Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 110
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 110 - Quán trà
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 110: Quán trà
Một tháng sau, bốn người thuận lợi tiến vào biên giới Quảng Tây.
Vừa vào biên giới Quảng Tây, thời tiết đột nhiên chuyển nóng, giống như trời tháng sáu tháng bảy ở kinh thành, vừa khô vừa nóng.
Yến Tam Hợp xưa nay sợ nóng không sợ lạnh, lập tức chịu không nổi, chóng đầu hoa mắt, gần như muốn ngã từ trên ngựa xuống.
Tạ Tri Phi nhìn thấy thế thì kêu to: “Lý Bất Ngôn, dừng lại, nghỉ ngơi.”
Lý Bất Ngôn quay đầu, thì nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Yến Tam Hợp, vội nói: “Tam gia, các ngươi chăm sóc tiểu thư, ta đi tới phía trước xem có khách trạm hay không.”
Tạ Tri Phi cưỡi ngựa đến trước ngựa với Yến Tam: “Ngươi bị cảm nắng à?”
Yến Tam Hợp gật đầu: “Ta sợ nóng.”
Tạ Tri Phi: “Đến phủ Nam Ninh mua vài bộ quần áo mỏng trước đã.”
Bùi Tiếu cưỡi ngựa chạy tới: “Mua xong xiêm y thì đi ăn một bữa ngon, phải có rượu có thịt chứ nếu tiếp tục như vậy, lão tử sẽ thành hòa thượng thật mất.”
“Tiểu thư, Tam gia.” Lý Bất Ngôn chạy nhanh về phía bọn họ: “Phía trước có một quán trà lạnh, nghỉ chân đi đã.”
……
Tiệm trà lạnh đặt dưới bóng cây, bốn bề thông gió, người đã ngồi chật ních.
Yến Tam Hợp tìm một cái chiếu dựa vào cây.
Tạ Tri Phi vừa định tiến lên nhắc nhở một câu “Dưới đất lạnh” thì thấy nàng giơ tay cởi cúc áo, vội vàng xoay người dời tầm mắt đi.
Hắn bình tĩnh nhích qua bên cạnh nửa bước, đôi chân dài đem ngăn lại tầm mắt của mọi người.
Trước đám đông cũng không chịu chú ý, không thấy trong quán trà toàn là nam nhân à?
Lý Bất Ngôn bưng chén trà tới: “Tiểu thư, uống cho nhuận cổ họng đi!”
Yến Tam Hợp một hơi uống hết: “Thêm một chén nữa.”
“Được!”
“Lý cô nương, của ta đâu?” Tạ Tri Phi hỏi.
“Tam gia có tay có chân, tự đi lấy đi.”
Vẻ mặt Tạ Tri Phi trống rỗng, trong lòng vô cùng hoài niệm Chu Thanh.
Uống xong hai chén, sự khô nóng chợt tiêu tan không ít, Yến Tam Hợp gật đầu với Lý Bất Ngôn một cái, dựa vào cây nhắm mắt dưỡng thần.
“Chủ quán.” Lý Bất Ngôn cười híp mắt đi qua: “Nơi này cách phủ Nam Ninh còn bao xa thế?”
Chủ quán là một nam nhân hơn năm mươi tuổi, đen đen gầy teo: “Không xa, cưỡi ngựa thì hai ba canh giờ là tới.”
Lý Bất Ngôn: “Vậy… ngôi chùa nổi tiếng nhất phủ Nam Ninh ở đâu?”
Ông ta cười ha ha nói: “Phủ Nam Ninh chúng ta nổi tiếng nhất chùa miếu ở núi Thanh Tú, tên là Quan Âm thiền tự, cô nương cũng vì cầu nhân duyên mà đến nhỉ, vậy thì mau lên, lấy được nén hương đầu tiên mới linh!”
“Ông chủ à, mắt ngươi mù rồi hả, với tư sắc của vị cô nương này mà còn phải cầu duyên gì chứ, ngưỡng cửa e là đã bị bà mối đạp bằng rồi nhỉ.”
“Đúng vậy, mặt ra mặt, eo ra eo.”
“Làn da mềm mại đến mức có thể nặn ra nước.”
Bốp!
Thanh nhuyễn kiếm bên hông Lý Bất Ngôn đặt mạnh lên bàn.
Tất cả mọi người trong quán trà đều đồng loạt câm miệng, trong đó một nam tử trung niên mặc áo vải ném hai văn tiền rồi rời đi.
“Chu đại nhân, sao ta có thể lấy bạc của ngài, Chu đại nhân, Chu đại nhân…”
Ông chủ đuổi theo, người nọ khoát tay, xoay người lên ngựa, cũng không quay đầu lại rời đi.
“Đúng là vị quan tốt!” Lão hán thu tiền vào túi, vừa đi về, vừa cảm thán nói: “Thế đạo này có thể có thêm mấy vị quan tốt như vậy thì cuộc sống của dân chúng chúng ta sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Vừa ngẩng đầu, lão hán trợn tròn mắt, tiệm trà lạnh vừa rồi còn đầy chỗ, bây giờ chỉ còn lại có bốn người khách.
“Cô nương à, ngươi dọa khách của ta chạy mất rồi.” Hắn giậm chân.
“Bồi thường cho ngươi.”
Lý Bất Ngôn lấy hai lượng bạc ném qua: “Tiểu thư, tam gia, Bùi đại nhân chúng ta nghỉ một lát rồi xuất phát thôi, chỉ hai ba canh giờ đường à, đi một hơi là tới.”
