Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 139
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 139 - Đấu trí
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 139: Đấu trí
“Bố cục này…”
Ngón tay Tạ Tri Phi khẽ chạm vào lưng Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt của hắn, khẽ lắc đầu. Nàng chỉ biết hóa niệm giải ma, không hiểu phong thủy, càng không nhìn ra thâm ý trong đó.
Lúc này, Chu Dã đã đi tới dưới mái hiên, xoay người: “Quy củ của Chu phủ ta, chủ tử vào, hạ nhân ở ngoài viện trông coi, nhưng ta biết Tạ ca là cánh tay trái phải của Bùi đại nhân, cho nên mời vào bên trong!”
Một câu nói, khiến sáu người đều biến sắc.
Ngoài mặt, chỉ có Bùi gia huynh muội là chủ tử, còn lại bốn người đều là hạ nhân, thế nhưng Chu Dã lại điểm mặt chỉ tên Tạ Tri Phi… Đây tuyệt đối là có ý ám chỉ.
Tim Tạ Tri Phi đập nhanh một nhịp, gương mặt lại giả bộ bình thản ung dung, thẳng lưng, ý vị thâm trường đáp lễ một câu: “Chu đại nhân, ánh mắt thật tốt.”
Chu Dã hờ hững không nói gì, xoay người vượt qua ngưỡng cửa.
Ba người đi vào nội đường, đồng thời ngạc nhiên.
Tất cả đồ dùng đều làm từ gỗ lê hoa vàng màu nước, mỗi một kiện đều cổ kính lịch sự tao nhã, liếc mắt một cái đã biết chế tác là thượng đẳng, nói không chừng còn xuất phát từ tay danh gia.
Không thắp đèn;
Chủ tớ đều ăn mặc mộc mạc;
Nhưng sự bài trí bên trong lại có giá trị xa xỉ…
Ba người nhìn nhau một cái, cảm thấy điều này quá kỳ quặc rồi!
Chu Dã ngồi xuống chiếc bàn bát tiên, Bùi Tiếu thì ngồi bên kia bàn bát tiên.
Theo thân phận, theo quy củ, Tạ Tri Phi chỉ có thể đứng, nhưng hắn chờ Yến Tam Hợp ngồi xuống thì cũng vén áo ngồi xuống đối diện Yến Tam Hợp.
Nếu như Chu Dã đã nhìn thấu thân phận của hắn, vậy thì dùng thân phận của hắn níu chuyện với Chu Da thôi…. chuyện này ba người họ đã thương lượng xong rồi.
Chu đại nhân, có một chuyện ta phải thẳng thắn thừa nhận với ngươi.
Tạ Tri Phi áy náy: “Thực ra ta không phải thị vệ của Bùi đại nhân, thân phận thật sự của ta là con trai Tạ Đạo Chi.”
Biểu cảm trên mặt Chu Dã có hơi giật mình.
“Là… Đại thần nội các Tạ Đạo Chi?”
Ngươi vờ vịt gì nữa chứ?
Tạ Tri Phi ngoài cười trong tức: “Chủ yếu là gia phụ không cho ta ra khỏi kinh thành, nhưng tính lại ham chơi, bèn giả dạng thành thị vệ Bùi Minh Đình.”
Hắn vừa dứt lời, liền nhận ra Yến Tam Hợp xốc mí mắt nhìn hắn.
Phong lưu nói chuyện đúng là rất có nghiên cứu.
Bà chữ Bùi Minh Đình gọi ra, thì Chu Dã hẳn cũng rõ quan hệ của hai người này rồi.
Tự của nam nhân không phải ai cũng gọi được, mà chỉ có người rất thân thiết mới gọi được.
Mà người thân thiết, thì mới có thể kết bạn cùng đi.
“Thì ra là thế!” Chu Dã cười ha ha, rõ ràng là nghe hiểu: “Tạ công tử, thất kính thất kính.”
“Chu đại nhân, xin lỗi, ngươi đừng chấp nhặt với người như ta.”
“Tuổi trẻ mà, khó tránh khỏi.” Chu Dã cực kỳ rộng lượng: “Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, Bùi đại nhân, Tạ công tử chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Còn rượu và thức ăn cơ?
Ba người chợt thấy giật mình.
Theo như thương lượng trước đó, bọn họ vào Chu phủ, hàn huyên vài câu, thì sẽ nói rõ chuyện.
Để phòng ngừa tai nạn, ba người bọn họ thậm chí còn chẳng định uống trà nữa.
“Sao thế?” Chu Dã có hơi không vui: “Bùi đại nhân đưa thiếp mời cho ta, không phải là muốn tới quý phủ ăn cơm uống rượu sao?”
“Quả thật không phải.” Bùi Tiếu vì phòng ngừa phức tạp, vội cười nói: “Ta đây không phải sắp đi rồi nên mới đến nói lời tạm biệt với Chu đại nhân sao.”
Trên mặt Chu Dã có vài phần tiếc nuối: “Bùi đại nhân không định tìm cha con Ngô Quan Nguyệt nữa à?”
Bùi Tiếu: “…”
Chu Dã: “Thù bị ám sát không báo nữa sao?”
