Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 152
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 152 - Phụ tử
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 152: Phụ tử
Trong phòng, hơi nước dày đặc.
Ngô Thư Niên ngâm cả người trong nước nóng, hai cánh tay gầy trơ xương vô lực khoác lên mép thùng gỗ.
Phía sau, Chu Dã đưa ngón tay luồn vào trong tóc hắn, dịu dàng xoa bóp từng chút một.
“A Dã, ta bây giờ có phải vừa già vừa xấu hay không?”
“Ta không chê.” Giọng nói thấp dần, Chu Dã dừng một chút nói: “Ta chỉ không thích lúc ngươi đau đớn mà chẳng chịu rên một tiếng thôi.”
Ngô Thư Niên cười nói: “Cái này ngươi cũng phát hiện ra sao?”
“Ngô Thư Niên, từ lúc ta sáu tuổi đã đi theo ngươi, ngươi chớp mắt một cái thôi ta đã biết ngươi đang suy nghĩ gì rồi?”
“Đúng vậy, phụ thân ta trước kia thường nói, mắt nhìn của A Dã rất tốt.”
Nói tới đây, Ngô Thư Niên yên lặng một lúc: “Cả đời này của ta so ra cái gì cũng kém phụ thân, đến cả chết cùng không dứt khoát được như ông, nhưng có một việc, ta mạnh hơn ông.”
Có một nam nhân vẫn luôn đặt ta trong tim từ lúc sáu tuổi đến giờ.
Chu Dã không hỏi là chuyện gì, lấy khăn mặt vòng qua bên cạnh giúp hắn lau mặt.
Ngô Thư Niên thuận thế nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi.
“Không biết vì sao mà ta rất thích ba người trẻ tuổi kia, họ đều là người tốt, thị vệ của vị Tam gia kia ta thấy có vài phần giống ngươi.”
“Giống chỗ nào?”
“Ít nói.”
“Thị vệ của Bùi công tử cũng ít nói.”
“Không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào?”
“Ai lọt vào mắt hắn, hắn có thể đưa mạng cho người đó.”
Chu Dã cuối cùng nở nụ cười: “Ngươi đang mượn cớ khen ta sao?”
Ngô Thư Niên mở mắt, ngón tay khẽ khều lấy vạt áo Chu Dã.
Chu Dã ngồi xổm xuống bên thùng gỗ, nhìn hắn, không nói lời nào.
Hắn cũng không nói lời nào.
Cuối cùng cũng đợi được rồi, ròng rã chín năm.
Lâu quá rồi.
Hồi lâu, Chu Dã khẽ cười nói: “Ngươi tắm xong rồi, lát nữa ta sẽ dùng nước của ngươi tắm một chút.”
Ngô Thư Niên nhìn hắn thật lâu.
Rất lâu sau, hắn trả lời một chữ.
“Được!”
……
Một tế đàn mặt bắc hướng nam; Ba đĩa trái cây lần lượt bày xong; Hai ngọn nến nhảy nhót.
Chỉ có hương trong lư hương, là không thấy bóng dáng.
“Còn Hương thì sao?” Bùi Tiếu nhíu mày.
Lúc này, Lý Bất Ngôn lấy một cây hương từ trong túi ra, đưa tới trong tay Yến Tam Hợp.
Bùi Tiếu ngạc nhiên, vội vàng dùng cánh tay chọt chọt Tạ Tri Phi: Hương này Lý Bất Ngôn mang theo suốt dọc được, sao lại không gãy?
Tạ Tri Phi tránh sang một bên, chẳng thèm nhìn hắn.
Chu Dã đẩy Ngô Thư Niên đi vào trong viện.
Không biết có phải vì hơi nóng lúc lắm hay không, mà khuôn mặt vốn xanh xám của Ngô Thư Niên, hiện ra chút hồng hào không bình thường.
