Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 146
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 146 - Câu chuyện 2
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 146: Câu chuyện 2
“Năm tổ phụ mười hai tuổi, vương thất Đại Tề lại một lần nữa phát sinh cung biến, Trần thị thay thế Lý thị, ngồi lên vương vị, xem như thay đổi triều đại, thay đổi đời.”
Nói tới đây, Ngô Thư Niên chợt khịt mũi khinh thường một tiếng.
“Phong thủy luân chuyển, vương vị luân phiên ngồi, cuối cùng cũng đến phiên Lý thị tộc nếm thử tư vị Ngô gia từng gặp phải rồi.”
Yến Tam Hợp thản nhiên nói: “Trần thị làm vương, tình trạng Ngô gia chắc chắn sẽ được cải thiện.”
Ngô Thư Niên từ chối cho ý kiến nhíu mày: “Lời này của cô nương, nguyên do là ở chỗ nào?”
“Trần thị lật đổ Lý thị ngồi lên ngôi vị hoàng đế, điều Lý thị thích tất là thứ Trần thị chán ghét; thứ Lý thị chán ghét tất là thứ Trần thị thích, nếu không thì làm sao gọi là thay đổi triều đại?”
Ngô Thư Niên nhìn Yến Tam Hợp thật sâu: “Cô nương từng đọc sách ư?”
Yến Tam Hợp: “Đi theo tổ phụ biết mấy chữ.”
“Thật là thông suốt!” Ngô Thư Niên tán thưởng một tiếng, lại nói: “Năm tổ phụ hai mươi tuổi, bởi vì tài hoa xuất chúng nên được triệu vào kinh giảng dạy cho con cháu thế gia, đây là lần thứ hai Ngô gia bước vào kinh thành sau trăm năm yên lặng ở phố cổ.”
Lời này nói xong, đến cả Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu cũng thấy kinh hãi.
Hai mươi tuổi đã vào kinh làm sư? Cả nhà họ Ngô quả nhiên không có ai tầm thường cả!
“Cũng chính là lần vào kinh này, tổ phụ ta được trưởng công chúa chọn trúng, phụng mệnh làm phò mã.”
Ngô Thư Niên quay đầu, nhìn về phía Yến Tam Hợp: “Cô nương thử đoán xem, tổ phụ ta có chịu hay không?”
Cái này còn phải đoán sao, ngươi đều nói phụng mệnh rồi.
Yến Tam Hợp nghĩ nghĩ cách dùng từ: “Người đọc sách có vài phần kiêu ngạo, ta nghĩ hắn không muốn.”
Ngô Thư Niên dường như cảm thấy rất hài lòng với câu nói này, nhịn không được mà nở nụ cười.
“Tổ phụ ta là không muốn, nhưng vì tộc Ngô thị nên không thể không chịu, cứ như vậy, hai năm sau phụ thân ta được sinh ra. Ở đây, không thể không nhắc tới tổ mẫu của ta, tổ mẫu trưởng công chúa của ta là một nữ tử rất đẹp rất đẹp rất đẹp, diện mạo của phụ thân ta đại bộ phận di truyền từ bà. Bà nữ cải nam trang vào học đường, nghe xong một tiết học của tổ phụ, lập tức thỉnh hôn với vương thất. Mà Trần vương thất vì muốn vương vị của mình càng thêm danh chính ngôn thuận, cũng cần thân phận tổ phụ hoàng tộc tiền triều để trang điểm mặt tiền một chút.”
“Nữ cao nam thấp, hôn sự này e là không tốt.” Bùi Tiếu chen vào.
Ngô Thư Niên cười nói: “Bùi công tử đã thành thân chưa?”
Bùi Tiếu len lén liếc Yến Tam Hợp một cái, thầm nghĩ: Có người thích rồi, nhưng không biết bà đồng Yến có chịu hay không.
“Chưa thành thân.”
“Hôn sự có thành hay không, không phải ở chỗ ai cao ai thấp.” Ngô Thư Niên nói: “Người như tổ phụ ta, khiêm tốn viết ở trên mặt, sự kiêu ngạo giấu ở trong xương, mà người như tổ mẫu ta, kiêu ngạo bày ở trên mặt, tự ti chôn ở trong xương.”
“Tự ti?” Yến Tam Hợp nhíu mày: “Vì sao?”
Ngô Thư Niên: “Bởi vì bà ấy không biết chữ.”
Yến Tam Hợp kinh ngạc: “Đường đường là công chúa lại không biết chữ sao?”
“Trần gia xuất thân võ tướng, lúc chưa ngồi lên vương vị, nữ tử trong tộc đều không biết chữ. Tổ mẫu về sau là do tổ phụ tận tay dạy vài năm, mới biết được hết chữ.”
Ngô Thư Niên nói tới đây, mới cúi đầu thở dài nói: “Nghe vậy, hai người cũng coi như tình cảm sắt son được vài năm rồi.”
Yến Tam Hợp hỏi: “Là nguyên nhân gì, khiến hai người nảy sinh hiềm khích?”
“Tổ mẫu ta muốn tổ phụ vào triều làm quan, chí của tổ phụ ta không ở đó, vì thế mới sinh ra mâu thuẫn, ngày tháng càng dài, cả hai đều chán ghét.”
Ngô Thư Niên cười như tự giễu: “Nhưng cũng chính vì vậy, cha ta mới theo tổ phụ về phố cổ sống vài năm, rồi quen biết Quý lão phu nhân trong lời các người đấy.”. ngôn tình sủng
Nói đến đây, đã là đến thời điểm mấu chốt.
