Quên Đi - Chương 1
1
Tôi mặc một bộ váy cưới trắng tinh, đứng cứng đờ trên sân khấu buổi tiệc đính hôn, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc, chờ đợi vị hôn phu của mình – Lục Cẩn Niên.
Phía dưới là người thân bạn bè hai bên gia đình, tiếng cười nói vui vẻ đã sớm biến mất, thay vào đó là sự nghi hoặc và những lời thì thầm bàn tán.
Bởi vì Lục Cẩn Niên vẫn chưa lên sân khấu.
Rõ ràng anh ấy đang ở ngay sau cánh gà, rõ ràng đã mặc xong vest, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn nhẫn đính hôn, vậy mà lại không chịu bước ra.
MC đã giục đến ba lần, đều bị anh ấy đuổi về.
“Cô Chu à, anh Lục vẫn đang gọi video với ai đó, sắc mặt rất khó coi, tôi không dám giục thêm nữa đâu.” MC đứng bên cạnh tôi cười gượng.
Ngón tay tôi siết chặt rồi lại buông lỏng, im lặng không nói gì.
Có lẽ anh ấy đang gọi video với cô ta.
Cô ta tên là Lê Hiểu Hiểu.
2
Tôi và Lục Cẩn Niên là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đùa nghịch, cùng nhau học hành, từ mẫu giáo cho đến đại học, đều học chung một trường.
Mọi người đều cảm thấy chúng tôi là một cặp đôi định mệnh do trời ban, tất cả người thân và bạn bè đều tin rằng chúng tôi sẽ bước vào lễ đường hôn nhân.
Lục Cẩn Niên cũng từng thề độc, ngoài tôi ra, anh ấy sẽ không cưới ai khác.
Ngoài tôi ra, anh ấy chẳng hề để mắt đến bất kỳ cô gái nào, bao gồm cả đàn em của anh ấy – Lê Hiểu Hiểu.
Lê Hiểu Hiểu là người chen chân vào cuộc sống của chúng tôi bảy năm trước, khi đó tôi và Lục Cẩn Niên đều là sinh viên năm hai, còn cô ta là sinh viên năm nhất.
Cô ta đến từ một ngôi làng nhỏ nghèo khó, ăn mặc giản dị, mặt mộc không son phấn, nhưng lại không hề quê mùa, bởi vì đôi mắt của cô ta rất sáng, sáng như những vì sao trên bầu trời đêm.
Chính đôi mắt trong veo ấy đã luôn dõi theo Lục Cẩn Niên, chỉ vì lần đó cô ta bị ông chủ siêu thị nghi ngờ ăn cắp đồ, còn Lục Cẩn Niên đã đứng ra bênh vực, giúp cô ta giải vây.
Thế nhưng, Lục Cẩn Niên không thích cô ta.
Không thích bữa sáng cô ta mang đến mỗi ngày, không thích chai nước cô ta đưa sau mỗi trận bóng, không thích chiếc ô cô ta giơ lên trong cơn mưa, lại càng không thích dáng vẻ tủi thân của cô ta khi nói rằng: “Chỉ là muốn cảm ơn, không có ý gì khác.”
Cô ta đã “không có ý gì khác” suốt bảy năm.
Thậm chí sau khi tốt nghiệp, cô ta còn cố tình làm việc gần công ty của chúng tôi, chỉ để mỗi ngày có thể tình cờ gặp được Lục Cẩn Niên, nhìn anh ấy một cái.
Thật là một người cố chấp đến đáng sợ.
Nhưng Lục Cẩn Niên là của tôi.
Ít nhất là trước khi anh ấy bước lên sân khấu, anh ấy vẫn là của tôi.
3
Lục Cẩn Niên lên sân khấu rồi.
Cổ áo vest và cà vạt của anh hơi lộn xộn, tóc cũng không chỉnh tề, sắc mặt vội vã mà đầy giằng xé, đôi môi mím chặt.
Bạn bè người thân phía dưới cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lần lượt vỗ tay reo hò, muốn khuấy động không khí.
MC cầm micro, chuẩn bị bắt đầu buổi lễ.
Nhưng Lục Cẩn Niên phớt lờ tất cả, anh bước thẳng đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn: “Tuế Tuế, xin lỗi em, anh phải rời đi một lát, tiệc đính hôn hoãn lại một tháng được không?”
“Tại sao?” Tôi nhìn anh, cảm giác ánh mắt mình không sáng bằng Lê Hiểu Hiểu, cũng chẳng nhìn ra được rốt cuộc Lục Cẩn Niên còn yêu tôi hay không.
Lục Cẩn Niên im lặng, ánh mắt lóe lên, nói qua loa: “Ngày hôm nay không tốt, để tháng sau chọn ngày khác nhé.”
“Lê Hiểu Hiểu xảy ra chuyện rồi sao?” Tôi đi thẳng vào lòng anh.
