Quên Đi - Chương 5
20
Tôi lập tức hiểu ra tất cả.
Cố Hoài Thần đã bị Lê Hiểu Hiểu lợi dụng rồi.
Lê Hiểu Hiểu đúng là quá thâm hiểm.
Cô ta trước dùng căn bệnh ung thư để lấy lòng thương hại của Lục Cẩn Niên, khiến anh ta không thể đính hôn với tôi.
Nhưng Lục Cẩn Niên vẫn yêu tôi, sẽ không buông bỏ tôi, nên Lê Hiểu Hiểu mới lừa Cố Hoài Thần quay về, để cậu ấy làm người thứ ba.
Chỉ cần Cố Hoài Thần cướp được tôi đi, Lục Cẩn Niên cũng sẽ hết cách.
Lúc đó anh ta chỉ còn Lê Hiểu Hiểu để chọn mà thôi.
“Cậu bị lợi dụng rồi.” Tôi lắc đầu.
Cố Hoài Thần bật cười khẽ: “Nhưng trọng điểm không phải là cái này, cậu chẳng lẽ không nhận ra là tôi đang tỏ tình với cậu sao?”
“Nhận ra rồi, xem ra biện thủ Chu Tuế Tuế năm đó không chỉ đ//ánh bại được cậu, mà còn bắn trúng luôn trái tim cậu nữa.” Tôi hừ nhẹ cười.
Cố Hoài Thần ngồi trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn tôi: “Cậu vẫn không thay đổi, cậu giống như cái cây trên vách núi, kiêu ngạo đung đưa, mặc sức lớn lên giữa nắng gió và mùa xuân.”
“Cảm ơn đã khen.”
“Vậy tôi có thể làm cọng cỏ bên cạnh cậu không?” Cố Hoài Thần hỏi tôi.
“Cậu còn phải lớn thêm đã, đá ở đây cứng lắm, không dễ mọc đâu.” Tôi phất tay một cái rồi rời đi.
21
Tôi tóm được Lục Tử ngay trên đường trong trường.
Cô ấy cũng đang tìm tôi, trông khá sốt ruột: “Chị dâu, anh em đ//ánh nhau với Cố Hoài Thần thật à? Má ơi, em cạn lời luôn, không biết mất mặt là gì sao!” Lục Tử bất lực than vãn.
“Đ//ánh thì đ//ánh thôi.” Tôi dắt Lục Tử về nhà.
Lúc chúng tôi về đến nhà thì cũng đã rất muộn rồi, bố mẹ hai bên đều không có ở nhà.
Lục Tử định ngủ lại cùng tôi một đêm, cô ấy chẳng muốn về nhà ở chung với Lê Hiểu Hiểu chút nào.
“Bố mẹ em đã đưa ra tối hậu thư rồi, nếu ngày mai anh em còn không đuổi Lê Hiểu Hiểu đi, bọn họ sẽ dùng vũ lực lôi ra ngoài luôn cho mà xem, sướng thật!” Lục Tử vừa theo tôi vào phòng vừa lải nhải không ngừng.
Chú Lục và dì Vương đúng là người văn minh, vậy mà cũng đưa ra tối hậu thư cho Lục Cẩn Niên.
“Chị thấy anh em bị chiều hư rồi, bố mẹ em quá nuông chiều anh ta luôn.” Tôi cũng chêm vào một câu.
“Chuẩn luôn, nhưng chị dâu cũng có trách nhiệm lớn nha, nếu không phải chị đồng ý cho Lê Hiểu Hiểu vào nhà em ở, bố mẹ em đâu có để yên chịu trận thế này.” Lục Tử lườm tôi một cái.
Nói cũng đúng, chính tôi là người cho phép Lê Hiểu Hiểu ở trong nhà Lục Cẩn Niên.
Thôi coi như không có gì đi.
Về đến nhà, chúng tôi nấu ít mì ăn cho đỡ đói.
Vừa ăn xong thì chuông cửa reo.
Lục Tử chạy ra mở cửa, vừa mở ra đã kêu lên: “Lê Hiểu Hiểu, cô tới làm gì?”
Tôi nhướn mày, đi ra xem, quả nhiên là Lê Hiểu Hiểu.
Cô ta mặc áo khoác trắng, đội mũ len dày, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
“Tôi tìm Chu Tuế Tuế.” Lê Hiểu Hiểu mở miệng.
“Không gặp, c//út c//út c//út!” Lục Tử giúp tôi đuổi người.
“Vừa rồi Cẩn Niên gọi cho tôi, bảo tôi chuẩn bị, anh ấy muốn cưới tôi.” Lê Hiểu Hiểu tiếp tục nói.
Lục Tử trợn tròn mắt: “Cái gì? Cô nói lại lần nữa xem!”
“Lục Cẩn Niên muốn cưới tôi.” Lê Hiểu Hiểu bình tĩnh nói.
Lục Tử tức muốn đi//ên, giơ tay định t//át Lê Hiểu Hiểu.
