Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 145
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 145 - Câu chuyện 1
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 145: Câu chuyện
Nói? Hay là không nói đây?
Nói ra, Ngô Thư Niên này có thể đắn đo mà uy hiếp hay không?
Nếu không nói thì có phải là không có thành ý hay không?
Suy nghĩ một lát, Yến Tam Hợp thẳng thắn nói: “Chuyện này quả thực không nhỏ, nếu tâm ma không giải được thì con cháu lão phu nhân sẽ gặp xui xẻo.”
Ngô Thư Niên như có điều suy nghĩ nhìn về phía Bùi Tiếu: “Bùi công tử, nhà ngoại nhà ngươi có phải là quan Hộ bộ Thị lang hay không?”
Người ta đã ăn Hoàn Hồn Đan rồi, chuyện của Quý gia cũng không thể giấu được.
Bùi Tiếu gật đầu: “Cậu cả của ta từng làm quan tới Hộ bộ thị lang.”
“Đã từng?” Ngô Thư Niên nhíu mày: “Vậy bây giờ thì sao?
“Không gạt ngươi, hiện giờ đã là tù nhân rồi.” Bùi Tiếu im lặng một chút, cảm thấy không thể để cho hắn dắt mũi mãi được, lại bồi thêm một câu: “Ngô Thư Niên, đây đã là phần sự thật thứ ba chúng ta nói với ngươi, tất cả thành ý của chúng ta đều đưa ra rồi.”
Ngô Thư Niên không nói gì chỉ cúi đầu. Nhưng vì hắn quá gầy, nên cổ của hắn có vẻ dài nhỏ, tựa như chỉ hơi gập lại thì có thể gãy vậy.
Bùi Tiếu không biết người này rốt cuộc có tâm tư gì, chân dưới khẽ chạm vào Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp nâng mí mắt nhìn Bùi Tiếu một cái, không có phản ứng gì.
Lời đã nói đến nước này, ngay cả át chủ bài cũng cho người ta xem rồi, có giục nữa sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bọn họ hao hết tâm tư dẫn chúng ta mắc câu, hiển nhiên là có mưu đồ.
Mưu đồ gì thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ nói ra.
Quả nhiên.
Chỉ giây lát sau, Ngô Thư Niên ngẩng đầu nhìn Chu Dã, khẩu khí mang theo một chút hỏi thăm.
“Yến cô nương và Bùi công tử đã nói thật với chúng ta ba điều, vậy A Dã, chúng ta cũng trả bọn họ ba phần, ngươi thấy thế nào?”
Lời này vừa dứt, tim ba người trên bàn đập như sấm.
Tới rồi, tới rồi, tới rồi!
Chu Dã rũ mắt, im lặng một lúc lâu sau rồi nói: “Đây là sự thật đầu tiên, ta nói cho Bùi công tử.”
Nhịp tim Bùi Tiếu vốn như sấm, sau khi nghe một câu như vậy, thì hơi ngừng lại.
“Ta là người Hoa, nhưng người Ngô gia là chủ tử của ta.”
Nương ta ơi!
Đúng là sự thật to tát!
Ba người cả kinh đồng thời hít sâu một hơi.
Nước Hoa quốc, quan Hoa quốc, lại nhận quân chủ lưu vong là chủ, chuyện này…
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu hai mặt nhìn nhau.
Lăn lộn trong quan trường có thể tham, có thể sắc, có thể không làm việc đàng hoàng, không có chí tiến thủ, cho dù ức hiếp bách tính, coi mạng người như cỏ rác cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng thân ở Tào doanh tâm ở Hán… Đó chính là tội phản quốc đại nghịch bất đạo.
Bùi Tiếu trong lòng cực kỳ muốn hỏi một câu “Ngươi làm như vậy rốt cuộc là vì sao”, nhưng lý trí nói cho hắn biết: Không thể hỏi.
“Phần sự thật đầu tiên này của ngươi, ta nhận.”
“Phần sự thật thứ hai là cho Tạ công tử.” Chu Dã nhìn hắn: “Chuyện trạm dịch, là ta tạm thời nảy lòng tham.”
Tạ Tri Phi nhíu mày: “Không phải đã sớm có dự mưu sao?”
“Lúc đó không có dự tính trước, chỉ là thuận tay dắt dê thôi.” Giọng nói của Chu Dã cực kỳ khô khốc: “Ta thực ra từng gặp Bùi công tử và Tạ công tử hai năm trước rồi.”
Trong lòng Tạ Tri Phi run lên: “Hai năm trước anh đã biết chúng ta? Làm sao biết được?”
“Ta biết!” đầu óc Bùi Tiếu lúc này cực kỳ nhanh nhẹn: “Hắn hẳn là lúc tới Bách Dược Đường chúng ta mua Hoàn Hồn Đan thì biết.”
“Quả thật như thế, hàng năm khi ta vào kinh báo cáo công tác, đều đến Bách Dược Đường. Cũng chính vì vậy, ta biết hai vị đều là người có tiền… mới quyết định thuận tay dắt dê.”
Tạ Tri Phi hỏi: “Là bởi vì thiếu tiền sao?”
