Quên Đi - Chương 2
7
Ngày thứ hai nằm viện, trời trong nắng ấm, tâm trạng tôi rất tốt, vừa lướt điện thoại vừa ăn bánh ngọt.
Chú Lục đứng ngoài hành lang gọi điện thoại, giọng rất to: “Thằng nhóc thối nhà mày, Tuế Tuế nằm viện rồi mà mày không thèm tới nhìn một cái? Tao mà không đ//ánh chet mày mới lạ! Mày bận cỡ nào? Dù có chet cũng phải lết x//ác tới đây cho tao! Alo? Alo alo!”
Rõ ràng, bên kia đã cúp máy.
Chú Lục lại bấm gọi lần nữa, kết quả bên kia tắt máy luôn.
Bên giường bệnh, mẹ tôi lắc đầu: “Từ hôm qua đến giờ, chú Lục với dì Vương gọi điện suốt, gọi mấy chục cuộc rồi, hôm nay Lục Cẩn Niên mới chịu bắt máy được một lần.”
Mẹ tôi rất tức giận, hoàn toàn thất vọng về Lục Cẩn Niên.
Tôi thì chẳng quan tâm, bĩu môi, tiếp tục lướt điện thoại ăn bánh ngọt của mình.
Chiều, Lục Tử tới.
Cô ấy là con gái chú Lục, cũng là bạn chơi từ nhỏ của tôi, tình cảm hai đứa rất thân thiết.
Vừa tới là cô ấy lao tới xem tình trạng của tôi, thấy sắc mặt tôi hồng hào, thần thái tự nhiên thì mới thở phào.
“Chị dâu, chị yên tâm, em đã m//ắng cho anh trai em một trận rồi, đúng là th//ằng ng//ốc, em tức muốn chet với anh ấy luôn!” Lục Tử bật tiếng ch//ửi.
Cô ấy xưa giờ tính cách thẳng thắn, nhưng trước mặt người lớn rất biết giữ ý, cho nên lần này ch//ửi th//ề như vậy đủ biết cô ấy tức cỡ nào.
Chú Lục lập tức hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.
Lục Tử uống ngụm nước mới kể: “Lại là con Lê Hiểu Hiểu đó gây chuyện, chẳng phải từ trước tới giờ nó vẫn thích anh trai em sao? Có lần còn đứng trước cửa nhà tụi em cả ngày lẫn đêm, dầm mưa cũng không chịu đi… Bây giờ nó bị ung thư rồi, sống không được bao lâu nữa, nó muốn anh trai em ở bên cạnh nó đi hết quãng đời còn lại, anh em thế mà lại đồng ý, giờ còn dọn tới biệt thự ven biển ở với nó, bảo là muốn để Lê Hiểu Hiểu mỗi ngày được ngắm biển, sống những ngày đẹp đẽ cuối cùng.”
Lục Tử càng kể càng giận, đập tay lên bàn cái rầm: “Em chạy tới biệt thự ven biển, đúng lúc thấy anh em đang đẩy xích đu cho Lê Hiểu Hiểu, cái con nhỏ đó cười tới mức hạnh phúc muốn bay lên luôn, em tức chet mất!”
Rõ ràng là Lục Tử đã biết hết mọi chuyện, còn trực tiếp đi đối chất với Lục Cẩn Niên.
Bố mẹ tôi tức tới mức mặt mày đen sì, suýt nữa là ch//ửi ra thành tiếng.
Chú Lục và dì Vương cũng tức không kém, dì Vương suýt nữa thì ngất vì giận.
Chú Lục nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn m//ắng: “Lục Cẩn Niên, mày đúng là đồ trời đ//ánh!”
M//ắng xong, chú lại vội vàng xin lỗi bố mẹ tôi, rồi an ủi tôi: “Tuế Tuế, chú đích thân đi bắt Lục Cẩn Niên về đây, bắt nó quỳ xuống nhận sai với cháu!”
Dì Vương cũng đồng tình, giục chú Lục mau mau đi bắt người về.
