Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 136
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 136 - Sống chết
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 136: Sống chết
Tạ Tri Phi đi tới bên thư án vừa mài mực, vừa suy tư, chờ trong lòng có chủ ý thì nhấc bút lên viết.
Viết xong, hắn kéo tờ giấy ra sau lưng: “Yến Tam Hợp, đến phiên ngươi.”
Yến Tam Hợp trong lòng đã có sẵn suy nghĩ rồi, chỉ vài nét ít ỏi đã viết xong rồi.
Bùi Tiếu tuy rằng nhíu chặt mày, nhưng đặt bút lại không hề do dự, gần như là liền mạch lưu loát.
Một lát sau, ba tờ giấy đồng thời đặt ở trên bàn, trên giấy lần lượt viết:
Hóa địch thành bạn;
Tiên lễ hậu binh.
Biến chiến tranh thành tơ lụa.
Viết không giống nhau, nhưng ý tứ lại giống nhau.
Bọn họ là tới hóa niệm giải ma, không phải tới truy cứu Chu Dã là người nước nào, vì sao trà trộn vào quan trường, trở mặt với Chu Dã không có gì tốt với bọn họ cả.
Yến Tam Hợp vươn một ngón tay, khẽ gõ mấy cái trên bàn.
“Nếu ý kiến nhất trí, vậy nghĩ xem hóa địch thành bạn, tiên lễ hậu binh thế nào đi?”
Bùi Tiếu thấy hai người kia nghĩ giống hắn thì hơi lo lắng: “Vậy nếu như ngày mai ta đưa thiếp mời cho Chu Dã, buổi tối tới cửa bái phỏng hắn…”
Yến Tam Hợp: “Lý do là gì?”
Bùi Tiếu: “Sắp hồi kinh, cảm ơn đã quan tâm.”
Tám chữ này vô cùng tốt.
Tạ Tri Phi vỗ tay: “Hồi kinh biểu thị chúng ta phải đi, từ nay về sau núi cao đường xa, không liên quan đến nhau, cho hắn uống một viên thuốc an thần. Hai chữ cảm tạ là lấy lòng, chúng ta không có ác ý gì với hắn.”
Yến Tam Hợp nói tiếp: “Tới cửa bái phỏng là thành ý của chúng ta, ở địa bàn của hắn chúng ta có thể khiến hắn yên tâm.”
Bùi Tiếu vừa nghe hai người khen hắn thì trong lòng rất đắc ý.
Nhưng mà đúng lúc này, Yến Tam Hợp đột nhiên đổi đề tài: “Các ngươi có nghĩ tới vấn đề này không, Chu Dã thì yên tâm rồi, chúng ta lại rơi vào hiểm cảnh, sống hay chết đều tùy ý hắn định đoạt, lỡ như hắn khởi sát tâm…”
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Bùi Tiếu chỉ cảm thấy trái tim đập càng lúc càng nhanh.
Lỡ như Chu Dã nổi sát tâm, vậy cũng chỉ có một con đường có thể đi thôi: Đường Hoàng Tuyền!
Trên đời này, lên dốc là khó nhất, xuống dốc là dễ nhất, đường Hoàng Tuyền thì chính là chết ngắc rồi.
Có nên mạo hiểm không?
Có đáng mạo hiểm không?
Đây là điều mà ai cũng cần suy nghĩ nghiêm túc.
Bùi Tiếu yên lặng nhìn Tạ Tri Phi một cái, trong lòng ít nhiều dâng lên chút áy náy.
Chuyến này hắn và mình đi bôn ba trong gió mưa, khổ mệt một chút thì không sao, nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì thì hắn phải ăn nói với Tạ gia thế nào đây?
“Tạ Ngũ Thập, đừng đi nữa, ngươi và Chu Thanh ở Quan Âm thiền tự chờ chúng ta đi.”
Tạ Tri Phi quay đầu: “Ý ngươi là gì.”
“Không có ý gì.” Bùi Tiếu xanh mặt: “Việc này vốn không liên quan đến ngươi, nếu như ngươi mất mạng vì chuyện này, thì không đáng.”
Tạ Tri Phi cười gằn: “Bùi Minh Đình, lúc này ngươi nói với ta không liên quan, sao từ đầu không nói vậy đi?”
“Sao tiểu gia biết chỉ hóa niệm giải ma thôi mà còn phải cược cả tánh mạng chứ?” Bùi Tiếu vỗ bàn một cái, lửa giận ngút trời: “Tiểu gia mà biết nhìn trước tương lại thì đến kinh thành cũng chẳng cho ngươi ra ấy, nếu tên khốn nạn nhà ngươi dám đi theo, tiểu gia đây đánh gãy chân ngươi.”
Tạ Tri Phi hờ hững nhìn hắn: “Con bà nó ngươi giỏi thật!”
Bùi Tiếu cắn môi: “Ngươi mặc kệ ta có giỏi hay không đi, dù sao thì ngày mai ngươi không thể đi.”
Tạ Tri Phi tức tối. Người này tính cách thối, miệng cũng thối, nhưng có một thứ khá thơm: đối xử thật lòng với hắn.
Nói không sợ là giả, phía sau hắn cả một đại gia đình, lão tổ tông, phụ thân, mẫu thân, đại ca, đại tỷ… không có thứ gì khiến hắn bỏ xuống được cả.
Nhưng những người trước mắt này cũng là những người hắn không bỏ xuống được.
Cùng đi thì phải cùng về.
Tạ Tri Phi nhìn hắn: “Tên khốn nhà người nếu ngày mai không cho ta đi, thì từ nay về sau Tam gia không biết ngươi Bùi Minh Đình là ai! Không tin thì ngươi thử xem.”
