Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 105
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 105 - Trạm dịch
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 105: Trạm dịch
Nói làm là làm.
Tạ Tri Phi là người đầu tiên nhảy xuống xe ngựa, xông qua rút kiếm cắt đứt dây cương trên ngựa.
Lấy hai chiếc áo tơi ném cho một cái Yến Tam Hợp, một cái cho Lý Bất Ngôn.
“Hai người mặc vào đi, chắn mưa.”
Bùi Tiếu theo bản năng hỏi: “Ấy, thế của ta đâu?”
Yến Tam Hợp ném áo tơi trong tay cho hắn: “Ngươi mặc đi, ta không cần.”
“Bùi Minh Đình?” Tạ Tri Phi giơ tay vào đầu Bùi đại nhân một cái.
Bùi đại nhân kêu lên: “Ối, Tạ Ngũ Thập, ngươi tập kích ta!”
“Câm miệng, muốn kéo sơn phỉ tới sao?”
Tạ Ngũ Thập tự nhiên muốn chôn sống vị “Tổ tông” này.
Bùi đại nhân vừa phải xoa đầu, vừa che miệng, trên tay còn cầm một chiếc áo tơi, bận không chịu nổi.
“Lên ngựa.” Yến Tam Hợp dùng sức buộc chặt tay nải: “Xuất phát.”
Lý Bất Ngôn khoác áo tơi gật đầu với Yến Tam Hợp: “Đi theo ta.”
Tạ Tri Phi thấy hai người động tác mau lẹ thì cũng vội vàng dắt ngựa qua, vừa quay đầu, thấy Bùi Tiếu ôm cái áo tơi giật mình sửng sốt, thì giận dữ hét lên: “Tổ tông, mặc vào đi!”
“Ta mặc gì chứ, là cho cái tên quỷ đoản mệnh ngươi đó.” Bùi Tiếu nhét áo tơi vào ngực Tạ Tri Phi, lầm bầm nói: “Là tên nào từ nhỏ vừa ước mưa là bệnh hả? Còn đánh ta… có phải là con người nữa không thể?”
“…”
Tạ tam gia không phải con người lau mặt, khoác áo tơi lên người, giọng nói dịu dàng: “Lên ngựa thôi, ngươi cũng chui vào trong áo tơi của ta đi.”
Chết tiệt!
Bùi đại nhân ta cũng nghĩ như vậy đấy, cưỡi ngựa trong mưa thì chết cóng ta mất?
Hai người lên ngựa, Bùi Tiếu chui vào trong áo tơi, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Lý Bất Ngôn bình thường không phải bảo vệ chủ nhân lắm sao, hôm nay lại không nhường thế?”
Hai chân Tạ Tri Phi kẹp bụng ngựa, trong lòng chỉ đáp một câu:
Không phải không nhường, là nha đầu kia căn bản không sợ lạnh.
Ba con ngựa chạy như điên trong đêm mưa.
Ngoại trừ cái bóng lờ mờ trước mắt thì mưa gió bên tai dần dần rút đi giọng nói trong lòng Tạ Tri Phi.
Hắn có cảm giác rất kỳ quái, cứ như rất lâu về trước mình cũng đã từng đuổi theo cái bóng như thế rồi vậy.
Cũng không biết chạy bao lâu, từ phía xa nhất truyền đến tiếng kêu của Lý Bất Ngôn.
“Nhìn xem kìa, phía trước có trạm dịch.”
Mọi người ngước mắt nhìn, từ phía xa mơ hồ có ánh đèn.
Bồ Tát ơi!
Bùi Tiếu kích động phun nước mắt: “Mông của ta được cứu rồi!”
Tổ tông này còn nhớ những thứ khác không?
Tạ Tri Phi cười khổ.
……
Bốn người xoay người xuống ngựa, tiểu nhị trạm dịch nghe được động tĩnh thì vội vàng chạy ra.
Vừa nhìn thấy thì há hốc mồm.
Bốn người ướt đẫm từ đầu đến chân.
Bùi Tiếu lấy tiền từ trên chiếc thắt lưng ướt sũng: “Bốn gian phòng tốt nhất, nước nóng, cơm nóng, nhanh lên.”
“Còn nữa, bốn bộ xiêm y sạch sẽ, tất giày.” Yến Tam Hợp bổ sung.
Quần áo trong tai nảy đều ướt cả rồi.
Tiểu nhị liếc mắt một cái đã nhìn ra Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn là nữ cải nam trang, khó xử: “E là không có cỡ cho hai vị khách quan.”
“Nói nhiều thế làm gì!” Tạ tam gia lạnh giọng: “Bảo ngươi lấy bốn bộ thì cứ lấy bốn bộ đi.”
Lát nữa đốt lửa, chúng ta tự hong khô quần áo.
Bùi Tiếu trừng mắt: “Còn không mau đi chuẩn bị.”
“Mời mấy vị quan gia vào trong, tiểu nhân đi chuẩn bị.” Tiểu nhị vừa chạy vừa hô.
Lý Bất Ngôn cười híp mắt: “Quan uy của Tam gia, Bùi gia được đấy!”
“Ngươi thì biết cái gì?” Bùi Tiếu hất mái tóc ướt: “Tiểu nhị ở trạm dịch là hay xem mặt đặt tên nhất, nếu ngươi không cứng với hắn thì hắn không thèm liếc ngươi đâu.”
Lý Bất Ngôn cười nói: “Nếu như ta kề đao trên cổ hắn, chẳng phải hắn sẽ không quên ta cả đời luôn sao?”
