Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 155
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 155 - :Vô tội
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 155:Vô tội
Tạ Tri Phi bình tĩnh nhìn cô, nhưng lại chẳng nói một chữ.
Yến Tam Hợp thấy rất rõ ràng, đồng tử của người này đang giãn ra.
Chuyện gì đã xảy ra với hắn?
Hắn nghĩ gì thế?
Tạ Tri Phi nghĩ tới chuyện: Trịnh gia có chó, hơn nữa không chỉ có một con, dùng để trông nhà hộ viện, trong đó có một con tên là A Hoàng, khi còn bé hắn còn từng cưỡi trên người A Hoàng.
Nhưng mà…
Nhưng mà…
Nhưng mà…
Giọng Tạ Tri Phi run rẩy: “Vĩnh Hòa năm thứ tám, trong thảm án Trịnh gia, không có một con chó nào còn sống.
“Cái… cái gì, các ngươi… nói, nói cái gì? A Dã, mau, mau đỡ ta… Khụ khụ khụ…”
Chu Dã vừa xoa ngực cho Ngô Thư Niên, vừa hét to: “Tam gia, ngươi nói rõ ràng đi, coi như ta cầu xin ngươi!”
“Ta từng xem hồ sơ vụ án của Trịnh gia.” Tạ Tri Phi hoàn toàn tỉnh lại: “Trong hồ sơ ghi Trịnh gia ngoại trừ gà trong lồng, vịt trong lồng, mèo sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi, thì không có một người sống, đến chó cùng bị giết.”
Bùi Tiếu cứng đờ cả người, lập tức mở to hai mắt.
“Ta nghĩ tới một việc, Hoàng Kỳ ở Phố cổ hỏi thăm trở về nói, người Ngô gia không ăn thịt chó, nói như vậy, vụ án Trịnh gia…”
“Vụ án Trịnh gia quả thực có vấn đề.” Yến Tam Hợp cực kỳ bình tĩnh tiếp lời: “Chó có ấn với Ngô gia, tổ huấn của Ngô gia tổ dạy không giết chó, không ăn chó; Ngô Quan Nguyệt nhảy vào sông Bắc Thương, kết duyên với Hồ tam muội, hơn phân nửa là bởi vì tổ huấn này. Mà vụ án của Trịnh gia, không có một con chó nào còn sống, như vậy nói cách khác, vụ án này không thể là Ngô gia làm.”
Chữ cuối cùng vừa dứt, Tạ Tri Phi lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Sao có thể sai được chứ?
Tứ bộ liên thủ, Hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện, Cẩm Y vệ…
Không nên như vậy chứ!
Tạ Tri Phi vô cùng mờ mịt: “Ngô…”
Một chữ “Ngô” còn chưa nói ra khỏi miệng, hắn đã biến sắc.
Nước mắt không ngừng chảy từ khóe mắt Ngô Thư Niên ra, hắn vì kích động đến run rẩy.
“A Dã, A Dã…”
“Ta ở đây, Thư Niên, ta ở đây!”
“Nghe… nghe… nghe chưa, bọn họ nói…nói… không phải Ngô gia chúng ta làm… không phải Ngô gia chúng ta… Ngô gia chúng ta… là… vô tội.”
“Ừ, ừ, ta nghe rồi, nghe rồi.”
Khóe miệng Ngô Thư Niên khẽ động đậy, lộ ra nụ cười nhạt.
“Ta có mặt mũi, có mặt mũi… Đi gặp… gặp cha rồi.”
“Ừ, ừ ừ.”
Ngô Thư Thanh Niên nhắm mắt lại, không thể nghe thấy nói: “Vậy… về… nhà đi, ta mệt rồi, muốn… ngủ một lát!”
“Được, về nhà, chúng ta về nhà.”
Chu Dã dùng sức bế ngang người hắn, ánh mắt lại nặng nề rơi trên mặt Yến Tam Hợp.
“Ta thực ra… rất hi vọng Yến cô nương có thể hỏi ta một vấn đề khác.”
Yến Tam Hợp đối diện với ánh mắt hắn, sau đó hít sâu một hơi.
“Ngươi không biết, thật ra ta rất muốn hỏi, nhưng vẫn cố nhịn lại, sợ ngươi để ý, không dám hỏi.”
Chu Dã mím môi thành một đường, nhẹ nhàng cười nói: “Yến cô nương giải ma cho người chết, ngươi còn có gì không dám sao?”
Đúng vậy, còn có cái gì không dám!
Yến Tam Hợp rất thẳng thắn mà hỏi ra lời đáy lòng: “Hắn cưới vợ, sinh con, ngươi lại lẻ loi một mình, ngươi cam tâm sao?”
Chu Dã không đáp mà hỏi ngược lại: “Yến cô nương có thích người nào chưa?”
“Không có.
“Yến Tam Hợp lắc đầu.
Chờ Yến cô nương ngày nào đó có người mình thích, thì sẽ hiểu, có một người khiến ngươi có thể thay hắn chết cũng cam tâm tình nguyện.
Trái tim Yến Tam Hợp chấn động.