Tôi chớp chớp mắt, tiếp tục ăn bánh ngọt, nổi bật lên một sự mơ màng.
Lục Tử hơi ngơ ngác, dè dặt hỏi tôi: “Chị dâu… chị không sao chứ?”
8
Tôi có sao đâu, tôi có thể sao được chứ?
Chẳng lẽ do điện thoại khó lướt hay bánh ngọt khó ăn à?
“Không sao, rất ổn luôn, còn thấy khá thú vị nữa, haha.” Thật sự tôi thấy chuyện của Lục Cẩn Niên rất buồn cười, đúng là cẩu huyết tới đỉnh.
Mọi người nhìn nhau, ai cũng bối rối.
Bố mẹ tôi vừa tức vừa lo, sợ tôi có vấn đề về đầu óc, lại gọi bệnh viện kiểm tra lần nữa.
Kết quả vẫn hoàn toàn bình thường.
Nhưng mọi người đều cảm thấy tôi không bình thường.
Chú Lục không nói không rằng, khí thế ngút trời đi bắt người.
Ngày thứ ba, chú ấy thật sự lôi Lục Cẩn Niên về rồi.
Bố mẹ tôi, dì Vương, Lục Tử đều có mặt đầy đủ.
Lục Cẩn Niên vừa vào phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên nhìn tôi, gương mặt áy náy xen lẫn lo lắng.
“Tuế Tuế, em không sao chứ? Thật ra anh đã sớm muốn tới thăm em rồi, nhưng Lê Hiểu Hiểu mới xuất viện, sức khỏe rất kém, anh phải sắp xếp cho cô ấy trước…” Lục Cẩn Niên ngồi xuống xin lỗi tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Nói thật, người xa lạ này… rất đẹp trai.
Cao 1m88, dáng người thon dài, sống mũi cao, mắt to, muốn xấu cũng khó.
“Chú Lục, dì Vương, hai người có thêm một đứa con trai từ khi nào thế? Đừng nói chứ, nhìn cũng đẹp trai ghê.” Tôi khen một câu.
Lục Cẩn Niên sững sờ một chút, nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay tôi: “Tuế Tuế, anh là Cẩn Niên đây, chúng ta là thanh mai trúc mã, em đừng nói mấy lời giận dỗi như vậy…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, tôi theo bản năng rút tay lại, nhíu mày khó chịu.
Anh là ai vậy? Sao có thể tùy tiện nắm tay tôi?
Lục Cẩn Niên lại ngây người, rồi cúi đầu cười khổ: “Bố anh nói em mất trí nhớ, thật ra anh biết em đang giả vờ, em giận anh rồi, xin lỗi em, Tuế Tuế, là anh sai, em nghe anh nói đã…”
Anh ta lại lần nữa nắm tay tôi.
Tôi nhíu mày càng sâu, một phát hất tay anh ta ra: “Anh làm gì vậy? Đừng có động vào tôi!”
9
Lục Cẩn Niên không ngờ phản ứng của tôi lại dữ dội như vậy, đến mức hất luôn tay anh ta ra.
Anh ta vừa chua xót vừa lúng túng, cúi đầu ôm lấy đầu mình, giọng khàn khàn: “Anh không chạm vào em nữa… Anh biết anh đã làm tổn thương em rất sâu… nhưng Lê Hiểu Hiểu sắp chet rồi.”
“Em cũng biết mà, cô ấy sẽ chet… Cô ấy là người số khổ, gia đình khổ, cuộc sống khổ, chưa từng có lấy một ngày yên lành.”
Lục Cẩn Niên ngẩng đầu lên: “Bảy năm thanh xuân của cô ấy đều lãng phí trên người anh, bây giờ còn sắp chet rồi, anh không thể vô tình, không thể trơ mắt nhìn cô ấy đau khổ. Mạng sống của một con người… chẳng lẽ còn không bằng buổi tiệc đính hôn của chúng ta sao?” Lục Cẩn Niên đang chất vấn tôi.
Bố mẹ tôi tức đến mức suýt ngất.