“……”
Bùi Tiếu có hơi sững sờ nhìn người trước mặt, cũng không biết nói tiếp như thế nào.
Hừ!
Yến Tam Hợp cau mày, muốn ói.
Ý định ban đầu của cô là nhắc nhở một chút, phải suy nghĩ chu toàn, phải làm tốt cách ứng phó, phòng ngừa lỡ như.
Hai vị gia này lại trực tiếp trình diễn vở kịch sinh tử biệt ly “thâm tình mật ý”.
“Bùi đại nhân.” Yến Tam Hợp lạnh lùng nói: “Ta tới hóa niệm giải ma cho lão phu nhân, không phải tới mất mạng.”
Bùi Tiếu: “…”
Yến Tam Hợp: “Nếu Quan Âm thiền tự không có vấn đề gì thì phải lợi dụng Trường Thanh và Trí Thông hòa thượng một chút.”
Đôi đồng tử ảm đạm của Bùi đại nhân thoáng cái hóa thành ngôi sao.
“Minh Đình, thực ra ta đã định nói chuyện này với ngươi.” Chỉ là bị Yến Tam Hợp đoạt trước
Tạ Tri Phi: “Ngày mai đưa quan ấn của ngươi cho ta, ta sẽ sắp xếp bên phía Quan Âm thiền tự.”
Bùi Tiếu: “Ngươi, ngươi đi sắp xếp thế nào?”
Tạ Tri Phi: “Còn nhớ lúc chúng ta vừa đến quán trà lạnh phủ Nam Ninh, ta và Lý Bất Ngôn đánh cược không?”
Bùi Tiếu: “Nhớ rõ, người thua giúp người thắng đi Quan Âm thiền tự cướp nén hương.”
Tạ Tri Phi: “Ta thua, hương này nên để ta đi cướp.”
Bùi Tiếu hai mắt lại sáng ngời, cái cớ này thuận tay lấy ra, hợp tình hợp lý, không gượng gạo chút nào.
“Vấn đề là, ngươi đoạt được sao?” Yến Tam Hợp một câu hai ý.
Hòa thượng Quan Âm thiền tự bị chúng ta giày vò thành như vậy, bọn họ còn có thể ra tay giúp chúng ta sao?
“Vậy phải xem miệng Tam gia có đủ ngọt hay không.” Khóe miệng Tạ Tri Phi nhếch lên một nụ cười khổ: “Thật sự không được, ta cũng chỉ có thể mặt dày khiêng cha ruột ta ra thôi!”
……
Phủ nha.
Sâu trong góc tây bắc là một cái sân nho nhỏ, là viện của tri phủ Chu Dã.
Viện không lớn, nhỏ mà tinh xảo, trang trí và bài trí cực kỳ đơn sơ, Chu Dã một năm cũng chỉ có vài ngày sẽ ở nhờ nơi này.
Thắp đèn, đun nước, pha trà…
Lúc lá trà nổi lên, có người đẩy cửa tiến vào: “Đại nhân.”
Chu Dã đặt chung trà xuống, lạnh lùng nói: “Trong viện thế nào rồi?”
Trong viện có người canh giữ, đèn vẫn sáng đến bây giờ, không tra được gì khác.
Trên khuôn mặt bình thản không có gì lạ của Chu Dã tựa như phủ một tầng sương, chỉ có một đôi mắt vẫn đen nhánh ở trong ánh nến như vậy, sâu không lường được.
“Người vừa giao thủ với ta là thị vệ tên Chu Thanh đi theo bên cạnh Tạ Tri Phi, người này xuất kiếm rất nhanh, công phu vững chắc, là một cao thủ.”
“Đại nhân, bọn họ chắc chắn đã nghi ngờ rồi.”
“Ta ngồi ở vị trí tri phủ này suốt chín năm, ở Hoa quốc suốt hai mươi mấy năm, còn chưa từng bị người nhìn thấu.” Chu Dã lắc đầu: “Không ngờ lại bị mấy người bọn họ nhìn thấu.”
“Đại nhân, bước tiếp theo nên làm gì đây?”
“Trốn nhiều năm như vậy, ta thấy đủ, hắn cũng thấy đủ, các ngươi cũng quá đủ rồi.” Chu Dã quay đầu, thần sắc thản nhiên: “A Cường à, đến lúc kết thúc triệt để rồi.”
Hốc mắt của mgười tên A Cường kia bỗng nhiên nóng lên: “Chu ca?”
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, tất cả phải chỉ xem ý ông trời thôi.”
Giọng nói Chu Dã nặng trịch: “Ngày mai bọn họ hẳn là có hành động, các ngươi đừng đến quá gần, cứ quan sát hai người từ xa là được.”
“Ai à?”
“Một là Tạ tam gia, một là muội muội của Bùi đại nhân.”
“Ta biết Tam gia người này, nhưng muội muội cửa Bùi đại nhân…” A Cường không hiểu lắm: “Quan sát nàng ta làm gì?”
Trong mắt Chu Dã hiện ra chút nghiền ngẫm: “Thân phận bốn người kia chúng ta đều biết rõ, chỉ có nàng và tỳ nữ không rõ lại lịch kia, là một biến số.”
A Cường nghĩ về thanh kiếm mềm mại đang nhảy múa rực rỡ như rơi xuống hầm băng.
Chu Dã cười gằn một tiếng, nói: “Bọn họ có thể tìm trợ thủ, nếu như ta đoán không sai, hẳn là người của Quan Âm thiền tự.”
A Cường nhãn cầu sung huyết: “Hòa thượng bên trong có võ tăng, công phu mỗi người đều giỏi, Chu Dã ca, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Không có đường lui.” Mắt Chu Dã đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “A Cường, nói với các huynh đệ… Chiến một trận sinh tử đi!”