Quên Đi - Chương 6
24
Tôi không định nhận số tiền thù lao của Lê Hiểu Hiểu, nhưng cô ấy cũng không lấy lại.
Cô ấy chỉ uống cạn ly rượu vang kia, rồi kéo theo thân thể ốm yếu rời đi.
Tôi tiễn cô ấy ra đến cổng, cô ấy bỗng nhiên quay đầu hỏi tôi: “Chị còn yêu Lục Cẩn Niên không?”
“Rất rõ ràng, tôi không yêu nữa.” Tôi rất bình thản, dù sao cũng đã quên từ lâu rồi.
“Vậy thì tôi không còn chút gánh nặng tâm lý nào nữa. Lục Cẩn Niên không đáng để chị yêu đâu. Anh ta đâu phải chỉ sau khi tôi bị ung thư mới bỏ rơi chị – thật ra, anh ta đã lén lút bỏ rơi chị rất nhiều lần rồi.”
Lê Hiểu Hiểu cười lạnh, giễu cợt Lục Cẩn Niên.
“Nhiều lần?” Tôi nhíu mày.
“Đúng vậy. Tôi chẳng khác nào con mồi miễn phí vậy. Tôi xinh đẹp, ngoan ngoãn, dịu dàng, biết điều. Lục Cẩn Niên tuy không yêu tôi, nhưng lại rất hưởng thụ việc tôi theo đuổi anh ta. Bề ngoài thì luôn tỏ vẻ ghét bỏ tôi, nhưng mỗi lần tôi chủ động tìm anh ta trò chuyện, rủ đi dạo phố, anh ta chưa từng từ chối. Thậm chí khi đang hẹn hò với chị, anh ta vẫn kiếm cớ đi gặp tôi. Anh ta đúng là cao thủ nửa vời trong việc tán gái đấy.”
Lê Hiểu Hiểu vuốt tóc: “Anh ta rất yêu chị, yêu đến tận xương tủy, nhưng với con mồi miễn phí như tôi, anh ta cũng thích chơi đùa.”
Nói cách khác, suốt bảy năm qua, Lục Cẩn Niên thực ra rất hưởng thụ việc có một con mồi như Lê Hiểu Hiểu bám riết lấy mình.
Anh ta chưa từng dứt khoát từ chối cô ấy, cho nên khi biết Lê Hiểu Hiểu mắc ung thư, anh ta mới bất ngờ thay đổi thái độ.
Thực ra, người ghét đối phương không phải là Lục Cẩn Niên, mà là Lê Hiểu Hiểu ghét anh ta – bởi vì cô ấy bị ép phải chinh phục anh ta.
Tôi bật cười khinh miệt, tặc lưỡi một tiếng.
Tiễn Lê Hiểu Hiểu xong, Lục Tử chạy xuống hỏi tôi: “Con nhỏ đáng ghét đó đi rồi à? Nó nói gì vậy?”
“Không nói gì hết.” Tôi cất thẻ ngân hàng trên bàn đi.
Lục Tử nghi hoặc nhìn tôi: “Lê Hiểu Hiểu tới làm gì? Anh em thật sự muốn cưới cô ta à?”
“Đúng vậy.”
Lục Cẩn Niên tức đến phát đi//ên rồi, anh ta đang muốn kích tướng tôi đây.
Ngày hôm sau, anh ta liền triệu tập họ hàng hai bên đến ăn cơm chung, địa điểm là nhà tôi.
Bố mẹ tôi còn tưởng rằng Lục Cẩn Niên cuối cùng cũng thông suốt rồi, định đến nhận lỗi.
Chú Lục và dì Vương cũng vui vẻ, vừa uống trà vừa cười: “Hai đứa làm lành được là tốt nhất rồi, còn về phần Lê Hiểu Hiểu, chúng ta cũng coi như hết lòng hết dạ với cô ta rồi, không đuổi ra đường là may đấy.”
“Đúng vậy, Cẩn Niên và Tuế Tuế đính hôn đi, còn bệnh của Lê Hiểu Hiểu thì nhà mình chi tiền chữa trị.” Mọi người trong nhà đều rất tốt bụng.
Chỉ có Lục Cẩn Niên là im lặng không nói gì, anh ta chỉ chăm chú nhìn tôi.
Tôi mặc kệ anh ta.
Anh ta hừ lạnh một tiếng rồi lên tiếng: “Chu Tuế Tuế, nhảy với Cố Hoài Thần vui lắm à?”