Chú Lục vung tay t//át mạnh lên đầu Lục Cẩn Niên: “Im miệng ngay cho tao! Đây là vấn đề của tiệc đính hôn sao! Cái gì mà Lê Hiểu Hiểu với chả Lê Hiểu Hiểu! Cô ta quan trọng hay Tuế Tuế quan trọng!”
“Bố, không thể so sánh như vậy được, Hiểu Hiểu bị ung thư, cô ấy vì con mà đã trả giá quá nhiều rồi.” Lục Cẩn Niên phản bác.
Trong lòng tôi cực kỳ phiền, tôi chẳng thèm quan tâm tiệc đính hôn gì cả, cũng chẳng quan tâm ai quan trọng hơn ai, tôi chỉ thấy người đàn ông xa lạ này chạm tay tôi hai lần làm tôi muốn buồn nôn.
“Anh đừng ồn ào nữa, tôi không muốn gặp anh, phiền anh rời khỏi đây đi.” Tôi thở dài, đuổi người.
Bố mẹ tôi cũng bảo Lục Cẩn Niên mau c//út đi.
Lục Cẩn Niên mím môi, chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Tuế Tuế, anh vẫn hy vọng em có thể hiểu chuyện một chút… Hiểu Hiểu thực sự rất khổ… Chúng ta hạnh phúc bao nhiêu, cô ấy khổ bấy nhiêu. Em giả vờ mất trí nhớ cũng được, hận anh cũng được, anh nhận hết, nhưng xin em hãy cho Hiểu Hiểu một chút bao dung và cảm thông.”
Tôi nghe mà cạn lời.
Liên quan cái quái gì tới tôi? Anh đang ồn ào cái gì vậy?
“Xin lỗi nhé, tôi thực sự không quen biết anh, còn Lê Hiểu Hiểu thì… hình như là đàn em hồi đại học của tôi? Cô ấy đúng là rất khổ, anh chăm sóc cô ấy nhiều vào, yêu thương cô ấy thật tốt nhé, chúc hai người hạnh phúc.”
Tôi chân thành chúc phúc bọn họ đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.
Lục Cẩn Niên lại thở dài: “Đợi em hết giận, anh sẽ quay lại tìm em.”
Anh ta xoay người rời đi, mặc kệ Lục Tử mắng ch//ửi và chú Lục, dì Vương ngăn cản.
10
Tối hôm đó đột nhiên nổi cuồng phong mưa bão.
Nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc, hoảng sợ không nhẹ.
Từ nhỏ tôi đã sợ sấm sét, lớn thế này rồi mà cũng chẳng gan dạ hơn được là bao.
Bố mẹ và chú Lục, dì Vương đều không có ở đây, chắc họ đang nghỉ ở phòng chăm sóc.
Tôi không gọi họ dậy, một mình co ro trong chăn run cầm cập.
Nhưng mẹ tôi tự mình đến rồi.
Mẹ vội vàng nắm lấy tay tôi: “Tuế Tuế đừng sợ, có mẹ ở đây rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cuồng phong mưa bão bên ngoài cũng không còn đáng sợ nữa.
Mẹ xoa trán tôi, thở dài: “Nhớ hồi xưa á, mỗi lần trời mưa sấm chớp, Lục Cẩn Niên đều cầm dù chạy qua tìm con, biết con sợ mà.”
“Vậy à?”
“Ừ, nó lo cho con lắm. Mẹ nhớ có lần sấm chớp to quá, con sợ đến khóc òa lên, Lục Cẩn Niên chạy chân trần đến trước cửa nhà mình gọi con, bảo con đừng sợ đừng sợ, nó dầm mưa sốt mấy ngày liền đó.”
Thật vậy sao?
Tôi hơi vô cảm, cười nói không phải ng//ốc ngh//ếch sao?
Mẹ tôi cân nhắc hỏi tôi: “Con thực sự không nhớ Lục Cẩn Niên sao?”
Hóa ra mẹ cũng nghi ngờ tôi giả vờ, dù sao kiểm tra mọi thứ đều bình thường.
