Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 150
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 150 - Câu Chuyện (6)
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 150: Câu Chuyện (6)
Chu Dã: “Là tiểu chủ nhân của ta, tên là Ngô Bất Vi, vừa tròn mười lăm tuổi.”
Bùi Tiếu kinh ngạc nói: “Hắn là con trai của Ngô Thư Niên?”
Tạ Tri Phi nhíu mày: “Trong cuộc chiến đó người sống sót không phải là hai cha con, mà là ba ông cháu?”
Yến Tam Hợp: “Hắn qua đời như thế nào?”
“Ngô Bất Vi là cháu của chủ thượng ta, cũng là con trai của Thư Niên, ba đời đơn truyền, chỉ có một đứa con duy nhất, chết bị bệnh đậu mùa, chết ngay trong lòng ta.”
Ánh mắt Chu Dã lạnh đi.
“Câu cuối cùng hắn để lại cho ta là: Chu thúc, thúc nói với cha cháu là cháu không đau, không đau chút nào.”
“Ngô Thư Niên, lúc đó ngươi ở đâu?” Tạ Tri Phi đột nhiên hét to.
Tiếng hét này của hắn thật sự quá lớn, làm Yến Tam Hợp và Bùi Tiếu hoảng sợ.
“Ta ở ngoài cửa, A Dã sợ ta bị lây bệnh, sống chết không cho ta đi vào.”
Chẳng biết lúc nào, Ngô Thư Niên đã mở mắt: “Ta trả lời nó một câu ‘Con trai ngoan, phụ thân xin lỗi con’.”
“Bởi vì ta không để Thư Niên tiễn đứa nhỏ đoạn đường cuối cùng, nên hắn muốn ở bên cạnh nó nhiều hơn nên đã ngừng linh bảy ngày. Bảy ngày sau, chôn cất trên đỉnh núi Đại Minh, hợp táng với tổ phụ nó.” Trên mặt Chu Dã không giấu được sự đau lòng: “Trước mộ dựng một tấm bia không chữ, sau mộ trồng hai cây tùng bách, bên cạnh còn có một tảng đá lớn, nếu các ngươi muốn đi thì sẽ tìm được rất dễ.”
Nghe đến đó, Bùi Tiếu trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ quái dị.
Tại sao chúng ta phải đi?
Chuyện này có liên quan gì đến việc giải tâm ma của bà ngoại nhà ta sao?
Và những lời này của họ, đến ngày tháng năm cũng nói tỉ mỉ như vậy, rốt cuộc có dụng ý gì?
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn Yến Tam Hợp. Lại thấy sắc mặt Yến Tam Hợp trắng bệch, mở to hai mắt, nhìn chằm chặp Ngô Thư Niên.
Nàng ta làm sao vậy?
Bùi Tiếu vội vàng quay đầu nhìn Tạ Tri Phi.
Thì thấy Tạ Tri Phi đầu đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt phát ra âm thanh khanh khách như gãy xương.
Hắn cũng làm sao vậy?
Trái tim Bùi Tiếu trong nháy mắt vọt lên cổ họng, đang muốn nói chuyện thì ai ngờ Tạ Tri Phi bỗng nhiên đứng dậy, túm lấy vạt áo Chu Dã.
Đám người mặc áo đen thấy vậy, thì đồng loạt rút đao vây quanh.
Mà ba người Lý Bất Ngôn vốn dựa vào vại nước nghe chuyện xưa, cũng cả kinh nhảy dựng lên, tự rút kiếm trong tay ra.
Trong nháy mắt, không khí trong viện đột nhiên trở thành giương cung bạt kiếm.
Bùi Tiếu sởn gai ốc, thấp giọng nói: “Tạ Ngũ Thập, ngươi làm gì vậy?”
Tạ Tri Phi lúc này đến tròng mắt cũng run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như con thú, không nói một chữ nào. Mà khuôn mặt tuấn tú vốn luôn cười híp mắt kia, không biết vì sao lại vặn vẹo biến hình, gân xanh trên trán giống như muốn tách khỏi da mà chui ra.
Một Tạ Ngũ Thập như vậy, Bùi Tiếu sống hai mươi năm này chưa bao giờ nhìn thấy.
“Tạ Tri Phi!” Yến Tam Hợp đứng lên theo, vô cùng lớn mật đưa tay lên tay nắm lấy vạt áo Chu Dã.
Lòng bàn tay lạnh như băng khiến Tạ Tri Phi buông lỏng tay.
Yến Tam Hợp lập tức dùng sức kéo.
Tạ Tri Phi bị kéo ngã ngồi xuống ghế thái sư, khóe miệng giật giật, dường như muốn nói gì đó nhưng đáng tiếc là không nói được gì.
“Chu Dã.” Yến Tam Hợp nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo hơn bất cứ lúc nào, tốc độ nói cũng chậm hơn bất cứ lúc nào: “Ngươi vòng một vòng lớn như vậy, kể một câu chuyện như thế, là muốn nói cho ta biết, thảm án diệt môn của Trịnh gia kia, không phải do cha con Ngô Quan Nguyệt gây nên sao?”
“Cái gì, cái gì?” Bùi Tiếu kinh hãi.
Vụ án Trịnh gia xảy ra vào tiết Trung Nguyên năm Vĩnh Hòa thứ tám, cũng chính là ngày mười lăm tháng bảy.