Có sao? Sẽ có một người như vậy, ta thích đến mức có thể chết thay hắn sao?
Hoặc là có một người như vậy, thích ta đến mức chết thay ta?
“Tam gia!” Chu Dã đôi mắt đen kịt: “Cái nhẫn ngọc kia kính xin Tam gia nhận lấy, Thư Niên không thích nhất là thiếu nợ người khác, ta sợ hắn đi không yên ổn.”
Tạ Tri Phi còn đắm chìm trong khiếp sợ khi tìm được chứng cứ, mờ mịt gật đầu: “Ờ!”
“Bùi đại nhân.” Chu Dã nhìn Bùi Tiếu với ánh mắt tang thương: “Hoàn Hồn đan quá đắt, hạ giá đi. Mạng người giàu là mạng, mạng người nghèo cũng là mạng.”
“Đây không phải chuyện một mình ta có thể quyết định, ta trở về thương lượng với cha một chút.” Bùi Tiếu khẽ cắn môi, giậm chân một cái: “Ai da, sau này ngươi muốn uống thì ta bán rẻ cho ngươi.”
“Vậy hứa nhé.” Chu Dã ngẩng đầu, thở ra một hơi thật dài: “Ba vị, nước xanh còn đó, sông kia chảy dài, ngày sau không biết khi nào gặp lại, tại hạ cáo từ!”
Dứt lời, hắn thản nhiên cười, ôm người trong ngực xoay người đi ra sân. Và không hề quay đầu lại.
Yến Tam Hợp không xác định mình hoa mắt, hay là suy nghĩ nhiều, nàng luôn cảm thấy nụ cười này của Chu Dã kỳ lạ nói không nên lời.
……
Chủ tớ Ngô Thư Niên vừa đi, người áo đen trong nháy mắt cũng đi sạch sẽ.
Ngôi viện trống rỗng, không ai mở miệng nói chuyện, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủn một chén trà, không chỉ phát hiện tâm ma của lão phu nhân chỉ giải được một nửa, Ngô Thư Niên còn sắp chết.
Khiến họ khó chấp nhận nhất đó là thảm án diệt môn của Trịnh gia lại có thủ phạm khác. Dù là ai thì lúc này cũng khó mà bình tĩnh được. Hoắc có thể nói là khiếp sợ.
Người phá vỡ im lặng chính là Lý Bất Ngôn: “Hay là suy nghĩ một nửa tâm ma kia của lão phu nhân là cái gì đi?”
Giống như có một chậu nước đá đổ từ đầu đến chân, Bùi Tiếu giật mình: “Đúng, thời gian không đợi người, chúng ta phải lập tức về kinh thành.”
“Không thể quay về!” Tạ Tri Phi quả quyết từ chối: “Lỡ như tâm ma của lão phu nhân còn ở bờ sông Bắc Thương thì sao?”
“Vẫn còn ở bờ sông Bắc Thương ư?” Bùi Tiếu lập tức không có chủ kiến: “Yến Tam Hợp, ngươi nói xem?”
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi, đi tới ghế thái sư Ngô Thư Niên vừa ngồi, lặng lẽ ngồi xuống.
Ánh đèn cung đình chiếu xuống trên mặt của nàng, khuôn mặt kia thật đúng là mệt mỏi, đáy mắt tỏa ra một tầng màu xanh đen dày đặc, con ngươi phủ đầy tơ máu.
Cô lấy tay che mặt, rất lâu cũng không nói lời nào.
Lúc này nàng mới biết được, tâm tư của một nữ nhân nội trạch có thể giấu sâu đến đâu, sâu đến mức truy tìm nguồn gốc đến thời thơ ấu của bà, cố hương của bà, thanh mai trúc mã của bà vẫn có nơi không sờ tới được. Cũng khó trách người đời đều nói, lòng người giống như biển, sâu không thấy đáy.
Thời gian trôi qua từng chút, Yến Tam Hợp mở mắt ra, gằn từng chữ: “Khởi hành hồi kinh đi, một nửa tâm ma của lão phu nhân sẽ không ở bờ sông Bắc Thương nữa.”
Tạ Tri Phi im lặng một lát, truy hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Lão phu nhân sống sáu mươi tám tuổi, mười sáu tuổi rời khỏi sông Bắc Thương. Trong mười sáu năm này, điều khắc cốt ghi tâm chỉ có một mình Ngô Quan Nguyệt.”
Yến Tam Hợp chống tay nắm ghế, đứng lên: “Năm mười năm còn lại bà đều sống ở kinh thành, đó mới là một đoạn năm tháng dài đằng đẵng.”
Tạ Tri Phi cũng không tranh cãi với cô: “Nhưng kinh thành chúng ta đều đã điều tra rồi, nhưng có gì đâu?”
Yến Tam Hợp im lặng một lát.
“Có lẽ chúng ta tìm kiếm chưa đủ cẩn thận, chưa đủ sâu; có lẽ có điều gì đó chúng ta đã bỏ qua.”
Tạ Tri Phi không phản bác nữa, mà nhẹ nhàng gật đầu: “Được, nghe lời ngươi.”