“Mẹ, con không quen Lục Cẩn Niên, càng không thích Lục Cẩn Niên, ấn tượng đầu tiên về anh ta cũng cực kỳ tệ, sau này đừng nhắc đến anh ta nữa.” Tôi bày tỏ sự khó chịu.
Mẹ tôi trầm ngâm, dịu dàng dỗ tôi ngủ.
11
Xuất viện xong, chúng tôi ngồi xe của chú Lục về biệt thự nhà chú ấy.
Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn cơm trưa, không ít họ hàng nhà họ Lục cũng đã có mặt.
Mọi người tới để chúc mừng tôi xuất viện.
“Tuế Tuế, hôm nay là ngày con xuất viện, một là chúc mừng, hai là xin lỗi, mong con đừng trách chúng ta, là do chúng ta dạy con chưa nghiêm.” Chú Lục vô cùng áy náy.
Tôi vội vàng xua tay, mấy ngày nay chú Lục luôn túc trực chăm sóc tôi ở bệnh viện, cực kỳ vất vả.
Bữa cơm ăn vô cùng náo nhiệt, họ hàng nhà họ Lục lần lượt nói lời hay ý đẹp, mong tôi tha thứ cho Lục Cẩn Niên.
Họ sợ tôi sẽ hủy hôn, vì việc làm ăn của hai nhà vốn gắn bó rất chặt, hơn nữa biệt thự nhà tôi lại ngay sát vách, đi đâu cũng chạm mặt, mà nếu trở mặt thì sẽ rất khó xử.
Nhưng vấn đề là tôi thật sự đâu có quen biết gì cái người tên Lục Cẩn Niên đó.
“Các chú các cô, mọi người đều là bạn bè lâu năm của bố mẹ con, cho dù giữa con và Lục Cẩn Niên có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ giữa mọi người đâu, mọi người cứ yên tâm nhé.”
Tôi cho họ một viên thuốc an thần. Mọi người nghe xong cũng yên tâm hơn nhiều.
Dì Vương đúng lúc lên tiếng: “Tuế Tuế, đợi Cẩn Niên quay về, chúng ta nhất định sẽ tổ chức lại một buổi tiệc đính hôn thật long trọng cho con, tuyệt đối không để con phải chịu chút ấm ức nào.”
Vừa dứt lời, quản gia đã chạy vào báo: “Thiếu gia về rồi!”
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa.
Chú Lục lập tức mừng rỡ, đứng dậy bước ra đón: “Chú đã m//ắng thằng nhóc này rồi, chắc nó biết sai, về đây xin lỗi rồi.”
Kết quả, sắc mặt chú Lục ngay lập tức thay đổi, bởi vì người trở về không chỉ có Lục Cẩn Niên, mà còn có cả Lê Hiểu Hiểu.
Lê Hiểu Hiểu gầy yếu, mặc áo khoác trắng, đội một chiếc mũ dày cộm, dáng vẻ mong manh nắm tay Lục Cẩn Niên, rụt rè đứng ở cửa.
Mọi người đều sững sờ.
Chú Lục tức đến mức m//ắng to: “Lục Cẩn Niên, con đi//ên rồi à? Con dám làm vậy sao!”
Lê Hiểu Hiểu bị dọa giật mình, vội cúi đầu, căng thẳng vò góc áo.
Lục Cẩn Niên giải thích: “Bố, đừng dọa Hiểu Hiểu, tối qua cô ấy bị tiếng sấm dọa sợ, không dám ở lại bờ biển nữa, nên con đưa cô ấy về nhà, bình thường bố mẹ đều không có ở nhà, con cũng đâu biết hôm nay mọi người tụ họp ăn cơm ở đây.”
“Im miệng! Mày đúng là đi//ên rồi, lập tức c//út ra ngoài cho tao! Dẫn cả Lê Hiểu Hiểu c//út luôn!” Chú Lục giận đến mức run người.
Lê Hiểu Hiểu càng thêm bất an, cúi đầu, khe khẽ khóc nức nở.
Tại sao lại không giải thích là bị ép nhỉ