Bởi vì giải tâm ma của Yến Hành mà Yến Tam Hợp đã khắc sâu ngày tháng này trong đầu.
Ngô Quan Nguyệt đã chết bốn năm trước
Mùng mười tháng bảy, con trai của Ngô Thư Niên – Ngô Bất Vi qua đời, ngừng linh bảy ngày, cũng chính là tháng bảy mười bảy mới đưa tang.
Nói cách khác, thảm án diệt môn Trịnh gia là có hung thủ khác, cha con Ngô Quan Nguyệt oan uổng.
“Oan uổng ư?” Bùi Tiếu cười nhạo một tiếng: “Đừng nói giỡn, điều này sao có thể?”
“Chủ thượng ta đúng là oan uổng.” A Cường lạnh mặt đi tới: “Lúc ấy chúng ta đều ở ngoài cửa cùng chủ thượng, lúc tiểu chủ nhân ra đi ta còn khóc nữa!”
“Ta cũng ở đây!”
“Ta cũng ở đây!”
“Ta cũng ở đây!”
“Ta thề với trời!”
“Ta cũng có thể thề với trời, thề độc!”
Đám người mặc áo đen liên tiếp lên tiếng.
Bùi Tiếu chỉ cảm thấy trước mắt đất trời chợt biến sắc.
Vụ án Trịnh phủ chấn động khắp thiên hạ, nếu cha con Ngô Quan Nguyệt thật sự oan uổng, vậy thì hung thủ thực sự của vụ án này là ai?
Nếu cha con Ngô Quan Nguyệt không oan uổng, vậy mục đích bọn họ làm như vậy là gì?
Hắn theo bản năng nhìn Yến Tam Hợp, thì thấy hai hàng mi đen dài của nàng hơi run rẩy, trên mặt cũng là dáng vẻ như bị sét đánh.
Im lặng!
Sự im lặng khiến người ta hít thở không thông.
Thật lâu sau, Yến Tam Hợp hất cằm với Ngô Thư Niên: “Ta có mấy vấn đề muốn hỏi.”
Ngô Thư Niên nhìn cô, khẽ nở nụ cười.
A Dã nói không sai, trong sáu người này, cô nương tuổi nhất là người sâu không lường được.
“Tiểu nha đầu, ngươi cứ hỏi.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi nói ngươi oan uổng, vậy ngoài những gì ngươi nói ra, còn có chứng cớ gì?”
Ngô Thư Niên: “Không có!”
Yến Tam Hợp: “Nếu không có, ta làm sao tin lời ngươi nói là thật?”
Ngô Thư Niên: “Yến cô nương chưa từng nghe đến một câu này sao, người sắp chết thì không nói dối.”
Yến Tam Hợp lắc đầu: “Không phải một câu người sắp chết không nói dối thì có thể cho qua được. Ta hóa niệm giải ma, phải nói đến nhân quả thị phi.”
“Nói hay lắm!” Tạ Tri Phi trầm mặt nói: “Vụ án này ngoại trừ Hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện Tam Ti hội tỉnh ra, còn có Cẩm Y vệ cùng điều tra. Tứ bộ liên thủ, làm sao có thể điều tra sai án?”
Lúc này, Chu Dã đột nhiên cười gằn một tiếng: “Ta cũng muốn biết, rõ ràng bốn bộ liên thủ, sao lại còn điều tra sai được?”
Tạ Tri Phi bị hắn kích thích, lại nổi giận: “Chu Dã, ngươi đừng quên ngươi là quan của Hoa quốc.”
Chu Dã nhấn vào giữa mi: “Thật ngại quá, ta chỉ nhận Ngô gia là, chủ tử.”
Tạ Tri Phi nghiến răng: “Ngươi đây là phản quốc, là tử tội, phải tru di cửu tộc.”
Chu Dã hất cằm, cười khinh miệt: “Ta chỉ có một mình, không có cửu tộc.”.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
“Ngươi…”
“Ta làm sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người đều lạnh như băng.
“A Dã!” Giọng Ngô Thư Niên run rẩy: “Ngươi đỡ ta dậy!”
Ánh mắt Chu Dã lướt qua Tạ Tri Phi, khom lưng đỡ Ngô Thư Niên dậy.
Ngô Thư Niên hơi lắc người, sau khi ổn định thân thể thì đẩy tay Chu Dã ra, từng bước di chuyển về phía trước.
Hắn đi rất chậm, mỗi một bước như là đi trên lưỡi dao.
Cuối cùng hắn đi tới trước vại nước, đỡ lấy mép vại, quay đầu nhìn Tạ Tri Phi.
“Trong cái vại này có sáu con cá, biết tại sao lại là sáu con không, Tam gia?”
Tại sao?
Trong lòng sáu người đều đang hỏi.
Ngô Thư Niên hỡ hững nói: “Nghĩa là ta đã từng đi kinh thành Hoa quốc sáu lần.”
Một tiếng sấm rền đánh vào người Tạ Tri Phi.
Người Cẩm Y Vệ đi khắp ngàn núi vạn sông tìm, lại ra vào ở ngay dưới mí mắt của bọn họ?
Thế này… Lá gan cũng lớn quá rồi!
***Sáu câu chuyện đã kể xong, bé đi ngủ đây. Các chụy ngủ ngon nhé