Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 156
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 156 - Lửa lớn
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 156: Lửa lớn
Tam gia vừa nói xong, những người còn lại đều không có ý kiến.
Bùi Tiếu lòng nóng như lửa đốt, nói với Yến Tam Hợp: “Hồi kinh như thế nào, vẫn là nghe ngươi, nói tóm lại là phải nhanh, không biết tình hình trong kinh thành như thế nào rồi!”
Yến Tam Hợp đang muốn nói chuyện, thì chợt trước mắt có cái gì sáng ngời.
Lý Bất Ngôn quay đầu nhìn lại, quá sợ hãi: “Không tốt, tòa nhà này cháy rồi.”
“Cháy rồi, làm sao có thể?” Bùi Tiếu kiễng chân nhìn, thần sắc lập tức cứng đờ.
Là bốc cháy, ánh lửa trong khoảnh khắc đã rực sáng nửa bầu trời đêm, khiến ngọn núi xanh xa xa trở nên rõ ràng.
Tạ Tri Phi nhíu mày: “Đang yên đang lành, sao lại bốc cháy được?”
“Không hay rồi!” Yến Tam Hợp nghĩ đến nụ cười cuối cùng của Chu Dã, lòng trầm xuống: “Đi, chúng ta đi xem thử.”
Bùi Tiếu đưa tay ra ngăn: “Xem gì nữa, lại chậm trễ thời gian, chúng ta…”
“Tránh ra!” Yến Tam Hợp hất Bùi Tiếu sang bên cạnh, chạy như bay.
“Ta Ngũ Thập, ngươi xem nàng…”
“Đừng nói nhảm nữa!” Tạ Tri Phi túm lấy Bùi Tiếu, đuổi theo Yến Tam Hợp.
Đây là lúc Yến Tam Hợp chạy nhanh nhất trong mười bảy năm sống trên đời, gần như chạy muốn tắt thở rồi. Lý Bất Ngôn sợ thể lực nàng không chịu nổi, túm lấy cánh tay nàng, dùng chút sức mang theo nàng chạy. Nơi có lửa là một sân viện rộng rãi.
Hai người vừa xông vào, đã bị luồng sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt đến mức rụt chân lại.
Trong sóng nhiệt, tất cả người mặc áo đen đều quỳ gối trong sân, không nhúc nhích nhìn ngọn lửa lan ra khắp nơi. Có nước mắt chảy khỏi hốc mắt bọn họ.
“Sao lại cháy vậy?” Yến Tam Hợp lớn tiếng hỏi.
Người áo đen không trả lời nàng.
Ánh mắt Yến Tam Hợp vội đảo qua những người này, phát hiện trong đám ngươi này không có Chu Dã.
“Chu Dã đâu, Chu Dã đâu? Hắn ở đâu?”
Có người mặc áo đen nghiêng đầu, mặt đầy nước mắt nói với Yến Tam Hợp: “A Dã ca ở bên trong, huynh ấy nói chủ thượng đi một mình, sẽ cô đơn.”
“Cô đơn cái rắm!” Yến Tam Hợp sốt ruột rống to: “Các ngươi đi cứu hắn ra, mau đi, mau đi, mau đi cứu hắn ra…”
Cô vừa gào thét, vừa nhấc chân xông vào bên trong.
Lý Bất Ngôn sợ tới mức hồn phi phách tán, ôm chặt lấy cô: “Tam Hợp, Tam Hợp, ngươi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.”
“Đi cứu hắn, cứu hết bọn họ ra, cứu hết ra…” Yến Tam Hợp giống như người điên, vừa ra sức giãy dụa, vừa điên cuồng hô to.
“Chu Dã, ngươi ra đây cho ta, ra đây… Chạy ra mau… đừng chết… đừng chết… chạy đi…”
Nàng rống đến khàn cả giọng, cả khuôn mặt bởi vì dùng sức mà trở nên vặn vẹo dữ tợn, ở trong ánh lửa nóng đỏ, cực kỳ giống lệ quỷ từ trong địa ngục bò lên.
“Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp!”
Yến Tam Hợp nghe được giọng Tạ Tri Phi, vội vàng xoay người, túm lấy vạt áo hắn.
“Tạ Tri Phi, đi cứu bọn họ, cứu bọn họ ra… Mau lên…”
“Yến Tam Hợp, đây là quyết định của bọn họ…”.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“Rất đau, sẽ rất đau đó, đừng mà… đừng mà…”
Tạ Tri Phi thấy cô rống đến đứt gan đứt phổi, không nghe lọt điều gì, trong tình thế cấp bách bèn giơ tay lên rồi hạ xuống. Sự đau đớn sau gáy truyền đến, Yến Tam Hợp mở to mắt, dùng chút sức lực cuối cùng nhìn về phía ánh lửa.
Cô dường như nhìn thấy khuôn mặt bình thản không có gì của Chu Dã, hắn khẽ cười với cô.
“Yến cô nương, tại hạ cáo từ!”
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, Yến Tam khép mắt lại, giọng nói đinh tai nhức óc của A Cường ở sau lưng kêu lên.