Cả căn phòng im phăng phắc, ai nấy đều sững sờ.
“Cẩn Niên, con nói gì thế?” Chú Lục quát lớn.
“Tôi nói gì ư? Chu Tuế Tuế đúng là có sức hấp dẫn thật đấy, có thể quyến rũ được người đàn ông lợi hại nhất Thanh Hoa.”
Lục Cẩn Niên cười khẩy, giọng đầy châm chọc: “Vị hôn phu của mình bị thương thì không thèm quan tâm, người ngoài bị thương thì vội vàng đưa đi bệnh viện, sợ là còn đau lòng muốn khóc ấy chứ.”
Tôi lập tức phản bác: “Anh sủa cái gì thế? Tôi đã nói là không quen biết anh, không có cảm giác gì với anh, tại sao tôi không thể nhảy với người đàn ông khác chứ?”
Lục Cẩn Niên nổi trận lôi đình, đ//ập mạnh tay xuống bàn, mắt đỏ ngầu: “Đến nước này rồi mà cô còn giả vờ mất trí nhớ sao?”
“Tôi không giả vờ, tôi thật sự không quen biết anh. Hơn nữa, tôi luôn nhớ đến Cố Hoài Thần, cũng luôn ngưỡng mộ cậu ấy. Cậu ấy đã tỏ tình với tôi, và tôi đã đồng ý.”
Tôi thả xuống quả bom nặng ký. Cả căn phòng sững sờ, mọi người đều chet lặng.
Lục Cẩn Niên tức đến mức bật cười, chỉ vào tôi, gằn từng chữ: “Quả nhiên… tốt… rất tốt… đúng lúc tôi cũng định cưới Lê Hiểu Hiểu, vậy thì chúng ta cứ thế đi – ai lo việc nấy!”
Nói xong anh ta quay người bỏ đi, không hề quay đầu lại.
Tôi nhìn bóng lưng anh ta, biết rõ anh ta đang mong tôi gọi anh ta lại.
Thế là tôi cất tiếng: “Đợi đã.”
Lục Cẩn Niên lập tức khựng bước, nhưng không chịu quay đầu, anh ta lạnh lùng hỏi: “Gì?”
“Tôi định hai ngày nữa sẽ đính hôn với Cố Hoài Thần, anh nhớ chuẩn bị quà đấy.” Tôi nhắc anh ta.
Cơ thể anh ta cứng đờ, hai nắm tay siết chặt đến trắng bệch, sau đó sải bước rời đi.
25
Lục Cẩn Niên cứ như vậy mà rời đi.
Đám họ hàng đều mơ hồ và kinh ngạc, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôi cũng không giải thích nhiều, một mình đi đến Đại học Thanh Hoa.
Trên sân vận động, tôi nhìn thấy Cố Hoài Thần đang đi dạo một cách vô định.
Anh ấy xưa nay vẫn thế, lúc rảnh rỗi thì thích đi bộ trên sân, nên ngày trước có rất nhiều cô gái cố ý canh lúc anh ấy đi dạo để “vô tình gặp gỡ”.
Tôi đi thẳng tới, đến phía sau lưng Cố Hoài Thần mà anh ấy vẫn không phát hiện ra tôi.
Tôi định vỗ vai anh ấy một cái, thì anh ấy lại nhận được cuộc gọi video.
Video vừa kết nối, rõ ràng là ba mẹ anh ấy ở bên kia.
“Hoài Thần, khi nào con quay lại Mỹ vậy? Về lấy thẻ xanh đi.” Ba Cố có chút sốt ruột.
Mẹ Cố cũng hối thúc: “Mau về đi, mẹ tìm được cho con một cô gái rồi, lai Tây đấy, xinh cực kỳ.”
Cố Hoài Thần cười cười: “Không vội, hiếm khi về lại trường cũ, để con ngắm thêm chút nữa.”
“Không vội vội cái gì mà không vội! Mẹ nói rồi, con cũng không còn nhỏ nữa, mau về Mỹ đi, mẹ giới thiệu bạn gái cho.” Mẹ Cố tiếp tục thúc giục.
Ba Cố thì trầm ngâm nói: “Con trai này, con cũng gần ba mươi rồi nhỉ? Bao năm rồi chưa từng yêu đương, không phải là… Ba cảnh cáo con nhé, nhà mình dù ở Mỹ cũng không được học cái kiểu bên đó đâu đấy!”
Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Thì ra Cố Hoài Thần cũng bị giục cưới.