Tôi lên tiếng: “Lục Tử, lên lầu đi, để chị nói chuyện với Lê Hiểu Hiểu.”
“Chị dâu, con đàn bà này không phải người tốt đâu!” Lục Tử không chịu lên.
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy một cái, Lục Tử không tình nguyện nhưng cuối cùng cũng lên lầu.
Dưới lầu chỉ còn tôi và Lê Hiểu Hiểu.
Lê Hiểu Hiểu rất tự nhiên bước vào, đảo mắt nhìn quanh phòng khách, rồi nhìn chằm chằm vào tủ rượu vang đỏ.
Những chai rượu đắt tiền dưới ánh đèn toát lên vẻ tao nhã.
“Tôi muốn uống một ly.” Lê Hiểu Hiểu chỉ vào tủ rượu nói.
23
Tôi lấy một chai rượu vang, ra hiệu cho Lê Hiểu Hiểu ngồi xuống.
Cô ấy ngồi bên bàn ăn, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn tôi.
Tôi mở rượu, rót cho cô ấy một ly.
Cô ấy dùng hai tay đón lấy, ngẩn người nhìn chất lỏng bên trong đang khẽ lay động.
Tôi cũng rót cho mình một ly, nhấp một ngụm rồi hỏi: “Cô tới tìm tôi có chuyện gì?”
Cô ấy không trả lời ngay, khẽ nhấp một ngụm rượu, rồi lộ ra vẻ mặt say mê, nhẹ nhàng thở dài: “Ngon thật đấy.”
“Chai này là loại tệ nhất rồi.” Tôi nói thật.
Cô ấy chẳng để tâm, lựa lời nói: “Chu Tuế Tuế, chị biết không? Ước mơ của tôi là có thể giống chị, tao nhã uống một ly rượu vang.”
“Chuyện này cũng tính là ước mơ sao?”
“Đương nhiên rồi. Năm tôi bảy tuổi, trong làng có chiếu phim, tôi ngồi bẩn thỉu trên cái thùng đựng nước phân, nhìn lên màn ảnh mờ mờ, thấy một cô gái dân thành phố bắt chéo chân, uống rượu vang, thật cao quý, thật xinh đẹp… Hình ảnh đó tôi nhớ cả đời.”
Lê Hiểu Hiểu nở nụ cười, sắc mặt cũng tốt lên đôi chút.
Tôi bắt chéo chân: “Rồi sao nữa?”
“Rồi tôi liều mạng học hành, làm việc xong là học, bất kể lúc nào cũng học, bút gãy hết cái này tới cái khác, ngón tay bị mài tới rách hết lần này đến lần khác…”
“Tôi là sinh viên đại học đầu tiên trong làng, ba mẹ vay mượn khắp nơi cho tôi lên Bắc Kinh học, lưng của họ bị gạo đè cong xuống, mắt của họ bị mồ hôi làm cay rát, cuối cùng tôi cũng có tiền đi học.” Mắt Lê Hiểu Hiểu dần đỏ lên.
Cô ấy lại nhấp một ngụm rượu, vừa lắc ly vừa nhìn chăm chú.
“Tôi đậu Đại học Thanh Hoa đấy, tôi sắp ngoi lên được rồi, tôi có thể làm nhà khoa học, có thể làm thương nhân, có thể làm quan chức, ít nhất tôi cũng có thể trở thành một nhân viên văn phòng. Tôi cuối cùng cũng có thể bắt chéo chân uống rượu vang, tao nhã, xinh đẹp, sạch sẽ… Tôi còn muốn để ba mẹ tôi cũng được uống rượu vang, họ cũng xứng đáng được uống.”
Tôi nghe mà lặng người.
Lê Hiểu Hiểu đang đối mặt với những bi kịch mà rất nhiều cô gái vùng quê nghèo phải đối mặt.
“Thế nên cô muốn gả cho Lục Cẩn Niên, để sống cuộc sống ngày nào cũng được uống rượu vang?”
“Không… không phải vậy đâu, Chu Tuế Tuế, chị không hiểu tôi rồi.”
Lê Hiểu Hiểu cười khổ: “Tôi có tiền đồ rộng mở, tôi có cơ hội và năng lực để thay đổi cuộc đời nghèo khổ của mình và cả gia đình, thậm chí tôi đã nhìn thấy ly rượu đó rồi, chỉ cần đưa tay ra là có thể cầm lấy được. Thế nhưng, tôi lại phải đi công lược Lục Cẩn Niên… ha ha, nực cười biết bao, tôi dùng bảy năm thanh xuân và thời gian của mình, chỉ để công lược một người đàn ông.” Lê Hiểu Hiểu cười, càng cười càng lớn tiếng.
Trong mắt cô ấy tuôn ra nước mắt, như lũ từ trên núi đổ xuống, cuồn cuộn không ngừng.