Lục Cẩn Niên sững người, sắc mặt thay đổi, gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Lê Hiểu Hiểu… nhập viện rồi, ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ nói chắc chỉ sống được khoảng một tháng nữa, anh đã nhờ người xác nhận rồi, là thật đấy.”
Thảo nào anh chần chừ lâu như vậy, thì ra là phái người đi bệnh viện kiểm tra.
“Xem ra những gì cô ta nói trước đây đều là thật, cô ta không thể chinh phục được anh, nên phải chịu trừng phạt rồi.” Tôi nghiêng mặt.
Chuyện này vốn không phải bí mật, Lê Hiểu Hiểu đã sớm nói với Lục Cẩn Niên rằng: cô ta nhất định phải chinh phục được anh, nếu không sẽ chet.
Cả đời này của cô ta, ngoài Lục Cẩn Niên ra, không yêu ai khác.
“Ừ, cô ấy đã phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc, sẽ chet trong đau đớn vì căn bệnh ung thư…” Lục Cẩn Niên thở dài, lại mím chặt môi.
Anh luôn ghét Lê Hiểu Hiểu, dù sao cũng bị quấn lấy bảy năm trời, sớm đã cạn kiệt kiên nhẫn.
Thậm chí trong cơn tức giận, anh còn lỡ tay đ//ánh cô ta, Lê Hiểu Hiểu khi đó co mình dưới đất, vừa khóc vừa nói xin lỗi, nhưng cô ta chính là yêu Lục Cẩn Niên, cô ta không kiểm soát được bản thân.
“Đồ th//ần k//inh!” Đó luôn là cách Lục Cẩn Niên nhìn nhận về Lê Hiểu Hiểu.
Vậy mà giờ đây, suy nghĩ của anh dường như đã thay đổi rồi.
4
“Tiệc đính hôn cũng không mất nhiều thời gian, có lẽ chúng ta có thể làm xong lễ rồi cùng nhau đến thăm Lê Hiểu Hiểu.” Tôi đưa ra ý kiến của mình.
Một ý kiến rất hợp lý.
Sắc mặt Lục Cẩn Niên lại thay đổi, anh cúi mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, vội vã nói: “Vẫn nên đến xem cô ấy trước đi, để anh đi là được, Tuế Tuế em nghỉ ngơi chút đi.”
Anh xoay người định rời đi.
Tôi cảm giác nước mắt đã chực trào trong khóe mắt, vội cúi đầu nhìn tà váy.
Bộ váy trắng trên người tôi không phải váy cưới, nhưng cũng xinh đẹp không kém, chỉ là… tại sao tôi lại nhìn thấy sự cô quạnh như tuyết trắng?
“Hay là làm xong lễ đính hôn đi, sẽ nhanh thôi mà.” Tôi lại cất tiếng, giọng run rẩy.
Lục Cẩn Niên quay lại, hít sâu một hơi: “Tuế Tuế, anh không muốn lừa em, Lê Hiểu Hiểu nói, nếu anh đính hôn với em, chiến lược chinh phục anh của cô ấy sẽ hoàn toàn thất bại, cô ấy sẽ lập tức chet, cho nên… chúng ta đợi thêm chút nữa được không?”
Lục Cẩn Niên nhẹ giọng dỗ dành: “Dù cô ấy có khiến người ta chán ghét thế nào, thì cũng là người đã yêu anh suốt bảy năm, không nên có kết cục như vậy.”
Tôi cười thê thảm. Xem ra, chiến lược của Lê Hiểu Hiểu vẫn chưa thất bại, cô ta vẫn đang cố cứu vãn.
Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn gương mặt đầy vội vã và bất an của Lục Cẩn Niên, tôi lại không nói được một lời.
Anh thật sự muốn lập tức bay đến bên cạnh Lê Hiểu Hiểu, một giây cũng không muốn ở lại. Dù cho hôm nay là lễ đính hôn của chúng tôi.
Thế là tôi lặng lẽ đứng đó, nước mắt vẫn rơi xuống.
Lục Cẩn Niên xoa đầu tôi, sải bước rời đi.
Mọi người đều sững sờ. Người thân phía dưới lớn tiếng gọi Lục Cẩn Niên, nhưng anh không thèm để ý, lao thẳng ra cửa.
Tôi ngẩng đầu lên, tầm mắt như ngập trong biển nước dần trở nên mơ hồ.
Trong sự mơ hồ ấy, chỉ còn bóng lưng của Lục Cẩn Niên càng lúc càng xa.
Ngay khoảnh khắc anh bước qua cánh cửa ấy, tôi lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu đau như búa bổ, ngã sập xuống đất.
【Hệ thống: Chủ nhiệm vụ thất bại, chuẩn bị xóa sạch tất cả ký ức liên quan đến Lục Cẩn Niên.】
5
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, vừa mở mắt đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng củabố mẹ.
