Quên Đi - Chương 4
16
Sau khi Cố Hoài Thần phát biểu xong, buổi kỷ niệm trường cũng bước vào cao trào.
Hội trường lớn đã trở thành nơi tổ chức dạ tiệc, các cựu sinh viên hoặc trẻ trung, hoặc chín chắn đều trò chuyện rôm rả, cụng ly đổi chén, không khí vô cùng náo nhiệt.
Lục Tử vốn thích ăn uống, chạy khắp nơi, chạy một hồi đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Tôi đi vòng vòng tìm cô ấy, lại thấy Lục Cẩn Niên đi về phía mình.
Anh ta luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, đi tới đâu ánh mắt mọi người liền dõi theo tới đó, như thể trên người tự mang ánh sáng.
Phải thừa nhận, anh ta rất xuất sắc.
Nhưng tôi thật sự không muốn gặp anh ta, bởi ấn tượng đầu tiên về anh ta đã khiến tôi chẳng thể nào có hứng thú nổi.
“Tuế Tuế, em cũng tới à.” Lục Cẩn Niên gọi tôi.
Tôi khẽ gật đầu.
Lục Cẩn Niên cười nhạt: “Em tới xem anh sao? Năm nay hiếm lắm anh mới lên sân khấu phát biểu, biểu hiện thế nào?”
Tôi lập tức tụt mood: “Lục Cẩn Niên, tôi chỉ tới chơi thôi, mà tôi thực sự không quen biết anh, anh có thể chú ý cách nói chuyện một chút được không?” Tôi không chút lưu tình mà chặn họng anh ta.
Những cựu sinh viên xung quanh đều yên lặng, đầy vẻ khó hiểu.
Lục Cẩn Niên thu lại nụ cười, mím môi, bất ngờ kéo tay tôi bỏ đi.
“Anh làm gì đấy?” Tôi giãy dụa không thoát, cổ tay đau rát.
Lục Cẩn Niên không nói một lời, cứng rắn kéo tôi tới góc khuất ít người.
“Chu Tuế Tuế, giữa em và anh chẳng lẽ thật sự không còn một chút tình cảm nào sao? Đúng là anh có lỗi với em, nhưng em cần thiết phải khiến anh mất mặt hết lần này tới lần khác như vậy sao?” Lục Cẩn Niên nghiến răng, vừa ấm ức vừa buồn bã.
“Đúng, không có chút tình cảm nào cả, bởi vì tôi căn bản không quen biết anh, anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Tôi thật sự không quen biết anh!”
Tôi cũng bốc hỏa rồi, m//ẹ n//ó anh là ai vậy!
Lục Cẩn Niên đ//ấm mạnh lên tường, ngón tay đỏ bừng.
“Được, cô cứ tiếp tục giả vờ đi!” Anh ta hít sâu một hơi, xoay người bước về phía một cô gái không xa, nở nụ cười ngạo nghễ, mời cô ấy khiêu vũ.
Cô gái vui mừng khôn xiết, lập tức nắm tay Lục Cẩn Niên ra sàn nhảy.
Lục Cẩn Niên cố ý liếc nhìn tôi, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Tôi cạn lời.
Anh ta là con nít chắc?
“Chu Tuế Tuế, lâu rồi không gặp, nhảy một điệu chứ?” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Tôi xoay người nhìn, lập tức thấy Cố Hoài Thần đang mỉm cười nhìn mình.
17
Cố Hoài Thần trầm tĩnh, lạnh nhạt, giọng nói dịu dàng lại có chút không hợp với gương mặt cậu.
Thật đúng là kiểu đối lập đầy bất ngờ.
Tôi chỉ vào mình: “Cậu gọi tôi?”
“Đúng vậy, Chu Tuế Tuế.” Cố Hoài Thần vẫn cười.
Tôi có chút nghi ngờ: “Cậu quen tôi à? Tôi ở Thanh Hoa chỉ là người vô danh mà thôi.”
“Vô danh thì không đến mức, cậu là học bá của khoa Ngôn ngữ và Văn học, trong cuộc thi hùng biện còn đ//ánh bại tôi te tua đấy.” Cố Hoài Thần bật cười.
Tôi nhớ lại, hình như có thật chuyện đó.
Hồi đó chán quá đăng ký thi hùng biện, định lên sân khấu học hỏi các cao thủ một phen, ai ngờ lại bùng nổ phong độ, giành luôn giải nhất.
Một trong những đối thủ chính là Cố Hoài Thần.
Chỉ là lúc đó tôi chẳng hề để ý tới vị đại thần này, chính xác hơn là tôi chẳng để ý tới bất kỳ nam sinh nào cả.