Ánh mắt hắn rơi vào người Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp đi tới, cúi đầu nói: “Ngươi thay phụ thân ngươi đốt hương, không được có tạp niệm. Hương đốt được, chứng tỏ tâm ma chúng ta tìm là đúng.”
Ngô Thư Niên đỡ tay Chu Dã, đứng dậy từ trong xe lăn: “Ta có một câu muốn nói.”
“Đừng có đổi ý nhé!” Bùi Tiếu vội vàng kéo Tạ Tri Phi đi lên phía trước.
Ánh mắt Ngô Thư Niên ngưng lại, khẽ đẩy tay Chu Dã ra, thân thể chậm rãi khom về phía trước, gian nan thi lễ.
Sắc mặt ba người đại biến.
Yến Tam Hợp vươn tay ra, Bùi Tiếu đỡ lấy Ngô Thư Niên.
Ngô Thư Niên chậm rãi đứng thẳng dậy, yếu ớt thở nói: “Ba vị, làm ơn.”
Bùi Tiếu: “Nếu đã đồng ý rồi thì chúng ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu như không may không tra ra được gì thì ngươi cũng đừng trách chúng ta.”
“Vậy thì đó là mệnh của Ngô gia, không trách các ngươi.”
Ngô Thư Niên vươn tay về phía Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp giao hương cho hắn, đồng thời sải bước lui về chỗ cũ.
Tạ Tri Phi lập tức đi theo.
Sao chỉ còn lại một mình ta vậy?
Bùi Tiếu không hiểu gì, cũng nhanh chóng chạy tới đứng ở giữa hai người, không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.
“Tạ Ngũ Thập, Yến Tam Hợp, con bà nó ta căng thẳng quá.”
Tạ Ngũ không để ý tới hắn.
Yến Tam Hợp càng không để ý tới hắn.
Cô mím môi dưới, nhìn Ngô Thư Niên bước từng bước một, đồng tử hơi phóng to ra.
“Yến cô nương, bây giờ ta có thể đốt hương chưa?”
“Chờ đã!” Yến Tam Hợp trầm ổn mở miệng: “Quý lão phu nhân trước khi chết trong đầu nghĩ đến một con chó đen, con chó đen đó là do Ngô Quan Nguyệt tặng. Ngô Quan Nguyệt là thanh mai trúc mã của Quý lão phu nhân, trên người hắn chảy huyết mạch hai vương tộc, một đời kiêu hùng, cũng là đại anh hùng trong lòng vô số người. Hai người vì chó mà kết duyên, nảy sinh tình cảm với nhau. Hồ Tam Muội là nữ tử duy nhất Ngô Quan Nguyệt từng thích, nhưng lại chỉ có thể buông tay.”
“Hồ tam muội mang theo sự không cam lòng rời khỏi sôn Bắc Thương, đến Quý gia làm tiểu thiếp. Mục đích Quý gia nạp nàng là vì chính thê sức khỏe không tốt, không thể sinh con, cần nàng cho nối dõi tông đường cho Quý gia.”
“Cái bụng của Hồ Tam muội cực kỳ có tiền đồ, lần đầu sinh con trai, con trai ghi trên danh nghĩa chính thê, tính là con trai trưởng, do chính thê nuôi dưỡng lớn lên. Đứa thứ hai vẫn là con trai, Hồ Tam Muội chủ động đưa con trai cho chính thê, còn mình thì kéo thân thể vừa mới sinh đi hầu hạ mẫu thân chồng. Dần dần, Hồ tam muội đứng vững trong Quý gia. Nàng bị người tính kế, cũng tính kế người khác. Nàng phục thấp làm nhỏ, chịu đựng rất nhiều năm, sau khi chính thê chết thì được phù chính, trở thành nữ chủ nhân chân chính của Quý gia.”