“Đừng có hở ra là đao đao đao, chúng ta là quan, không phải thổ phỉ.” Bùi Tiếu vung tay áo ướt, đi vào trước.
“Quan phỉ một nhà, chưa từng nghe à!” Lý Bất Ngôn trả lời một câu, vừa muốn đi theo sau, thì đã bị người khác nắm gáy kéo lại, thân thể nàng ngả ra sao, Yến Tam Hợp đã rảo bước tiến lên ngưỡng cửa.
Lý Bất Ngôn quay đầu thấy Tạ tam gia xách gáy mình, không hề giận chỉ thấp giọng nói.
“Tam gia, không phải ta muốn giành đi trước đâu, là nha hoàn phải đi trước chủ tử để chắn đao thôi.
“Không tới phiên ngươi chắn đao.”
“Sao, sợ tiểu thư nhà ta đứng trong gió lạnh lâu bị cảm lạnh?”
Tạ tam gia cười một tiếng, không quay đầu lại ném xuống hai chữ.
“Đúng vậy!”
Lý Bất Ngôn nhìn bóng lưng người này, không giận mà còn cười.
Trong xe ngựa nàng nói “Hai con gà con, hai con không phải gà con”, là đang thăm dò Tạ tam gia.
Lý Bất Ngôn đâu có mù?
Đang yên đang lành lại cứ trộm ngắm tiểu thư nhà ta!
Hừ!
Cái tên ba ngày hai bữa đến câu lan nghe nhạc chơi bởi thì đừng mơ theo đuổi được tiểu thư nhà ta!
Tạ tam gia căn bản không biết hình tượng của bản thân trong lòng Lý Bất Ngôn đã sụp đổ.
“Yến Tam Hợp.” Lúc lên đến cầu thang, hắn đột nhiên gọi một tiếng.
Yến Tam Hợp dậm chân, quay đầu nhìn hắn.
Tạ Tri Phi cắn cắn môi, nói: “Trên người các ngươi còn bao nhiêu bạc?”
Yến Tam Hợp không giấu diếm: “Lúc đi tổng cộng mang theo tám trăm lượng.”
Tạ Tri Phi nhìn xung quanh, tiến lên một bước nói: “Trên người ta và Minh Đình chỉ có năm mươi lượng.”
Vì vậy!
Ông quan nào đó vừa diễu võ dương oai, thực ra trên người chẳng có bao nhiêu tiền?
Vì vậy!
Sau này tiền ăn ở nàng phải lo sao.
Không đúng!
Yến Tam Hợp đột nhiên mở to hai mắt.
Tạ Tri Phi thấy nàng mở to mắt thì thở phào nhẹ nhõm.
Nói chuyện với người thông minh đúng là tiết kiệm sức lực!
Lần này ra ngoài, mấy người Chu Thanh đều cho rằng gặp xong Vú Trần sẽ chạy về kinh thành, nên trên người chỉ mang theo hơn một trăm lượng bạc.
Mà Tạ phủ tam gia và Bùi gia đại gia ra ngoài, từ trước đến nay trên người chỉ mang theo vài lượng bạc vụn.
Quan uy đã bày lên rồi, nếu đến ngày mai tính tiền lỡ như không móc ra được nhiều bạc như vậy, thì không phải khiến người ta chê cười sao?
“Trả lại hai gian phòng, lát nữa bạc sẽ đưa tới cho ngươi.” Yến Tam Hợp bỏ lại một câu này, rồi lắc đầu rời đi.
Nhà nghèo đường giàu, đám con cháu quan lại này cũng không biết trong đầu nghĩ cái gì nữa.
Nghĩ gì?
Còn không phải gấp quá nên phải thế sao?
Tạ Tri Phi ung dung sờ cằm, không hề áy náy.
……
Bốn gian phòng biến thành hai gian, sắc mặt tiểu nhị lập tức trở nên khó coi, lúc mang thức ăn lên mặt cứ thối đần ra, tay chân nặng trịch, chỉ thiếu điều hếch mũi lên trời nữa thôi.
Còn không đợi hai vị quan gia nổi giận, Lý Bất Ngôn đã rút thanh nhuyễn kiếm ném về phía cây cột.
Kiếm đâm vào sâu nửa cột.
Tiểu nhị sợ tới mức nhũn chân ra, thái độ đổi một trăm tám mươi độ, ân cần đến mức hận không thể gọi bốn vị một tiếng “gia gia” nữa thôi.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc mắt nhìn nhau, cùng nghĩ:
Nếu xét đồ ghê gớm thì bà cô kia mới nhất!
Yến Tam Hợp lại vì thế mà nghĩ tới một chuyện.
Mấy trạm dịch ngang qua Phủ Vân Nam, các tiểu nhị ai nấy đều tươi cười, ngoại trừ quan uy không lớn không nhỏ của Tạ Tri Phi, thì chỉ e là bạc mới là tác dụng mấu chốt.
Nàng ho khan một tiếng, đặt túi tiền lên bàn: “Đều ở bên trong.”
Tạ Tri Phi giật mình.
Hắn đâu có nói là lấy hết.
Dưới bàn, Bùi Tiếu đá đá hắn: Còn thất thần làm gì, cầm trước đi đã!
Tạ Tri Phi nhận lấy túi tiền đặt bên cạnh, nhìn Yến Tam Hợp thật sâu.
Trong ánh mắt có sự cảm ơn.