Tạ Tri Phi thấy Yến Tam Hợp dường như đã ngủ, vội chủ động đáp một tiếng: “Được.”
Yến Tam Hợp không ngủ, chỉ là không muốn mở mắt, hình như là sắp tới tháng rồi, thật sự rất khó chịu.
Qua thời gian một chén trà, nàng đứng lên, mới đi được hai bước thì đột nhiên dừng chân: “Tạ Tri Phi, ngươi lại đây xem nè?”
“Có chuyện gì vậy?”
Tạ Tri Phi đi tới, nhìn theo ngón tay nàng, biến sắc: “Đây là…”
“Túi đựng tiền của ta.”
“Sao lại ở đây, chẳng lẽ…” Tạ Tri Phi lập tức có đáp án: “Tên trộm ở trong đám khách trà này.”
Bùi Tiếu lại gần nhìn, thuận miệng nói: “Có phải là Chu đại nhân vừa rồi không?”
” ối chà, ta nói này khách quan!” Mặt ông chủ trầm xuống: “Ngươi nghi ngờ ai cũng được, nếu dám nghi ngờ Chu đại nhân của chúng ta coi chứng bị sét đánh đấy, Chu đại nhân là quan tốt đấy.”
Bùi Tiếu không phục: “Quan tốt sẽ không trộm đồ sao?”
“Nếu hắn biết trộm đồ, ta có thể lên trời!” Ông chủ cực kỳ tức giận, dáng vẻ như muốn xông tới tìm Bùi Tiếu liều mạng.
“Ngài ấy một năm bốn mùa, mỗi quý đều phát cháo, quán trà lạnh của ta đây là do ngài ấy bỏ tiền ra đấy, dân chúng phủ Nam Ninh chúng ta, mười người là có hết năm người mang ân huệ của ngài ấy rồi.”
Dứt lời, hắn ném hai lượng bạc kia xuống đất.”Ai cần tiền thối của các ngươi, cút, cút hết cho ta!”
Bùi Tiếu đang muốn biện luận thì bị ánh mắt của Tạ Tri Phi làm dừng lại.
“Ông chủ à, ngươi đừng nóng giận, huynh đệ ta không biết nói chuyện, ngươi nói đúng, ai trộm cũng không thể là Chu đại nhân trộm được.”
“Vốn là điều không thể!” Ông chủ tức đến đỏ mặt.
Tạ Tri Phi giật lấy bao quần áo nhỏ trong bụi cây, lại nhặt bạc lên: “Ông nhận lấy bạc đi, đừng giận nữa, trời nóng thế này, buôn bán không dễ dàng.”
“May mà ngươi hiểu chuyện đấy.” Lão hán ngượng ngùng nhận tiền.
“Đúng rồi, hắn là quan gì của phủ Nam Ninh các ngươi vậy?”
“Quan phụ mẫu của chúng ta.”
“Thì ra là tri phủ đại nhân, nhưng lúc này tri phủ đại nhân không phải nên ở trong nha môn sao?”
:Nếu không sao lại nói ngài ấy là quan tốt, Chu đại nhân ngồi ở nha môn không yên, cứ hai ba ngày lại chạy tới điền trang và trên núi.”
“Hắn chỉ đi một mình à, chức quan lớn thế mà sao không mang theo nha dịch?”
“Nha dịch có mấy người chịu được trời nóng như vậy?”
“Tùy tùng cũng không có sao?”
Tiền bạc của Chu đại nhân đều dùng để giúp đỡ dân chúng chúng ta rồi, đừng nói tùy tùng, nghe nói trong phủ còn chẳng có bao nhiêu người hầu nữa kìa.
Quả là một quan tốt.
Tạ Tri Phi nhét hành lý vào tay Yến Tam Hợp: “Đi thôi.”
Tiệm trà lạnh rơi lại phía sau.
Tạ Tri Phi cưỡi ngựa đến bên cạnh Yến Tam Hợp: “Ngươi nói… là hắn phải không?”
Yến Tam Hợp liếc hắn một cái: “Không có bằng chứng không có căn cứ.”
“Coi như là hắn đi, thì cũng là lấy của người giàu chia cho người nghèo, chuyện của đại hiệp làm, quan tốt như này nước Đại Hoa chúng ta có quá ít.”
Lý Bất Ngôn nói xong, nghiêng đầu, ha hả cười: “Tam gia, còn chút lộ trình cuối cùng, chúng ta đua đi?”
Tạ Tri Phi bị nàng ta làm hứng thú, hắn đã sớm nhìn ra kỹ thuật cưỡi ngựa của nha đầu này cao minh rồi.
“Phần thưởng là gì?”
“Người thua giúp người thắng đi Quan Âm thiền tự đoạt nén hương đầu tiên.”
Tạ Tri Phi cười ha ha: “Quyết định vậy đi!”
Hai người nhìn nhau một cái rồi đồng thời giơ roi cao lên, sau đó chạy như bay ra ngoài.
“Yến Tam Hợp.” Bùi Tiếu nhìn mà lắc đầu không thôi: “Ngươi nói hai cái tên kia có phải phải ngu không, nén hương đầu tiên không phải chỉ là chuyện mà Hữu Thiện Thế giơ một ngón tay là làm được hay sao?”
Yến Tam Hợp không để ý tới hắn, quất roi phóng ngựa đi.