“Chị có hiểu cảm giác đó không? Tôi bị ép buộc, phải dốc hết tất cả mọi thứ của mình để công lược một người đàn ông!”
“Tôi không thể học hành đàng hoàng, không thể tiến bộ, không thể hoàn thành việc học, tất cả mọi thứ của tôi đều xoay quanh một người đàn ông, nếu tôi phản kháng, tôi sẽ chet.”
Lê Hiểu Hiểu đặt mạnh ly rượu lên bàn, rượu vang bắn tung tóe vấy lên mu bàn tay cô ấy.
Cô ấy hất tay, nhìn thẳng vào tôi: “Bản thân tôi còn ăn không đủ no, vậy mà phải mua bữa sáng cho Lục Cẩn Niên; tôi căn bản không thích bóng rổ, vậy mà hết lần này tới lần khác phải cổ vũ cho anh ta; tôi sức khỏe yếu, dính mưa là sốt, vậy mà vẫn phải cầm ô che cho anh ta! Khi tôi không muốn làm nữa, tôi liền nhận được những lời đe dọa tới tính mạng, như có một sợi dây thép quấn quanh cổ tôi, siết chặt khiến tôi không thể thở nổi!”
24
Lê Hiểu Hiểu nói rất nhiều.
Nước mắt cô ấy chảy đầy trên má rồi nhanh chóng lau đi.
Tôi ngẩn người nhìn cô ấy: “Vậy… ngay từ đầu cô vốn dĩ không hề thích Lục Cẩn Niên sao?”
“Loại con gái như tôi, chưa từng dám mơ mộng xa vời về tình yêu. Trong mắt tôi, thứ duy nhất tôi khát khao… chỉ là ly rượu vang đó thôi. Không có bất kỳ cô gái nào, lại cam tâm tình nguyện lãng phí bảy năm thanh xuân vì một người đàn ông. Cái gọi là tình yêu ấy, thậm chí chẳng đáng để tôi bỏ ra bảy ngày để theo đuổi.” Lê Hiểu Hiểu nói dứt khoát, dứt lời như ch//ém đinh chặt sắt.
Tôi nghẹn lời, không biết nói gì.
Lê Hiểu Hiểu hít hít mũi, như trút được gánh nặng, thở ra một hơi thật dài.
“Tôi lừa Cố Hoài Thần quay về, tôi biết anh ấy vẫn luôn thầm thích chị, từ sau cuộc thi biện luận giữa chị và anh ấy, về đề tài ‘Sinh mệnh và Tình yêu cái nào quan trọng hơn’ – tôi đã xem trọn vẹn từ đầu đến cuối. Quả nhiên, anh ấy không làm tôi thất vọng, đã chọc cho Lục Cẩn Niên tức đến phát đi//ên. Vì sự xuất hiện của anh ấy, Lục Cẩn Niên quyết định trả thù chị, anh ta muốn cưới tôi… để chị hối hận.”
Khóe miệng Lê Hiểu Hiểu nhếch lên, nở một nụ cười đầy giễu cợt: “Tôi hiểu rõ tâm tư của anh ta, anh ta hy vọng chị sẽ ngăn cản anh ta cưới tôi, hy vọng chị quay về bên cạnh anh ta… nên tôi mới đến tìm chị, cầu xin chị, giúp tôi lần cuối cùng – đừng ngăn cản nữa, để tôi kết thúc ván cờ này đi.”
Tôi đã hoàn toàn hiểu ra rồi.
Lục Cẩn Niên muốn dùng chiêu kích tướng để chọc tức tôi. Cái gọi là muốn cưới Lê Hiểu Hiểu, thật ra chỉ là quyết định trong cơn tức giận – chỉ cần tôi quay đầu lại, chỉ cần tôi mềm lòng, anh ta sẽ không cưới Lê Hiểu Hiểu nữa.
Mà như vậy, chiến dịch “công lược” của Lê Hiểu Hiểu cũng sẽ hoàn toàn thất bại.
“Tôi hỏi thật, Lục Cẩn Niên cưới cô rồi, mọi thứ sẽ kết thúc sao? Cả bệnh ung thư của cô cũng sẽ khỏi sao?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy… mọi thứ rồi sẽ kết thúc.” Giọng Lê Hiểu Hiểu mệt mỏi vô cùng, “Bảy năm rồi, tôi cũng sắp ba mươi tuổi rồi… tôi thật sự rất mệt… không biết đến khi nào tôi mới có thể được uống rượu vang đây?”
Nói xong, cô ấy lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng.
Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, cô ấy đẩy tấm thẻ đến trước mặt tôi, lưu luyến nói: “Đây là 89.000 tệ tôi dành dụm từng chút một, sống tằn tiện mà có… tất cả thời gian và sức lực của tôi đều lãng phí trên người Lục Cẩn Niên, nên chỉ tích góp được ngần này thôi.”
“Tôi coi như đây là thù lao trả cho chị… mật khẩu là 137654.”
Tại sao lại không giải thích là bị ép nhỉ