm gì?”
“Có chuyện muốn hỏi.”
Tạ Tri Phi biết Yến Tam Hợp sẽ không vô duyên vô cớ chạy vào nhà lao gặp người, lập tức sảng khoái nói: “Trở về ta sẽ sắp xếp.”
“Không chờ được đến lúc trở về, ngươi bảo Đinh Nhất bây giờ khởi hành về kinh thành, sau khi hồi kinh, ta muốn lập tức gặp hắn.
“Yến Tam Hợp…”
“Không cần khuyên, thời gian quan trọng hơn bất cứ thứ gì, chết một Cửu cô nương là đủ rồi.”
Tạ Tri Phi đột nhiên nở nụ cười: “Ta không phải muốn nói điều này.”
Yến Tam Hợp ngẩn ra: “Vậy ngươi muốn nói gì?”
“Trà Khổ Đinh vốn rất đắng, sau khi tinh tế thưởng thức sẽ có chút hậu ngọt.” Tạ Tri Phi nhìn cô thật sâu: “Cô không cảm thấy trà này rất giống cô sao? Lần đầu gặp gỡ là đắng, nếm một chút lại có thể nếm ra vị ngọt, dư vị rất ngon.”
Yến Tam Hợp nghiến răng: “Tam gia là đang khen ta sao?”
“Ừ, đang khen!”
“Tam gia có từng nghe một câu châm ngôn, miệng ngọt tâm cay chưa.”
“Không hề!” Tạ Tri Phi nghiêm trang phản bác: “Đối với ngươi, ta rất thật lòng.”
Cái miệng ngọt của người này sao lại trở về rồi?
Tai Yến Tam Hợp hơi phiếm hồng, ánh mắt cũng không biết nhìn hướng nào, biểu cảm cực kỳ mất tự nhiên.
“Tam gia có thời gian khen ta thì không bằng đi sắp xếp chuyện này đi, với thân phận của ta mà muốn gặp một trọng phạm triều đình thì không phải chuyện dễ dàng.”
Tạ Tri Phi híp mắt: “Đối với ta mà nói không dễ dàng, nhưng đối với người nào đó mà nói, thì dễ thôi.”
Yến Tam Hợp thầm kinh hãi.
Đồng hành cùng nhau suốt hai tháng rưỡi, ngoại trừ vui đùa, trêu ghẹo, mỗi một câu người này nói ra đều rất cẩn thận.
Tâm tư nàng dừng lại, cố ý tò mò hỏi.
“Người nào đó là ai?”
“Không phải trong lòng ngươi đã sớm có đáp án rồi sao?” Tạ Tri Phi nheo mắt: “Nếu không sẽ không lấy cớ đi tản bộ với Lý Bất Ngôn, cố ý nhường phòng cho chúng ta.”
Yến Tam Hợp nhìn khuôn mặt tuấn tú đã gầy đi một vòng của hắn, âm thầm nghiến răng.
Cái gì mà Tạ Phong lưu, hắn căn bản chính là Tạ Nhân Tinh!
Chính xác.
Trong lòng nàng quả thực đã có đáp án.
Có thể di chuyển nữ quyến Quý phủ đến Hoa Thần Miếu.
Có thể để Bùi thái y vào lao ngục châm cứu cho thập nhị gia nhà họ Quý…
Đây tuyệt đối là bút tích của vị Hoàng thái tôn kia.
Nàng kéo Lý Bất Ngôn rời đi, là không muốn nghe chuyện của Thái tử, Thái tôn, Vương gia gì gì đó.
Mấy người họ cùng phe với ai, đấu với ai đến chết đi sống lại, đều chẳng liên quan gì đến nàng?
Yến Tam Hợp nhìn thẳng vào mắt Tạ Tri Phi.
“Ta là tới hóa niệm giải ma, không phải tới lo chuyện bao đồng, Tam gia.”
Tạ Tri Phi nở nụ cười vô hại.
“Ngươi đã hứa với Ngô Thư Niên và Chu Dã sẽ điều tra rõ ràng vụ án diệt môn của Trịnh lão tướng quân rồi, nếu điều tra vụ án này, nhất định phải xen vào việc của người khác.”
Yến Tam Hợp vừa nghe lời này, trong lòng chợt cảnh giác: “Ta đồng ý với khổ chủ, hơn nữa người chính thức gật đầu là Bùi Tiếu, Tam gia cũng đừng trông cậy vào ta quá.”
“Yến Tam Hợp, ngươi định không giữ lời sao?”
Kế khích tướng à?
Yến Tam Hợp nhướng mày với Tạ Tri Phi: “Xem ra chén trà Khổ đinh kia công hiệu vẫn chưa đủ, lát nữa Tam gia uống thêm hai chén, cho tỉnh táo lại.”
“Được, lát nữa đi uống, ta nghe Yến Tam Hợp.”
Yến Tam Hợp;
Yến Tam Hợp;
Sao hắn lại gọi thuận miệng như vậy nhỉ?
Yến Tam Hợp cảm giác có hơi chống đỡ không nổi, vội vàng cúi đầu uống nước trắng.
Khóe miệng Tạ Tri Phi từ từ thu lại: “Yến Tam Hợp, có một chuyện quan trọng, chúng ta phải thương lượng.”
“Chuyện của Chu Dã ư?”
“Thật thông minh!” Đôi mắt hoa đào của Tạ Tri Phi hơi rủ xuống.