“Ba mẹ đừng nghĩ lung tung, con… con sẽ sớm quay về thôi.” Cố Hoài Thần bất lực nói.
Video cúp máy xong, anh ấy lại tiếp tục đi dạo vô định.
Tôi nhảy cái vèo tới bên cạnh anh ấy: “M//a đấy!”
Cố Hoài Thần bị giật mình, nhìn rõ là tôi thì không nhịn được bật cười: “Biện thủ Chu Tuế Tuế, cho hỏi là người đáng sợ hay m//a đáng sợ hơn?”
“Thôi thôi, tôi không cãi đâu.” Tôi thật sự chịu thua anh ấy rồi.
Cố Hoài Thần mỉm cười gật đầu.
Tôi cũng không lòng vòng nữa, móc điện thoại ra chụp chung một tấm ảnh.
Cố Hoài Thần có chút bất ngờ, nhất thời còn hơi căng thẳng, hai má căng cứng lại.
“Cậu căng thẳng cái gì? Chỉ là chụp tấm hình thôi mà.” Tôi lại bất lực.
“Không biết nữa, tôi chưa từng nghĩ biện thủ Chu Tuế Tuế lại chủ động chụp ảnh chung với tôi.” Cố Hoài Thần vẫn còn căng thẳng.
Nhưng anh ấy thật sự rất đẹp trai, ngay cả khi căng thẳng cũng đẹp.
Tôi tùy tiện chụp một tấm ảnh chung, rồi đăng lên vòng bạn bè.
Dòng caption: 【Ở bên nhau rồi.】
26
Cố Hoài Thần sững sờ, nhìn chằm chằm vào bài đăng trên vòng bạn bè của tôi, không thể tin nổi.
“Chu Tuế Tuế, cậu nghiêm túc đấy à?” Anh ấy nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi gật đầu: “Bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ có cậu mới khiến tôi có chút cảm giác.”
“Thế còn Lục Cẩn Niên?”
“Ai cơ?” Tôi thật sự không biết anh ta là ai.
Cố Hoài Thần lại nhìn tôi thêm một lúc lâu, rồi không kìm được mà gọi ngay cho ba mẹ anh ấy.
“Ba mẹ, thẻ xanh con không lấy nữa đâu, con vẫn thích ở trong nước hơn, con muốn về nước sống.”
“Hai người không phải vẫn hay nhắc muốn về nước sao? Đợi con ổn định rồi, con sẽ đón hai người về!”
Ôi trời đất, trúng bùa yêu mất rồi. Đây chẳng phải là một trong Song Tử của Thanh Hoa, nam thần học bá người người ao ước đấy sao? Xì xì xì, cũng chỉ thế thôi mà.
Tôi thoả mãn quay về nhà.
Lục Cẩn Niên đứng trước cửa nhà tôi, u ám như cú mèo giữa đêm.
Toàn thân anh ta toát ra sát khí, cúi đầu, cả người khẽ run rẩy.
Tôi bước tới, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, môi run run: “Em thật sự ở bên Cố Hoài Thần rồi?”
“Đúng vậy.” Tôi thẳng thắn thừa nhận.
“Chu Tuế Tuế, em thật sự không còn yêu anh nữa sao? Chỉ vì anh muốn cứu Lê Hiểu Hiểu mà em lại hận anh đến vậy?”
“Xin lỗi nhé, tôi còn chẳng biết anh là ai, thì lấy gì mà yêu anh?” Tôi nói rõ ràng dứt khoát.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, tiếng nói nghẹn ngào từ cổ họng bật ra: “Được… được! Em đừng hối hận… em đừng hối hận đấy!” Anh ta hoàn toàn tuyệt vọng, không chút do dự mà rời đi.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy trong nhà anh ta vang lên tiếng cãi vã kịch liệt, thậm chí còn có tiếng chú Lục qu//át m//ắng và tiếng dì Vương khóc lóc.
Cuối cùng, theo tiếng động cơ xe rồ lên, Lục Cẩn Niên chở Lê Hiểu Hiểu lái siêu xe rời đi.
Tối muộn, tôi nhìn thấy bài đăng vòng bạn bè của Lục Cẩn Niên.
【Kiếp này có em, thật là may mắn.】 Đó là caption.
Ảnh đính kèm có hai tấm, một tấm là ảnh anh ta chụp chung với Lê Hiểu Hiểu, tấm còn lại là ảnh giấy đăng ký kết hôn của anh ta với Lê Hiểu Hiểu.