“Tôi nhớ hồi đó đề tài là ‘Tình yêu và sinh mệnh, cái nào quan trọng hơn’, bên cậu chọn tình yêu, bên tôi chọn sinh mệnh.”
“Đúng là tôi thắng may thôi.” Tôi khiêm tốn nói.
Cố Hoài Thần bật cười thành tiếng: “Cậu thắng là nhờ thực lực đấy. Khi đó cậu mạnh mẽ, kiên cường, thật giống như một gốc cây mọc nơi vách đá, toàn thân đều toả ra sức sống mãnh liệt.”
So sánh gì lạ vậy? Nhưng dù sao cũng là lời khen, tôi nghe xong cũng rất thích.
Thế là tôi nhận lời mời của cậu ấy, nhảy một điệu vậy, không thì buồn chet đi được.
18
Cố Hoài Thần nắm tay tôi bước vào sàn nhảy.
Cậu ấy bất ngờ rất biết khiêu vũ, không giống một vị “đại thần” lạnh lùng, mà lại giống như một đóa hoa giao tiếp khéo léo.
Tôi ghẹo cậu: “Cậu thường xuyên khiêu vũ sao?”
“Ừm, ở nước ngoài có rất nhiều dạ tiệc, nhảy nhiều rồi cũng quen thôi.” Cố Hoài Thần hơi cúi đầu, chăm chú nhìn tôi.
Tôi cảm nhận được ánh mắt cậu ấy rất nóng bỏng, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài lạnh nhạt thường ngày. Nhưng ánh mắt đó lại không khiến người ta chán ghét, ngược lại chứa đầy sự tán thưởng và khen ngợi.
Bị cậu ấy nhìn như vậy, tôi có chút ngại ngùng, bèn tìm đề tài để hỏi: “Hình như cậu nhiều năm rồi không về nước, sao lần này lại về?”
“Tôi sắp lấy thẻ xanh rồi, có lẽ đây là lần cuối cùng quay về.” Cậu ấy đáp như vậy.
Tôi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng di chuyển theo điệu nhạc.
Âm nhạc trong sàn nhảy dịu dàng, du dương, từng đôi bạn học cũ cười nói vui vẻ.
Tôi thật sự rất tận hưởng khoảnh khắc này.
Nhưng bất ngờ, Cố Hoài Thần bị người ta va vào, suýt chút nữa ngã xuống.
Tôi nhíu mày nhìn sang, liền phát hiện Lục Cẩn Niên và bạn nhảy của anh ta đang ở ngay bên cạnh, sắc mặt Lục Cẩn Niên u ám, cả người tràn ngập sát khí.
Rõ ràng, là anh ta cố ý đụng vào Cố Hoài Thần.
Cố Hoài Thần đứng vững lại, cũng nhìn thấy Lục Cẩn Niên. Cậu ấy không nói gì, chỉ kéo tôi sang bên cạnh.
“Đứng lại!” Lục Cẩn Niên rốt cuộc cũng không nhịn được mà quát lớn. Anh ta mặc kệ bạn nhảy của mình, sải bước tới nắm lấy tay còn lại của tôi.
Sắc mặt Cố Hoài Thần trầm xuống: “Lục Cẩn Niên, cậu làm gì vậy?”
“Cố Hoài Thần, cậu không biết Chu Tuế Tuế là vị hôn thê của tôi sao? Cậu có ý gì đây?” Lục Cẩn Niên càng thêm khó chịu.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, vô cùng kinh ngạc.
Tôi cảm giác mất hết mặt mũi.
Hai người các người đang tranh vợ giữa chốn đông người đấy à? Tôi còn cần thể diện không?
“Lục Cẩn Niên, anh bị bệnh à?” Tôi hất tay anh ta ra, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Cố Hoài Thần cũng không muốn mất mặt, kéo tôi tiếp tục rời đi.
“Cố Hoài Thần, tôi đang hỏi cậu đấy!” Lục Cẩn Niên càng thêm phẫn nộ, “Tôi không muốn x//é r//ách mặt, nhưng cậu cũng đừng có không biết điều!”
Lục Cẩn Niên rõ ràng đã mất kiểm soát rồi, với thân phận và tố chất của anh ta, bình thường sẽ không thể nói ra những lời này.
Cố Hoài Thần dừng lại, ánh mắt như d//ao, nắm chặt tay tôi, giọng nói tràn ngập áp lực: “Lục Cẩn Niên, cậu muốn bị ném ra ngoài không?”
Câu này không nghi ngờ gì chính là lời khiêu khích lớn nhất.
Lục Cẩn Niên lập tức bùng nổ, một quyền đ//ấm thẳng vào Cố Hoài Thần.