Bùi Tiếu: “…”
Con bà nó!
Bùi Tiếu thầm chửi ầm lên: Tên rùa cháu nhà ngươi có thể đừng câu nào cũng thâm sâu thế không?
Tạ Tri Phi nhanh chóng liếc mặt nhìn Yến Tam Hợp, thấy lông mi dài của nàng khẽ chớp một cái, hắn bèn ha ha cười: “Minh Đình, Chu đại nhân có ý tốt như vậy, chúng ta há có thể phụ lòng chứ? Chu đại nhân, lát nữa chúng ta uống một chén.”
Chu Dã nhìn Yến Tam Hợp: “Ý của Bùi cô nương thì sao?”
Yến Tam Hợp nheo mắt lại, cố ý làm ra vẻ như mình rất bướng bỉnh: “Chu đại nhân, ta là người kén ăn, trước đó đã nói rồi, ăn ngon thì ăn hai ba miếng, không ngon thì ta lười nếm thử.”
“Không nếm thì làm sao biết có ngon hay không.” Chu Dã lạnh lùng cười: “Bùi cô nương, ngươi nói có đúng hay không?”
Lời này, lại khiến cho ba người cả kinh: Chẳng lẽ trong cơm nước này có thêm gì thật?
……
Rượu và thức ăn đặt ngay bên cạnh vại nước lớn trong đình viện.
Một cái bàn bát tiên, trên mỗi góc dựng thẳng một cái đèn cung đình, ngồi vào chỗ của mình, còn có thể nghe được tiếng cá trong vại nước đang nghịch nước.
Tám món ăn, bốn món nguội, bốn món nóng, hai bầu rượu mơ.
Người bưng thức ăn rót rượu vẫn là hai người hầu già kia. Có lẽ là lớn tuổi, hai người này tay đều có hơi chút run rẩy, lúc rót rượu cho Bùi đại nhân còn không cẩn thận làm vãi ra ngoài một ít.”
Vừa vãi ra ngoài đã làm Yến Tam Hợp chú ý.
Yến Tam Hợp giờ phút này mới phát hiện, tranh sơn thủy trên bầu rượu trông rất sống động.
Yến Hành là cao thủ thư họa, sống bên cạnh ông mười mấy năm, trình độ xem tranh của Yến Tam Hợp cũng hơn người rất nhiều.
Đây tuyệt đối không phải là bút tích của họa sĩ bình thường, chắc chắn là được vẽ từ tay danh sư.
Yến Tam Hợp thầm nghĩ, chuyện này đúng là quá quái dị.
Tên Chu Dã này vừa bày nội thất làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê, mời được danh sư vẽ tranh trên bầu rượu, vì sao còn thuận tay trộm tiền của bọn họ?
Và.
Lúc cô ngồi xuống nhân cơ hội nhìn thoáng qua, không biết là trùng hợp hay sao mà vừa khéo là sáu con cá, rất giống với số lượng người bọn họ. Là đang ám chỉ mấy người bọn họ giống như cá trong bể nước này, đừng nghĩ trốn thoát sao?
Đúng lúc này, Chu Dã bưng chung rượu lên, hắn nở nụ cười khách khí.
“Một chén này, ta kính ba vị khách quý. Phủ Nam Ninh tuy là một nơi nhỏ, nhưng non xanh nước biếc, dân phong giản dị, mong các vị sau này còn có cơ hội thì hãy trở lại đây.”
Rượu này, có nên uống hay không uống đây?
Uống ư? Lỡ như bên trong có thêm cái gì vào thì sao?
Nếu không uống? Điều gì sẽ chờ đợi bọn họ?
Bùi Tiếu bưng chung rượu lên: “Tạ Tri Phi hôm qua say đến bất tỉnh nhân sự, muội muội ta tửu lượng không tốt, chén rượu này ta sẽ cụng với Chu đại nhân, cạn nào!”
“Bùi đại nhân không sợ trong rượu của ta có thứ gì sao?” Giọng nói Chu Dã trầm xuống lạnh lẽo.
“Ta sợ gì chứ?” Bùi Tiếu bày ra dáng vẻ chẳng quan tâm: “Cha ta là thái y, ta mặc dù không hiểu y nhưng nếu có độc thì vẫn sẽ nếm được thôi.”
Dứt lời, hắn ngửa đầu nốc hết chén rượu.
Nếm được cái rắm á!
Thôi thì cắn môi làm bữa thôi.
Có chết cũng là Bùi Minh Đình ta chết trước, sao có thể để Tạ Ngũ Thập và bà đồng Yến xông lên trước được chứ.
Chẳng qua…
Hình như…
Thật đúng là không sao!
“Bùi đại nhân thật can đảm.” Chu Dã cũng uống một ngụm, cầm chung rượu rót đầy ly cho hai người, đột nhiên chuyển đề tài.
“Đúng rồi, Bùi tiểu thư đứng thứ mấy trong phủ? Đích xuất hay thứ xuất?”
“Ca ca, ta đứng hàng thứ mấy? Đích xuất hay thứ xuất thế? “Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu.
Chu Dã chợt biến sắc.