Bùi Tiếu vội vàng: “Phụ thân ngươi có nói với ngươi về bà không? Bọn họ có phải là thanh mai trúc mã hay không? Có phải là yêu thương lẫn nhau không?”
“Bùi công tử à, cơm phải ăn từng miếng, chuyện xưa phải nghe từng đoạn.” Ngô Thư Niên không vội không chậm: “Về chuyện Quý lão phu nhân, sau này ta sẽ nhắc tới, nhưng không phải bây giờ.”
Nhưng tiểu gia đây vội!
Bùi Tiếu cố gắng khống chế cảm xúc.
“Ngô Thư Niên.” Yến Tam Hợp lại nghi hoặc: “Vì sao Trưởng công chúa lại chịu đưa con trai về phố cổ ở?”
Ngô Thư Niên hơi biến sắc. Hắn phát hiện thiếu nữ trước mắt thông minh hơn nhiều so với hắn nghĩ, lúc nào cũng có thể nghe ra được thâm ý ẩn giấu trong lời nói của hắn.
“Đúng vậy!” Ngô Thư Niên thừa nhận: “Dùng lời của phụ thân ta nói, từ nhỏ người là từ phụ nghiêm mẫu, thân phận quý giá nên xứng với giáo dưỡng quý giá, vì thể trưởng công chúa có yêu cầu rất nghiêm khắc với ông. Mà tổ phụ thì hoàn toàn ngược lại, ông dạy phụ thân đọc sách, biết chữ, dẫn hắn cưỡi ngựa dạo chơi, du sơn ngoạn thủy, cưng chiều hết mực.”
“Nhưng trưởng công chúa cũng không phải là người không có tầm nhìn xa trông rộng, hoàn toàn ngược lại, tầm nhìn của bà lớn hơn nữ tử bình thường, cách nhìn cũng sâu xa hơn. Bà biết trong lòng phu thê đã sinh ra chán ghét, bèn để cho trượng phu rời đi. Bà nhìn thấy con cháu Trần gia ai nấy đều mê đắm thanh sắc, kiêu ngạo xa xỉ, bèn đồng ý cho con trai cùng rời đi.”
“Điểm này phụ thân ta từng chính miệng nói với ta, việc duy nhất trưởng công chúa làm đúng, đó là cho phép tổ phụ đưa hắn về phố cổ.”
Điều làm đúng duy nhất? Nói cách khác trưởng công chúa cả đời này làm sai rất nhiều chuyện.
Yến Tam Hợp thầm nghĩ, xem ra cuộc đời Ngô Quan Nguyệt còn phức tạp hơn rất nhiều so với nàng nghĩ.
“Vì sao phụ thân ngươi nói, trưởng công chúa thả hắn về phố cổ là đúng?” Yến Tam Hợp hỏi hết sức uyển chuyển: “Mấy năm nay ở phố cổ, hắn đã trải qua những gì?”
Ngô Thư Niên chậm rãi nhấp một ngụm trà, cười với Yến Tam.
“Có thể nói như vậy, tất cả hành động của phụ thân ta, bao gồm cả việc khởi binh tạo phản, đối kháng với Hoa quốc các ngươi, đều bắt đầu từ con phố cổ này.”
Yến Tam Hợp cả kinh, ánh mắt theo bản năng nhìn Tạ Tri Phi, lại không ngờ Tạ Tri Phi cúi thấp đầu, hai hàng lông mày kiếm hơi nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sao không tập trung vậy?
“Yến cô nương.”
“Vâng!” Yến Tam Hợp nhìn Ngô Thư Niên.
“Yến cô nương có hiểu biết gì về nước chư hầu không?”
“Có!”
Cảm ơn cái tên phong lưu không tập trung ngồi đối diện kia, để cô bây giờ có chuyện để nói.
“Cái gọi là nước chư hầu, là tất cả đều phải phụ thuộc vào cường quốc, có can thiệp vào công việc nội bộ hay không ta không biết, nhưng ai làm hoàng đế thì chắc chắn là ý của các cường quốc.”
“Xem ra Yến cô nương chỉ hiểu rõ vẻ bề ngoài.” Ngô Thư Niên lạnh lùng cười.
Đây là nụ cười lạnh lẽo đầu tiên hắn thể hiện ra từ khi lộ diện tới nay.
“Nói như vậy nhé, ngoại trừ hàng năm phải triều cống số lượng lớn, hoàng đế do ai làm, thì những cô nương xinh đẹp lớn lên ở Đại Tề, hàng năm đều phải kính dâng cho các quan viên Hoa quốc; Tiếp theo, Đại Tề làm ăn với Hoa quốc, thứ đáng mười lượng bạc ở Đại Tề, bán đến Hoa quốc chỉ có giá trị năm lượng. Thứ ba, trước khi phụ thân ta chống lại hoàng đế Hoa quốc các ngươi, thì người nước Đại Tề nhìn thấy người Hoa quốc, đều phải quỳ xuống đất hành lễ. Người Đại Tề giết người Hoa, phải lấy mạng đền mạng. Mà người Hoa giết người Tề chúng ta, chỉ cần đưa bạc cho quan phủ là có thể bình an vô sự.”
Yến Tam nhắm mắt im lặng.
“Ý ngươi là… không công bằng!”
Ngô Thư Niên không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô nương cảm thấy thế nào?”