Giữa tiếng hét kinh hãi của đám đông, Cố Hoài Thần bị đ//ấm chảy m//áu mũi, nhưng cậu ấy cũng không phải kẻ yếu, lập tức phản công.
Hai ngôi sao nổi danh của Thanh Hoa cứ thế lao vào đ//ánh nhau.
Tôi sững sờ nhìn, đây là mối thù oán gì lớn đến vậy?
Lục Cẩn Niên nổi đi//ên còn dễ hiểu, nhưng Cố Hoài Thần là người thế nào chứ, sao cậu ấy còn nóng tính hơn cả Lục Cẩn Niên?
Tôi thật sự không thể hiểu nổi, nhưng lúc này cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vàng kéo hai người ra.
Các bạn học xung quanh cũng chạy tới giúp.
Cả hai đều chảy m//áu, Cố Hoài Thần bị thương ở mũi, Lục Cẩn Niên thì miệng rỉ m//áu.
“Tuế Tuế, đi với anh!” Lục Cẩn Niên đẩy đám đông ra, không cho tôi cơ hội từ chối.
Cố Hoài Thần không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi cảm giác được cậu ấy đang hy vọng tôi đi cùng cậu ấy.
Hầu như không cần suy nghĩ, tôi liền đỡ lấy Cố Hoài Thần rời đi: “Mau đến bệnh viện!”
“Tuế Tuế, em…” Lục Cẩn Niên sững người, không thể tin nổi.
Tôi quay đầu nhìn anh ta một cái, trên gương mặt anh ta tràn ngập sự kinh ngạc và nỗi sợ hãi không thể diễn tả.
Hình như… anh ta cuối cùng cũng bắt đầu sợ mất tôi rồi.
19
Tôi đưa Cố Hoài Thần đến phòng y tế của trường.
Xử lý vết thương đơn giản xong, Cố Hoài Thần cũng không sao nữa.
“Cậu bị ng//ốc à? Giáo sư của đại học Stanford mà lại đ//ánh nhau ở dạ tiệc, cậu không thấy mất mặt sao?” Tôi vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Cố Hoài Thần.
Đàn ông đều ng//ốc vậy sao?
Khác gì say rượu rồi gây chuyện đâu?
Cố Hoài Thần cười rồi, cười ng//ốc luôn.
“Xin hỏi biện thủ Chu Tuế Tuế, cậu cảm thấy mạng sống quan trọng hơn hay tình yêu quan trọng hơn?” Cậu hỏi tôi một câu.
Giống như nhiều năm trước, cậu đứng trên bục biện luận, lạnh nhạt nghiêm túc chất vấn tôi.
Tôi hơi sững người, rồi vỗ một phát lên đầu cậu: “Cậu ng//ốc thật à?”
“Tôi cảm thấy tình yêu quan trọng hơn, dù sao nếu không có tình yêu, mạng sống chỉ là một cái x//ác không hồn, mà cái x//ác sống với chet cũng chẳng khác gì nhau.” Cố Hoài Thần nói vô cùng nghiêm túc.
Tôi cạn lời tới cực điểm, giơ tay làm động tác gấu nhỏ nhún vai: “Được được được, tình yêu quan trọng, lần này cậu thắng.”
Cậu lại cười.
Tôi cảm giác tối nay cậu cực kỳ vui vẻ, cười vô cùng rạng rỡ.
Nhưng trời cũng đã tối rồi, tôi phải đi tìm con sâu ăn uống Lục Tử thôi.
Tôi nói tạm biệt tại đây, có duyên sẽ gặp lại.
Dù sao cậu cũng sắp quay lại nước ngoài rồi, lần sau gặp lại đúng là phải xem duyên số.
Cố Hoài Thần như muốn nói lại thôi, trong lòng như có điều gì đang dồn nén, muốn nói ra lại nuốt xuống.
“Không có việc gì thì tôi đi đây nhé.” Tôi vẫy tay.
Cố Hoài Thần mấp máy môi, thấy tôi đã đi đến cửa, cuối cùng cũng mở miệng: “Chu Tuế Tuế, cậu còn định lấy Lục Cẩn Niên sao?”
Bước chân tôi khựng lại, nhạy bén nhận ra cậu đã biết chuyện giữa tôi và Lục Cẩn Niên.
Dù tôi hoàn toàn không nhớ chút gì về mấy chuyện đó.
“Cậu cố ý tiếp cận tôi? Ai sai cậu đến?” Tôi quay người nhìn cậu ấy.
“Lê Hiểu Hiểu nói với tôi rằng cậu và Lục Cẩn Niên đã chia tay, nên tôi mới quay về.” Cố Hoài Thần cũng không giấu diếm.
Lê Hiểu Hiểu?
Tại sao lại không giải thích là bị ép nhỉ