“Theo tuổi tác dần dần lớn lên, Hồ tam muội thất sủng ở chô trượng phu, không thân thiết với hai đưa con tai, hôn nhân của con trai thậm chí không do mẫu thân ruột của nàng làm chủ. Trong mắt hai đứa con trai lớn, mẫu thân ruột chân chính của bọn họ là Trương thị đã qua đời.”
“Hồ tam muội từ lúc làm con dâu cho đến mẫu thân chồng, bắt đầu đắn đo nắn bóp người khác, cô con dâu thứ ba Ninh thị tự bà chọn trúng cũng trở mặt thành thù với bà, khiến bà trở thành trò cười của Quý gia.”
“Hồ tam muội vốn là một nữ ngư dân nghèo khó, sau khi một chân bước vào kinh thành, bèn không ra khỏi kinh thành, đến chết đều bị vây giữ ở hậu viện Quý gia.”
“Cuộc đời bà không có ánh sáng chiếu vào, cũng không nhìn thấy phương hướng, phía sau trước mắt đều là một vùng u ám mênh mông. Tuy rằng cẩm y ngọc thực, tuy rằng con cháu đầy đàn, nhưng bà vẫn sống không hề vui vẻ.”
“Hồi ức tốt đẹp nhất cả đời nàng, là lúc ở huyện Đông Hưng, là ở bên bờ sông Bắc Thương, là Ngô công tử quý tộc tuấn tú đến mức không thể tuấn tú hơn, là con chó đen tuyệt thực mà chết, có tình có nghĩa kia. Phần lớn thời gian trong cuộc đời bà đều dựa vào đoạn hồi ức này mà sống, nhớ mãi không quên, một thời gian sau, tâm niệm thành ma, cho nên sau khi chết quan tài không khép lại được.”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, Yến Tam Hợp nhìn Ngô Thư Niên.
“Ngô Thư Niên, ngươi hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, Hồ tam muội thực ra cũng là một người đáng thương.”
Bởi vì bệnh tật, mồ hôi toát ra từ trên mũi Ngô Thư Niên
Hắn dịch bước chân đến trước tế đàn, hướng kẹp giữa hai bàn tay chắp lại, sau khi hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Hồ Tam muội.” Giọng nói của hắn vì suy yếu mà hết sức mềm mại, giống như tiếng nỉ non giữa tình nhân vậy: “Ta là con trai của Ngô Quan Nguyệt, tên Thư Niên. Phụ thân ta từ chín năm trước đã qua đời, người đi rất đột ngột, ngã một cái thì không đứng lên được nữa. Lần cuối cùng khi cha ta còn sống từng quay về phố cổ sông Bắc Thương, lúc đứng bên bờ sông Bắc Thương, người từng nói với ta về bà, người nói: Bà là nữ tử duy nhất mà người từng thích. Người không cưới bà là vì người chuẩn bị làm một việc khiến đất trời rúng động; nhưng người bà cần là một tiểu viện tứ hợp, một gia đình đơn giản, điều đó không không thể cho được. Cả đời này của cha ta cũng rất đáng thương, tài hoa hoài bão, hùng tâm tráng chí đều không thực hiện được, cuối cùng còn làm quân chủ lưu vong, trốn đông trốn tây. ‘Nơi nào thương tâm nhất, quan sơn kiến thu nguyệt’, đây là tên của phụ thân ta, bà nghe thử đi, đến cái tên cũng thảm như thế, bà nên thấy may mắn vì không đi theo ông. Lời nên nói ta đều đã nói rồi, bà đừng oán người, nên buông tay thì buông đi. Đừng làm cô hồn dã quỷ nữa mà đi đầu thai đi, nếu như…”
Hốc mắt Ngô Thư Niên ửng đỏ, giọng nói chậm rãi nghẹn ngào: “Nếu như bà ở bên kia gặp được người, thì thay ta nói với người một câu, kiếp sau chúng ta hãy lại làm cha con. Ta làm cha, người làm con, ta chắn cho người một đời mưa gió!”