“Chủ thượng…”
“A Dã ca…”
……
Đêm khuya trên quan đạo, hai chiếc xe ngựa chạy như bay về phía kinh thành.
Người lái xe, một người là Chu Thanh, một người là Hoàng Kỳ.
Lúc tia nắng ban mai chiếu vào, Yến Tam Hợp mở to mắt, thứ đập vào mắt chính là ánh mắt lo lắng của Lý Bất Ngôn.
Dưới thân xóc nảy không ngừng, hẳn là ở trong xe ngựa.
Nàng vừa ngồi dậy vừa hỏi: “Chúng ta đang chạy về phía kinh thành sao?”
Câu hỏi này, khiến nàng hơi khiếp sợ.
Yến Tam Hợp chỉ vào cổ họng mình, hoảng sợ: “Cổ họng ta làm sao vậy?”
“Ngươi nha còn không biết xấu hổ hỏi?” Lý Bất Ngôn làm một động tác muốn bóp chết nàng: “Kêu khàn cả giọng như vậy, cổ họng không khàn mới là lạ.”
Yến Tam Hợp thở dài một hơi.
“Yến Tam Hợp.” Lý Bất Ngôn ngồi tới đối diện nàng, ánh mắt nặng nề: “Lửa lớn như vậy, ngươi liều mạng muốn xông vào, có ngăn cũng ngăn không được, là muốn hù chết ai hả?”
Yến Tam Hợp cúi đầu xuống, mở miệng nói mấy chữ, ý thức được Lý Bất Ngôn không nghe thấy, vội vàng ngẩng đầu, chỉ chỉ khẩu hình của mình.
“Rất quen thuộc, giống như mình từng trải qua vậy.”
Lý Bất Ngôn không khỏi quá sợ hãi.
Yến Tam Hợp nói từng chữ: “Lúc ta nhìn thấy lửa, cứ cảm thấy như có người nhập vào cơ thể mình, cũng cảm thấy ngọn lửa đó dường như đang cháy trên người ta, rất đau đớn, rất tuyệt vọng.”
“Xem ra ngươi thật sự đã trải qua.”
Yến Tam Hợp gật gật đầu, chua xót.
Lý Bất Ngôn cực kỳ bình tĩnh nói: Ngươi đau khổ như thế, hẳn là người rơi vào biển lửa rất quan trọng với ngươi.
Ánh mắt Yến Tam Hợp chợt ảm đạm: “Ngươi nói xem, có thể là phụ mẫu của ta hay không?”
Lý Bất Ngôn búng trán nàng: “Chuyện không có căn cứ, đừng nghĩ lung tung, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Sao Yến Tam Hợp còn ngủ được: “Bọn họ đâu?”
Lý Bất Ngôn chỉ tay về phía sau: “Ở trong xe ngựa.”
Yến Tam Hợp: “Sao bọn họ không cưỡi ngựa?”
“Cả đám mệt như chó, ai còn cưỡi được nữa.” Lý Bất Ngôn: “Xe ngựa này là Bùi đại nhân hỏi xin lão hòa thượng Trường Thanh, không chậm trễ khắc nào, xuất phát suốt cả đêm đấy.”
Yến Tam Hợp im lặng một lát: “Ngôi nhà dưới chân núi Đại Minh thì sao?”
Lý Bất Ngôn cắn cắn môi: “Bị A Cường đốt rồi.”
Sức lực toàn thân Yến Tam Hợp thoáng cái không còn, thân thể chậm rãi dựa về phía sau.
“Đốt cũng tốt.”
Như thể thì thân phận của Chu Dã, quá khứ của Ngô Thư Niên hết thảy đều sẽ hóa thành tro tàn, không còn ai biết, cũng sẽ không còn có người đến quấy rầy bọn họ.
“A Cường sẽ mang thi hài của bọn họ lên đỉnh Đại Minh, hợp táng với Ngô Quan Nguyệt.”
Lý Bất Ngôn lắc đầu: “A Cường nói không có gì đáng tiếc, chỉ tiếc mấy món đồ tốt Chu Dã tìm cho Ngô Thư Niên, đều đã không còn nữa.”
Sự thương cảm trong mắt Yến Tam không che giấu được: “Thực ra đây là một kết cục tốt.”
“Tam gia và Bùi đại nhân cũng nói như vậy.” Lý Bất Ngôn xoa xoa tóc Yến Tam Hợp, giọng nói dịu dàng: “Thị vệ còn lại đều giải tán rồi, ai đi đường ấy, nguyên nhân khiến Chu Dã không dư dả còn có một nguyên nhân khác, đó là hắn có tiết kiệm cho mỗi thị vệ một khoản tiền, nhưng hắn không nói cho ai biết hết.”
“Người này…”
Yến Tam Hợp lắc đầu, không biết nói cái gì cho phải.
“Đúng rồi, A Cường chưa đi, hắn nói hắn ở lại trên núi, giữ mộ cho Ngô gia cả đời.”
Yến Tam Hợp quay mặt đi, cố ép chút nước mắt chực trào ra của mình vào.
Im lặng thật lâu sau, nàng nhẹ giọng nói: “Cũng là một kết cục tốt!”