Quên Đi - Chương 7
27
Lục Tử chạy tới, mặt xanh mét: “Chị dâu! Lục Cẩn Niên đi//ên rồi, anh ta đi//ên thật rồi!”
“Anh ta cưới Lê Hiểu Hiểu rồi à?” Tôi thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy, anh ta cãi nhau to với cả nhà, cướp sổ hộ khẩu rồi chạy luôn, trực tiếp đi đăng ký kết hôn với Lê Hiểu Hiểu, xong thật rồi!” Lục Tử gần như muốn khóc.
Tôi làm sao còn làm chị dâu của cô ấy được nữa.
Tôi cũng có linh cảm là chuyện sau này sẽ rất rắc rối, chắc chắn hai bên họ hàng sẽ nháo nhào cả lên.
Lúc đó chắc tôi đau đầu chet mất.
“Lục Tử, chị chuẩn bị đi du lịch rồi, em bảo mọi người đừng tìm chị, chị không sao đâu, hơn nữa chị có Cố Hoài Thần rồi.” Tôi phải chuồn trước, không thì phiền chet mất.
Hôm đó, nhân lúc người nhà còn chưa kéo tới tìm tôi, tôi thu dọn ít đồ rồi chuồn đi luôn.
Trên đường đi, tôi nhắn cho Cố Hoài Thần, bảo anh ấy thu xếp đồ đạc đi du lịch cùng tôi.
Trời tối, hai đứa tôi ngồi trên tàu cao tốc, nhìn nhau cười.
“Biện thủ Chu Tuế Tuế, cậu định đi đâu du lịch đây?”
“Đi chỗ nào vui thôi, chơi đủ một tháng rồi tính tiếp.” Một tháng chắc đủ để tránh bão rồi chứ?
Cố Hoài Thần hoàn toàn nghe theo tôi, hai đứa đi tới đâu chơi tới đó, ăn uống ngủ nghỉ, vui sao làm vậy.
Anh chàng này đúng là người quân tử thật, buổi tối ngủ chung phòng với tôi mà không dám động vào tôi, nằm thẳng đơ như x//ác khô.
Nhưng mà tôi lại muốn chạm vào anh ấy. Người đàn ông đẹp trai thế này, ai mà không muốn chạm thử chứ?
Vậy nên, đêm cuối cùng của chuyến du lịch, tôi nằm trong bóng tối, đưa chân qua gác lên đùi anh ấy.
Anh ấy cứng đờ ngay tại chỗ, nhịp thở cũng thay đổi.
Tôi nhẹ giọng mở miệng: “Biện thủ Cố Hoài Thần, anh thấy chân em lạnh không?”
“Lạnh…”
“Thế mà còn không sưởi ấm cho em?”
“Tuân… tuân lệnh.”
Mà lần này sưởi ấm, e là không chỉ có mỗi đôi chân thôi đâu.
28
Du lịch kết thúc, chúng tôi quay lại Bắc Kinh.
Ba mẹ của Cố Hoài Thần cũng nôn nóng về nước, anh ấy hí hửng chạy đi đón, còn hẹn tôi ngày mai đi ăn tối, chính thức giới thiệu tôi với ba mẹ anh ấy.
Tôi tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Sau đó tôi gọi điện cho Lục Tử, hỏi cô ấy trong vòng một tháng qua đã xảy ra chuyện gì.
“Chị dâu, cuối cùng chị cũng về rồi à? Haiz, anh trai em coi như xong rồi, cả ngày sống vật vờ, bắt đầu sa vào rượu chè cờ bạc rồi.” Lục Tử thở dài.
“Không đến mức đó chứ? Mới có một tháng thôi mà anh ta thành ra vậy rồi?”
“Lê Hiểu Hiểu đã ly hôn với anh ấy rồi, vừa lấy giấy đăng ký kết hôn hôm trước, hôm sau đã ly dị luôn, hoàn toàn chỉ làm cho có hình thức thôi, ai nấy đều đơ người luôn.”
Lục Tử cũng rất khó hiểu: “Bọn em đều tưởng cô ta tham tiền, muốn gả vào nhà giàu làm công chúa, ai ngờ hôm sau đã chủ động ly hôn, không lấy một xu bồi thường nào.”
“Anh trai em trong lòng vẫn luôn nhớ chị, kết hôn rồi thì cực kỳ hối hận, lập tức đồng ý ly hôn. Ly hôn xong, không biết Lê Hiểu Hiểu nói gì với anh ấy mà từ đó anh ấy sống như cái x//ác không hồn, tinh thần hoàn toàn sụp đổ.”
Lục Tử tức giận mà chẳng biết làm sao.
Đúng lúc đó, bên kia điện thoại vang lên một trận lục đục, rồi điện thoại bị cướp mất.
Tiếng khóc rống của Lục Cẩn Niên truyền tới: “Tuế Tuế, là em phải không? Anh biết anh sai rồi… em quay về được không? Sao em có thể quên anh được chứ? Em cũng đang ‘chiến lược’ anh đúng không? Anh vứt bỏ em, nên em mới muốn quên sạch anh sao…”
Tôi nghe không hiểu gì luôn, cái quái gì thế?
“Lê Hiểu Hiểu nói với anh… cô ấy đoán được rồi, em thất bại trong việc ‘chiến lược’ anh… anh đáng chet, anh thật sự đáng chet… em quay về đi mà, được không?”
Lục Cẩn Niên khóc đến đứt từng khúc ruột, còn tôi thì hoàn toàn vô cảm.