Trong phòng bệnh còn có vài người họ hàng, và cả hàng xóm rất tốt với tôi – chú Lục và dì Vương.
Thấy tôi tỉnh lại, bố mẹ vui mừng đến phát khóc, cuối cùng cũng yên tâm được phần nào.
Chú Lục thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Tuế, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi, là con trai chú đi//ên rồi, làm chú tức chet mất, chú nhất định phải đ//ánh g//ãy chân nó!”
“Đúng đấy, Chu Tuế, cháu đừng để trong lòng nhé, cô chú nhất định sẽ dạy dỗ lại Lục Cẩn Niên, đúng là thằng nhóc chẳng ra gì!” Dì Vương mắt đỏ hoe, liên tục cam đoan sẽ dạy dỗ lại Lục Cẩn Niên.
Tôi hơi ngẩn người, trong đầu trống rỗng.
Lục Cẩn Niên… là ai? Chú Lục và dì Vương chẳng phải chỉ có một cô con gái thôi sao? Khi nào lại có thêm con trai vậy?
Thấy tôi ngơ ngác, bố mẹ lại càng lo lắng, lúc thì sờ trán, lúc lại nắm tay tôi.
Mẹ tôi rơi nước mắt, vừa uất ức vừa tức giận: “Lục Cẩn Niên đã hại con gái tôi thành ra thế này, bao nhiêu năm mặn nồng, vậy mà ngay trong lễ đính hôn lại bỏ chạy!”
“Haiz, thông gia đừng giận, tôi đã bảo Lục Tử đi tìm nó rồi, nhất định phải làm rõ tình hình, nhà tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích!” Chú Lục áy náy nói.
Tôi chớp chớp mắt, do dự hỏi: “Ờm… Lục Cẩn Niên là ai vậy?”
“Hả?” Tất cả người trong phòng bệnh đều sững sờ.
Mẹ tôi hoảng hốt, lại sờ đầu tôi, miệng thì gọi bác sĩ.
Bác sĩ đến, lại làm cho tôi một lần kiểm tra chi tiết, kết quả là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cơ thể cực kỳ khỏe mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện.
Chỉ là tôi không nhớ mình vào viện như thế nào, dường như đã quên mất rất nhiều chuyện.
Cuối cùng, bác sĩ đề nghị tôi ở lại viện theo dõi ba ngày, nếu vẫn không có gì bất thường thì xuất viện.
6
Tôi ở lại viện quan sát ba ngày, bố mẹ và vợ chồng chú Lục không chịu rời đi.
Họ ăn ngủ luôn ở bệnh viện, thay phiên nhau trông nom chăm sóc tôi.
Tôi cũng thấy ngại, bố mẹ mình thì không nói, nhưng chú Lục và dì Vương đối xử với tôi tốt quá, tôi không quen.
Tôi liền bảo họ về nhà, tôi không sao rồi.
Chú Lục và dì Vương liếc nhìn nhau, sắc mặt đều có chút kỳ lạ: “Chu Tuế à, cháu thật sự quên Cẩn Niên rồi sao? Cháu là con dâu của nhà chú mà, bọn chú chăm sóc cháu là điều đương nhiên.”
Dì Vương không thích tôi xa cách như vậy.
Tôi dở khóc dở cười: “Lục Cẩn Niên rốt cuộc là ai vậy, cháu không phải là vợ anh ta đấy chứ?”
“Đúng vậy, hai đứa sắp đính hôn rồi, chỉ là xảy ra chút ngoài ý muốn…” Chú Lục nhân cơ hội kể cho tôi nghe chuyện giữa tôi và Lục Cẩn Niên.
Nói xong lễ đính hôn còn không quên kể chuyện hồi nhỏ, nào là tôi và Lục Cẩn Niên cùng dắt chó, chọc mèo, cùng leo núi trèo cây.
“Năm hai đứa bảy tuổi, hai nhà cùng đi biển, kết quả không cẩn thận cháu bị sóng cuốn đi, Cẩn Niên không nghĩ gì đã nhảy xuống ôm lấy cháu, nếu không có cứu hộ thì hai đứa đã cùng nhau…”
Chú Lục vừa nói vừa quan sát sắc mặt tôi, mong tôi nhớ ra điều gì đó.
Tôi cười gượng, tôi không nhớ chuyện này, một chút cũng không nhớ.
Chú Lục bắt đầu sốt ruột, dì Vương thở dài: “Có phải do tức quá nên tạm thời quên rồi không, Chu Tuế à, cháu cứ dưỡng bệnh cho tốt, đừng giận nữa.”
Tôi có giận đâu, tôi có quen Lục Cẩn Niên đâu mà giận?
Tại sao lại không giải thích là bị ép nhỉ