Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 116
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 116 - Ghê tởm
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 116: Ghê tởm
Cháu trai lớn bị dọa thì rụt tay lại, vội vàng nhìn Yến Tam Hợp.
“Ngồi xuống!”
Yến Tam Hợp chỉ cái ghế bên cạnh: “Ta hỏi ngươi thêm vài câu.”
Hồ Dũng nhìn Bạc thì nuốt một ngụm nước miếng, cứng rắn nặn ra nụ cười: “Không ngồi nữa đâu, quý nhân còn có cái gì muốn hỏi thế?”
“Mấy năm nay, lão phu nhân mang lễ mừng năm mới cho nhà các ngươi, có từng cho bạc không?”
Lời này hẳn là đâm vào chỗ đau của Hồ Dũng: “Lúc trước thì có, gì mà sa tanh, nhân sâm, bạc, mấy năm nay không biết vì sao mà chẳng có gì!”
“Mấy năm nay, là mấy năm nào?”
“Thì… gần mười năm nay!”
Yến Tam Hợp cả kinh.
“Vậy cách khác, bốn mười năm trước, bà ấy vẫn luôn trợ cấp đồ đạc cho gia đình ư?”
Như thế thì không nên sao!”
Hồ Dũng vỗ vỗ ngực, đương nhiên: “Chúng ta đều là cháu ruột của bà, từ trên xuống dưới.”
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Nghe nói nhà các ngươi trước kia đi đánh cá, bây giờ vào thị trấn thì làm gì để sống?”
“Dựa vào cô ta!”
“Tất cả mọi người đều không làm việc ư?”
“Làm việc gì chứ, ngón tay bà ấy để lộ ra một chút đã đủ cho cả nhà chúng ta ăn một năm rồi.”
Đúng là không biết xấu hổ!
Tam gia, ta nghe còn thấy ghê tởm!
Lần này, Tạ Tri Phi còn muốn chửi đổng hơn cả Bùi đại nhân!
Yến Tam Hợp cũng ghê tởm, cũng muốn chửi mắng lắm, nhưng nàng thay lão phu nhân không đáng.
Một nữ nhân ở trong nhà thế gia đau khổ giãy dụa, kết quả lại hời cho một đám chó má vô liêm sỉ như vậy.
“Những năm này lão phu nhân không có gửi bạc về đây, các ngươi ăn gì uống gì?”
Nói đến đây, Hồ Dũng thương tâm muốn chết.
“Trong nhà còn có hơn mười mẫu ruộng nước, cho thuê một năm cũng có thể kiếm được mấy đồng tiền nhỏ, chỉ khổ cho các tiểu bối thôi.”
“Ngươi có gửi thư cho bà không?”
“Có chứ, năm nào cũng gửi, nhưng không thấy hồi âm.”
Hồ Dũng âm thầm véo mình một cái, cuối cùng gào lên: “Cô à, sao cô lại đi rồi, cô đi rồi thì Hồ gia chúng ta phải dựa vào ai để sống đây?”
Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn lớn tiếng quát: “Gào cái gì mà gào, giờ dần một khắc ngày mai, chờ ở cửa miếu Quan Đế.”
Hồ Dũng vội hỏi: “Quý nhân đây là muốn…”
“Dẫn chúng ta đến nhà cũ Hồ gia.” Lý Bất Ngôn nói xong, bèn thu bạc vào trong ngực: “Bạc này ta cất giúp ngươi, chờ từ nhà cũ trở về sẽ đưa cho ngươi.”
Hồ Dũng há hốc mồm, sao lấy bạc ra rồi mà còn cất lại nữa?
Yến Tam Hợp đứng lên: “Bùi đại nhân, Tam gia, chúng ta về thôi!”
“Quay lại!”
Tạ Tri Phi đứng dậy nhìn Bùi Tiếu, rồi cùng Yến Tam Hợp sát vai rời đi.
Bùi Tiếu hiểu rất rõ ý nghĩ trong ánh mắt kia.
Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Hồ Dũng, nặng nề thở dài: “Theo bối phận, ta phải gọi ngươi một tiếng cậu.”
“Còn không phải sao, mẫu thân ngươi và ta là biểu huynh muội đó.” Cậu Hồ cười theo: “Muội muội mấy năm nay có khỏe không?”
Bùi Tiếu vỗ vỗ vai hắn: “Hết thảy chờ ngày mai đến nhà cũ Hồ gia xem xong rồi hãy nói.”
“Nói gì nữa?”
“Có phải lão phu nhân trước khi lâm chung để lại thứ gì cho người Hồ gia không?”
Hồ Dũng trong lòng vui vẻ, cảm thấy một trăm lượng bạc đưa tới tay rồi lại bay mất cũng chẳng có gì đau lòng nữa: “Cháu yên tâm, ngày mai giờ Dần ta chắc chắn đến đúng giờ.”
Con bà nó ai là cháu họ ông.
Cút xa ra cho lão tử!
Bùi Tiếu trong lòng mắng đến khí thế ngất trời.
……
Lại là giờ Dần một khắc, lại là mấy con ngựa mấy người kia, nhưng chỉ nhiều hơn cái cháu trai lớn đang xóc nảy phía trước dẫn đường.
