Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 151
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 151 - Lựa chọn
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 151: Lựa chọn
“A Dã hàng năm vào kinh báo cáo công tác, ta đều giả dạng làm hạ nhân của hắn đi theo, các ngươi hẳn là rất tò mò vì sao ta lại mạo hiểm vào kinh làm gì nhỉ?”
Ngô Thư Niên chậm rãi thẳng lưng, ánh mắt sâu thẳm thâm thúy: “”Phụ thân ta ở trong mắt các ngươi, có lẽ là loạn thần tặc tử, nhưng ở trong lòng ta, ông chính là một đại anh hùng. Anh hùng có thể làm đại sự kinh thế hãi tục, lật cả đất trời. Cũng có thể cô độc chết trong đêm đông chí, những điều đó đều quang minh lỗi lạc. Cả đời này ta để ở dưới sự che chở của ông, trốn trốn tránh tránh, không có tiền đồ gì, nhưng…”
Hắn vội thay đổi ngữ khí: “Nhưng chỉ cần ta còn thở thì sẽ không cho phép có người vu khống ông, không có phép người khác hắt nước bẩn lên người ông. Cho nên mỗi một năm vào kinh, ta đều âm thầm điều tra hung thủ thực sự sát hại Trịnh gia. Cho đến ba năm trước, ta bắt đầu dùng Hoàn Hồn đan, ta, ta… ta không còn sức để minh oan cho đại anh hùng của ta nữa rồi.”
Nước mắt từ hốc mắt sâu thẳm của hắn rơi xuống.
Chu Dã đi lên trước, khẽ ôm lấy Ngô Thư Niên, trầm giọng nói: “Ba năm nay, đều là một mình ta vào kinh, ngoại trừ báo cáo công tác và mua thuốc, thì ta không lúc nào là không tìm kiếm cơ hội.”
Yến Tam Hợp: “Cơ hội gì?”
“Con đường điều tra án này khó đi là bởi vì ta là ngoại quan, căn bản tiếp xúc không đụng đến nước của kinh thành, chớ đừng nói chi là thăm dò nông sâu của nó, mà các ngươi…”
Chu Dã chậm rãi thở hắt ra một hơi: “Một Hữu Thiện Thế của Tăng lục ti, một là chỉ huy sứ của binh mã ty bắc thành, các ngươi không chỉ có người thân ở trong nước, hơn nữa còn biết nước kinh thành sâu cạn thế nào.”
“Ngươi muốn chúng ta điều tra vụ án Trịnh gia?” Bùi Tiếu cả kinh thốt lên.
“Chúng ta giúp các ngươi hóa niệm giải ma.” Ánh mắt Chu Dã chậm rãi đảo qua Yến Tam Hợp, Tạ Tri Phi, Bùi Tiếu, gằn từng chữ: “Các ngươi giúp cha con Ngô gia minh oan, tìm ra hung thủ tàn sát Trịnh gia thực sự, tế bái vong linh người chết, cũng có thể khiến Thư Niên và ta… chết được nhắm mắt.”
Mỗi chữ đều chạm mạnh vào màng nhĩ ba người, không đợi bọn họ phản ứng thì Ngô Thư Niên trước mặt đá há miệng, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu.
“Thư Niên?”
“Chủ thượng!”
Ngô Thư Niên nhìn Chu Chu Dã mỉm cười: “Không sao đâu A Dã, lần này ta không nhịn được nữa!”
Chu Dã biến sắc, hắn đưa tay vòng qua bế ngang y lên nói: “Ba vị, ta chờ các ngươi nửa canh giờ, cũng chỉ chờ các ngươi nửa canh giờ thôi.”
Trong viện chợt trống rỗng.
Ba người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
……
Chuyện đã đến nước này, tất cả đáp án đều đã được giải đáp.
Điều tiếp theo cần làm là lựa chọn.
Nhưng lựa chọn như thế nào đây?
Yến Tam Hợp nhìn con cá trong vại, bình tĩnh nói: “Chúng ta đưa ra ý kiến riêng đi.”
Bùi Tiếu nhìn Yến Tam Hợp, lại nhìn Tạ Tri Phi: “Trước khi đưa ý kiến, ta có một vấn đề, các ngươi tin lời bọn họ nói không?”
Yến Tam Hợp: “Ta tin!”
Tạ Tri Phi: “Tôi không tin!”
Bùi Tiếu lườm một cái nghĩ: Nhìn kìa! Nội bộ còn không thống nhất, thì làm sao trả lời người khác.
Bùi Tiếu hỏi: “Yến Tam Hợp, vì sao ngươi tin?”
Yến Tam Hợp: “Bởi vì bọn họ không cần phải phí nhiều sức như vậy để bịa ra một lời nói dối cho chúng ta.”
Bùi Tiếu lại hỏi: “Tạ Ngũ Thập, sao ngươi không tin?”
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp một cái.
“Bốn bộ đồng thời điều tra một vụ án, ai động tay động chân trong đó đều là chuyện không thế. Hồ sơ vụ án ta đã tận mắt xem qua, không có vấn đề gì.”
“Sao ngươi lại xem hồ sơ vụ án Trịnh gia?” Bùi Tiếu ngẩn người.