Ánh mắt Chu Dã buông xuống, hơi dừng lại trên gò má Ngô Thư Niên: “Coi là như thế đi!”
“Hắn lúc nào cũng muốn mang lại cho ta những điều tốt nhất, khiến cho trong nhà chẳng còn gì.” Giọng điệu Ngô Thư Niên không có chút trách cứ, lại còn ôn hòa, trầm ổn.
Hắn tháo trên ngón tay xuống một chiếc nhẫn ngọc: “Chiếc nhẫn này dư sức gán lại tám trăm lượng kia, Tạ công tử xin nhận lấy cho!”
Ta mà thèm lấy đồ của người họ Ngô các người à?
Tạ Tri Phi cố gắng khống chế giọng nói của mình: “Chu đại nhân nói đúng, Tạ tam gia ta không thiếu tám trăm lượng.”
Ngô Thư Niên cười cười, không đeo nhẫn lên lại mà tiện tay đặt lên bàn.
Chu Dã lạnh lùng nhìn Tạ Tri Phi một cái, ánh mắt xoay chuyển: “Yến cô nương…
“Chờ đã!” Yến Tam Hợp ngắt lời hắn: “Trước khi ngươi đưa ra sự thật thứ ba, ta có hai vấn đề muốn hỏi.”
Chu Dã: “Ngươi nói đi!”
Yến Tam Hợp: “Chuyến này, ngươi đi kinh thành làm gì? Hay là báo cáo công tác?”
Chu Dã: “Đặc biệt đi mua thuốc.”
Yến Tam Hợp: “Chuyện ở dịch trạm là tạm thời nảy lòng tham, vậy từ lúc ở tiệm trà lạnh ngươi mới có dự mưu sao?”
Chu Dã: “Vâng.”
Yến Tam Hợp: “Dự mưu cái gì?”
Chu Dã lạnh lùng cười: “Yến cô nương nóng vội quá, đây chính là sự thật thứ ba chúng ta muốn trả lại cho các ngươi.”
Yến Tam Hợp: “…”
“Chỉ là trước khi đưa ra phần sự thật thứ ba, phiền các ngươi nghe chuyện xưa đã.” Chu Dã cúi người, thì thầm bên tai Ngô Thư Niên: “Ngươi nói, hay ta nói?”
Ngô Thư Niên im lặng một lát: “Hiếm khi gặp được mấy người trẻ tuổi, không biết tại sao lại có ham muốn nói chuyện.”
Chu Dã gật đầu, đưa tay cầm chung trà trước mặt đưa tới bên miệng hắn.
“Vậy nhuận cổ họng trước đã.” Ngô Thư Niên cầm lấy tay hắn, uống vài ngụm, sau đó áy náy nói: “Chuyện xưa có hơi dài, cũng không biết các ngươi có kiên nhẫn nghe hay không?”
“Có!” Dù có dài bao nhiêu thì chúng ta muốn nghe, hơn nữa cầu còn không được.
Giọng Yến Tam Hợp rất kiên định.
Ngô Thư Niên muốn kể chuyện xưa, không phải là chuyện lên lên xuống xuống của người bình thường, mà là ông bô dám khởi binh tạo phản, dám cùng Hoa quốc đối kháng, dám tiêu diệt cả nhà Trịnh gia, chính là một đoạn truyền kỳ khó lường.
“Câu chuyện này phải bắt đầu từ ông nội ta.” Ngô Thư Niên nhếch môi cười: “Các ngươi hỏi thăm Ngô gia, hẳn là biết họ Ngô thị vốn là hoàng tộc tiền triều, bởi vì Lý thị mưu phản, nên mới bị đuổi xuống đài. Lý thị hạ thủ lưu tình, để cho một chi tầm thường nhất của Ngô gia sống sót.”
Một đoạn lịch sử bao la hùng vĩ, lại bị hắn nói ra một cách hời hợt như thế…”
Yến Tam Hợp nhịn không được lại đánh giá Ngô Thư Niên một lần nữa.
“Người từ trên cao ngã xuống, có hai khả năng: một loại là tham lam vinh hoa phú quý, một lòng muốn trở lại quá khứ; một loại là lánh đời ẩn cư, làm một thế nhân nhàn tản.”
Ánh mắt Ngô Thư Niên sâu kín nhìn về phía xa: “Ngô gia này xưa nay nhát gan sợ phiền phức, bèn ẩn cư ở phố cổ bên bờ sông Bắc Thương, rời xa phân tranh, an phận sống qua ngày.”
“Sống thì đã sống sót, nhưng không lúc nào là không nằm trong sự giám sát của Lý gia, thiên địa mặc dù rộng lớn, nơi nào có thể tránh được họ Lý.Gần trăm năm qua, người Ngô gia từng thế hệ đều sống trong run sợ.”
Lòng người vốn luôn như thế.
Yến Tam Hợp thầm thở dài, đổi lại là ai ngồi lên vương vị kia, cũng sẽ không mặc kệ tộc Ngô thị được.
“Tổ phụ từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tính cách hướng nội lại im lặng ít nói, chỉ cắm đầu vào trong sách, hai tai từ chối nghe việc của người khác.