Bởi vì… tôi thật sự đâu có quen biết anh ta đâu.
“Tôi đã kết hôn với Cố Hoài Thần rồi, tạm biệt.” Tôi tắt máy, từ nay về sau, không gặp lại!
Tâm trạng tôi vẫn rất tốt, cũng không muốn về nhà vội, thế là dứt khoát đi dạo loanh quanh trên đường.
Tôi vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô ấy ăn mặc giản dị, mặt mộc, đang rất nhiệt tình và tràn đầy năng lượng phát tờ rơi.
Tôi đứng yên tại chỗ nhìn cô ấy, nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười của cô ấy, nhìn dáng người gầy gò dưới ánh mặt trời, nhìn mái tóc tung bay trong gió.
Đúng rồi, còn có đôi mắt long lanh lấp lánh ấy nữa.
Cô ấy giống như một cái cây mọc trên vách đá vậy.
Phụ nữ như thế này, mới đúng là cái cây trên vách đá chứ.
Tôi chạy vội qua.
Cô ấy nhìn thấy tôi thì sững người một chút, rồi cười mời: “Uống một ly không? Đằng kia có quán cà phê, trong túi tôi còn có một chai rượu vang.”
“Rượu vang ở đâu ra vậy?”
“Ở nhà Lục Cẩn Niên ấy, cuối cùng tôi vẫn không cam tâm với bảy năm đã lãng phí, thế là tiện tay ‘cầm’ luôn một chai rượu vang nhà anh ta, loại đắt nhất đấy nhé.”
Lấy hay lắm!
Đi thôi, uống một ly nào!
29
Nửa năm sau, tôi và Cố Hoài Thần kết hôn, nhà tôi cũng đã sớm dọn khỏi khu đó.
Lục Cẩn Niên trong nửa năm này hoàn toàn suy sụp, sa vào rượu chè cờ bạc, chẳng làm ăn gì ra hồn, tự tay làm công ty mình phá sản.
Bố mẹ anh ta tức đến phát bệnh, cuối cùng cũng mặc kệ luôn, để mặc anh ta tự hủy hoại bản thân.
Tôi gặp lại Lục Cẩn Niên là vào đêm Giáng Sinh, ở ven đường.
Anh ta đạp ga chiếc siêu xe gầm rú vang trời, trong xe là một cô gái trang điểm lòe loẹt đang la hét ầm ĩ.
Tôi đứng từ xa nhìn, nhìn thấy Lục Cẩn Niên lảo đảo ôm eo cô gái kia bước xuống xe, còn phì ra một bãi nước bọt.
Anh ta đã không còn chút bóng dáng nào của “Song Tử Tinh Anh” lừng lẫy năm xưa của Thanh Hoa, cũng chẳng còn vẻ lịch thiệp nho nhã nữa, bây giờ chỉ là một kẻ tàn phế, lưu manh thối nát.
“Má nó, đông người thế này, cái quán bar lần trước ở chỗ nào nhỉ?” Lục Cẩn Niên ch//ửi b//ậy, vừa lảo đảo vừa tìm quán bar.
Cô gái bên cạnh cười khúc khích: “Người ta cũng quên mất rồi, rốt cuộc là ở đâu nhỉ?”
Lục Cẩn Niên bỗng khựng lại, quay sang trừng mắt chửi cô gái: “Quên cái m//ẹ mày ấy! Không được quên, không ai được phép quên!”
Cô gái sợ đến phát run, liên tục xin lỗi.
“M//ẹ mày nghĩ lại cho tao, nghĩ lại ngay!” Lục Cẩn Niên tát cô ta một cái.
Cô gái vội vàng chỉ về một hướng: “Em nhớ ra rồi, bên kia, bên kia!”
Mọi người từng cho rằng tôi và anh ta là một cặp đôi do trời định, tất cả người thân bạn bè đều tin rằng cuối cùng chúng tôi sẽ bước vào lễ đường cùng nhau.
Nhưng rồi… thời gian đã chứng minh tất cả.
Sau đó, tôi cũng gặp lại Lê Hiểu Hiểu. Cô ấy không còn đi phát tờ rơi nữa, vì đã thi đậu công chức ở quê nhà.
Dù gì cô ấy cũng từng là sinh viên Thanh Hoa, sa sút suốt bảy năm, việc phát tờ rơi chỉ là tạm thời kiếm sống mà thôi. Với năng lực của cô ấy, sớm muộn cũng sẽ ngoi lên được.
Thi đậu công chức xong, cô ấy chuẩn bị rời khỏi Bắc Kinh.
Trước khi đi, cô ấy cố ý đến tìm tôi, tôi nhìn thấy trong tay cô ấy cầm theo một chai rượu vang.
Tôi cười: “Uống một ly nhé?”
“Kẻ chinh phục Chu Tuế Tuế, tôi mời cô uống một ly.”
“Khách sáo gì chứ, đâu phải lần đầu uống với nhau.”
Chúng tôi vừa uống rượu vừa trò chuyện, tất nhiên, phần lớn thời gian là Lê Hiểu Hiểu nói, còn tôi lắng nghe.
Cô ấy rất cố gắng, liều mạng thi đậu được công chức ở quê nhà.
Cuối cùng, cô ấy cũng có thể vắt chéo chân mà nhâm nhi ly rượu vang rồi.
Đây là chai rượu vang muộn màng của bảy năm thanh xuân.
Nào, chúng ta cạn ly!
[HẾT]