Trong mắt Tạ Tri Phi có cái gì lóe lên: “Phạm nhân của vụ án này đến này vẫn chưa bắt được, vào kỳ khảo hạch hàng năm, bốn bộ đều phải nhắc lại chuyện cũ, binh mã ty ngũ thành chúng ta không đi xem hồ sơ vụ án thì sao bắt được người đây?”
“Tạ Tri Phi.” Yến Tam Hợp nhìn thẳng hắn: “Ngươi cho ta một lý do là Ngô Thư Niên nói dối?”
“Yến Tam Hợp.” Tạ Tri Phi đáp lễ cô: “Vậy người cho ta một lý do Ngô Thư Niên không nói dối?”
Yến Tam Hợp: “Ngô Quan Nguyệt yêu dân như con, ngươi thừa nhận không?”
Tạ Tri Phi: “Thừa nhận.”
Yến Tam Hợp: “Hắn yêu dân như con, mang đến hai hậu quả.”
Tạ Tri Phi: “Hai hậu quả gì?”
Yến Tam Hợp: “Một là dân chúng Đại Tề đến bây giờ đều nhớ đến điểm tốt của hắn.”
Tạ Tri Phi: “Còn điều kia?”
Yến Tam Hợp: “Chu Dã chịu ảnh hưởng của hắn, cũng yêu dân như con.”
Tạ Tri Phi nhíu mày: “Sau đó?”
Yến Tam Hợp: “Lúc Ngô Quan Nguyệt tạo phản bức cung, tàn sát nộ tộc Trần thị, đến lão thần tên Tôn Bân kia cũng giữ lại không giết, đúng không?”
Tứ chi Tạ Tri Phi cứng đờ, tốc độ nói rõ ràng chậm lại: “Đúng!”
Yến Tam Hợp: “Bởi vậy có thể thấy được, người này sẽ không lạm sát người vô tội, đúng không?”
Tạ Tri Phi khó khăn gật đầu một cái.
“Ta còn nhớ lúc giải tâm mà của Yến Hành đã nói với phụ thân ngươi một câu, ta nói oan có đầu, nợ có chủ, còn chưa tới phiên Trịnh tướng quân.” Yến Tam Hợp bấm ngón tay gõ mép vại: “Tất cả người trong phủ Trịnh tướng quân ngoại trừ Trịnh lão tướng quân ở bên ngoài, thì có ai là đáng chết?”
Bùm!
Bên tai Tạ Tri Phi như có thứ gì đó nổ tung, huyết sắc trên mặt như thủy triều rút đi, còn đáy lòng hắn lại rít gào xông lên, gần như muốn phá tan túi da vốn không nên thuộc về hắn này.
Không ai đáng chết cả, tất cả đều vô tội.
Cha ta vô tội.
Nương ta vô tội.
Muội muội ta vô tội;
Cả ta… ta cũng vô tội mà!
(Tui biết ngay anh này trùng sinh mà, tác giả bỏ nhiều yếu tố vô ghê, coi sau này bả có ngợp không)
Phật nói người thiện làm việc thiện, từ sáng được sáng, bọn họ đều là người tốt, tại sao còn chết trong núi đao biển lửa?
Tại sao chứ?
“Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi…”
“Tạ Ngũ Thập, Tạ Ngũ Thập…”
“Hả?” Tam gia mờ mịt ngẩng đầu, trong mắt không có tiêu cự.
Yến Tam Hợp nổi đóa: “Đã lúc nào rồi, mà ngươi còn có thể thất thần, có thể tập trung một chút được không hả?”
Bùi Tiếu cũng nổi đóa, đá một cước qua: “Tạ Ngũ Thập, người bị ma nhập à, sao ta gọi mãi mà ngươi không trả lời hả?”
Đồng tử tan rã của Tạ Tri Phi cuối cùng cũng có tiêu điểm, từ trong cổ họng nặn ra một câu: “Yến Tam Hợp, chuyện tiếp theo ngươi làm chủ đi.”
“Ta làm chủ thế nào?” Yến Tam Hợp nhíu chặt mày, nhìn hắn.
Người này cả tối đều khác thường, không giống tác phong của tên Tạ phong lưu kia.
Thật sự bị ma nhập ư?
“Yến Tam Hợp!” Tạ Tri Phi biết cô đang hoài nghi điều gì, cố ý tỏ ra lưu manh nói: “Ngươi nhìn ta như thế là có tình cảm với ta ư?”
“Ta nhổ!”
Yến Tam Hợp coi hắn như không khí, quay đầu nhìn Bùi Tiếu nói: “Ngươi đại diện cho khổ chủ, quyết định đi!”
Bùi Tiếu hít sâu một hơi, trầm ổn nói: “Căn bản là không có lựa chọn, chỉ có thể đồng ý,hơn nữa ta có thể nhìn ra, tên Ngô Thư Niên này sống không lâu nữa.”
“Ta cũng nghĩ như ngươi.” Yến Tam Hợp bỏ lại một câu này, xoay người đi ra khỏi viện.
“Đi nói cho chủ thượng các ngươi biết, chúng ta đồng ý rồi.”
“Vâng!”
“Khoan đã, phiền ngươi chuẩn bị một tế đàn, ba mâm trái cây, hai giá nến, một lư hương. Còn nữa, mời chủ thượng các ngươi tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị hóa niệm giải ma.”