Sau khi tận mắt nhìn thấy trận hỏa hoạn dưới chân núi Đại Minh, ai nấy đều khiếp sợ, suốt chặng đường không ai nhắc tới bọn người Chu Dã nữa.
Thấy chỉ còn ba ngày nữa vào kinh, có một số việc nhất định phải thương lượng.
Bùi Tiếu bị chuyện của Quý gia đả kích gần chết, kẻ có thể quyết định chỉ có hai người bọn họ.
“Chu Dã là tri phủ, cuối cùng táng thân trong biển lửa, việc này chắc chắn sẽ ghi lại tấu chương đưa đến Lại bộ, lại từ Lại bộ đưa vào trong tay Hoàng đế.” Tạ Tri Phi dừng một chút, lại nói: “Lại bộ cẩn thận sẽ phái người đi điều tra, nhưng Chu Dã tự thiêu là vì không muốn để lại dấu vết gì, cho nên khả năng điều tra được là không lớn.”
Yến Tam Hợp: “Đây là chuyện tốt.”
Tạ Tri Phi: “Nhưng ngươi đừng quên, lúc hóa niệm giải ma cho Hồ Tam muội, không thể không nhắc tới hai người.”
Yến Tam Hợp: “Cha con Ngô Quan Nguyệt?”
Tạ Tri Phi gật đầu: “Còn cả lúc phụ thân và đại ca ta hỏi, ta cũng không thể không nhắc tới hai người này.”
Yến Tam Hợp kéo dài giọng nói: “Vậy ý của Tam gia là…”
Thân thể Tạ Tri Phi dịch về phía Yến Tam Hợp, giọng đè xuống rất thấp: “Chúng ta cũng không quen Chu gia, hung thủ vụ án Trịnh gia vẫn là cha con Ngô Quan Nguyệt, chúng ta chỉ điều tra được lão phu nhân và Ngô Quan Nguyệt là thanh mai trúc mã thôi.”
Yến Tam Hợp nhìn chằm chằm Tạ Tri Phi.
Hai hàng lông mày kiếm của hắn nhíu chặt lại, Yến Tam Hợp chưa từng thấy vẻ nặng nề như vậy trên khuôn mặt tuấn tú bình thường vẫn luôn cà lơ phất phơ của hắn.
“Ngươi sợ vụ án này bị lộ ra sẽ gây ra sóng to gió lớn ư?”
“Không phải sóng to gió lớn, mà là đất rung núi chuyển, là núi lở biển nứt. Trong này liên quan đến Hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện còn có Cẩm Y vệ…” Tạ Tri Phi hít sâu một hơi: “Liên lụy quá nhiều và rộng, căn bản không thể tưởng tượng được, nói không chừng sẽ phải chết rất nhiều người.”
“Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?”
“Chỉ hơn không kém.”
Yến Tam Hợp bị hắn nói như vậy, tim càng đập nhanh hơn, thật lâu sau mới mở miệng.
“Tạ Tri Phi, ta có thể không quen Chu Dã, có thể nói về vụ thanh mai trúc mã, nhưng mà việc hung thủ là cha con Ngô Quan Nguyệt, chi sợ hơi khó khăn.”
Tạ Tri Phi biến sắc: “Vì sao?”
Yến Tam Hợp: “Để ta gặp Quý Lăng Xuyên, xác nhận một số chuyện, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao.”
“Có phải ngươi đã tìm ra một nửa tâm ma kia của Quý lão phu nhân rồi không?” Đồng tử Tạ Tri Phi mở ra, đột nhiên đưa tay nắm chặt vai Yến Tam Hợp: “Mau nói với ta, là cái gì vậy?”
Yến Tam Hợp nhìn bàn tay trên vai mình, lại nhìn Tạ Tri Phi.
Nghiến răng.
Tạ Tri Phi không hề phát hiện, ánh mắt vẫn nhìn chăm chằm Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp thở dài: “Tạ Tri Phi, ngươi có nghĩ tới một vấn đề hay không?”
“Cái gì?”
“Hồ tam muội nghe nói thảm án diệt môn của Trịnh gia là do cha con Ngô Quan Nguyệt làm thì sẽ có phản ứng gì?”
Trong đầu Tạ Tri Phi chợt ong lên một tiếng, theo bản năng hỏi: “Bà ấy ở sâu trong nội trạch thì có thể có phản ứng gì được?”
“Nhìn đi, đây là sự phiến diện của nam nhân các ngươi đấy!” Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng, đẩy bàn tay trên vai đi.
“Đừng tưởng rằng nữ nhân trong nội trạch là ngu ngốc, là không có yêu hận tình thù, không có bi hoan ly hợp. Các nàng là người, là người sống sờ sờ, thân phận của các nàng không chỉ là Quý lão phu nhân, Quý phu nhân, mà còn có một cái tên khác, tên là Hồ Tam Muội!”
Cái miệng ngọt của Tam gia lập tức phát huy công dụng.
“Xin lỗi, Yến Tam Hợp, ta không có ý hạ thấp bà ấy, ta chỉ tò mò là bà sẽ có phản ứng gì…”
Đột nhiên, Tạ Tri Phi giật mình, nhanh như chớp đưa tay ra.
Lần này, tay hắn đặt ở trên cánh tay Yến Tam Hợp.
“Yến Tam Hợp, ý của ngươi là…”