Hai canh giờ rưỡi, đã đến nhà cũ Hồ gia.
Đó là một thôn xóm nho nhỏ dựa vào núi ở gần sông, trên núi là một khu rừng trúc, nhà nào ở đây cũng sống dựa vào việc đánh cá.
Yến Tam Hợp thầm nghĩ: nguyên nhân vì sao lão phu nhân thích cái viện kia, bởi vì môi trường sống từ nhỏ của bà từng có rừng trúc thế này.
Nhìn thấy có người lạ vào thôn, các thôn dân đồng loạt chạy ra hóng hớt.
Hồ Dũng cực kỳ đắc ý, ngẩng đầu đi về phía thôn dân đang hóng hớt.
“Đây là khách quý từ kinh thành tới, chính là nhà bà cô chúng ta, đều làm quan lớn cả, chính lục phẩm đấy.”
Yến Tam Hợp nghe không nổi: “Hồ Dũng, đi mời người tới.”
Hồ Dũng cúi đầu khom lưng: “Vâng, vâng, đi ngay đây.”
Yến Tam Hợp ra hiệu với Chu Thanh, Hoàng Kỳ, hai người lập tức đi theo Hồ Dũng.
Yến cô nương nói mời, thì phải thực sự mời.
Tên Hồ Dũng này có chút bắt nạt kẻ yếu, Yến cô nương là kêu bọn họ đi theo xem thử.
“Bất Ngôn.”
“Tiểu thư yên tâm.”
Lý Bất Ngôn nhét cỏ đuôi chó trong tay vào miệng, lắc lắc hai cánh tay rời đi.
Bùi Tiếu cực kỳ chủ động tiến đến trước mặt Yến Tam Hợp: “Ta làm cái gì?”
“Ngươi và Tam gia…” Yến Tam Hợp thản nhiên nhìn Tạ Tri Phi: “Theo ta đi trên đê một chút.”
Nhàn nhã như thế sao?
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc nhau, hai người đi theo.
Từ sông Bắc Thương đến bên này, mặt sông đột nhiên rộng ra, hơn mười chiếc thuyền đánh cá dừng lại bên bờ.
Đưa mắt nhìn ra xa thì thấy đầu bờ kia là núi xanh liên miên, dưới núi là khu rừng xanh um tươi tốt, thấp thoáng có vài thôn xóm.
“Hôm nay ta cuối cùng cũng hiểu được, vì sao lão tổ tông thích ngồi ở bên hồ Tâm rồi.”
Bùi Tiếu nhịn không được cảm thán: “Cái khác không nói, chỉ nhìn mặt sông thôi tâm trạng cũng thoải mái không ít.”
“Bùi đại nhân, Tam gia.” Yến Tam Hợp đột nhiên hỏi: “Loại người nào có thể khiến các ngươi khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng không quên?”
Câu hỏi này quá đột ngột.
Bùi đại nhân vắt óc nhớ lại những năm mình tháng mình từng trải qua, rất thành thật trả lời ba chữ: “Ta không có.”
“Tam gia thì sao?”
Tạ Tri Phi dừng bước, hai lúm đồng tiền trên khóe miệng lún sâu vào, dường như cũng giấu diếm một chút tâm sự.
Yến Tam Hợp thấy hắn không nói lời nào, thì xoay người nhìn hắn.
Tạ Tri Phi tiện tay rút một chiếc lá, đặt ở trong tay khẽ vân vê, động tác này làm cho hắn nhìn có vẻ cà lơ phất phơ.
“Người mất đi mãi mãi, khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm.”
“Tạ Ngũ Thập, nhìn không ra ngươi biết nói mấy lời đau răng như vậy?”
“Ta là đứng ở lập trường của lão tổ tông nhà ngươi mà nói.” Khóe miệng Tạ Tri Phi cong lên: “Đối với bà mà nói, người yêu kia không phải là người nàng mãi mãi mất đi sao?”
“Có đạo lý!” Bùi Tiếu đưa tay chỉ y: “Gần đây ngươi tiến bộ ghê.”
“Đúng là tiến bộ không ít!”
Tạ Tri Phi rũ mắt nhìn Yến Tam Hợp, nhìn như tùy ý nói: “Đúng rồi, loại người nào có thể khiến Yến cô nương khắc cốt ghi tâm, đến chết không quên?”
Yến Tam Hợp nghĩ đến cuộc đời trống rỗng của mình, cũng cực kỳ thành thật trả lời ba chữ: “Ta không có.”
Là bởi vì không có, cho nên mới muốn hỏi các ngươi.
Một nữ nhân già trải qua ngàn khó vạn khổ, tinh thông tính kế, nhìn thấu thế sự, cuối cùng thật sự sẽ bởi vì một chút khắc cốt ghi tâm lúc còn trẻ cầu mà không được, mà tâm niệm biến thành ma sao?
Nàng cứ cảm thấy như vậy hơi nông cạn.
“Yến cô nương, Bùi gia, Tam gia, tìm được người rồi.”
Từ xa, Chu Thanh vẫy tay hô to.