Quay Lại Thời Niên Thiếu - Chương 92
Bắc Kinh năm nay vô cùng lạnh, lúc bọn họ tới tuy không có đụng xuống tuyết, nhưng mà nhiệt độ ban đêm đều là âm mười mấy hai mươi độ, nhiệt độ không khí ban ngày cũng không cao hơn 0 độ, băng ở mặt hồ đã sớm kết rất dày, thành chỗ ăn chơi lý tưởng nhất của thanh thiếu niên Bắc Kinh thiếu phương thức giải trí khi hưu nhàn mùa này của niên đại này, người địa phương Bắc Kinh không có mấy ai không biết trượt băng.
Ngụy Nam cũng biết trượt băng, là học sau khi tới Bắc Kinh, trường học yêu cầu, mới học được không lâu, loại kỹ năng này ở phía nam tuy không cần sử dụng đến, nhưng ở phương bắc lại là vô cùng có khả năng dùng tới được.
Ngụy Nam là kiện tướng thể dục thể thao, học trượt băng thôi không nói chơi, một ngày liền biết, hai ngày đã liền trượt rất thuần thục.
Anh dẫn Diệp Tuệ tới trượt băng, một là chơi vui kích thích, hai là mới lạ, dù sao bên bọn họ kia là ngay cả tuyết cũng không xuống được mấy trận, cũng khỏi nhắc tới sân băng dày như này, anh thích trượt băng, cho nên muốn chia sẻ cái này cho Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ thật đúng là không biết trượt băng, lúc cô tuổi trẻ còn chưa lưu hành trượt patin, sau này đầy thế giới đều lưu hành chơi patin, cô đã qua tuổi chơi cái này, nhưng mà con trai con gái chơi được vô cùng trôi chảy, cô chưa từng thử, lớn tuổi, sợ té.
Cho nên hiện tại cô vẫn là sợ té.
Chỗ Ngụy Nam chọn là sân trượt băng nổi tiếng Bắc Hải, đứng trên mặt hồ còn có thể trông thấy ngọn tháp trắng xinh đẹp trên đảo nhỏ ở giữa, làm người ta nhớ tới bài hát thiếu nhi nổi tiếng kia, đáng tiếc là giờ phút này không có sóng xanh dập dờn, không chèo thuyền nhỏ nổi, chỉ có mặt băng chói lóa dưới ánh mặt trời không có độ ấm vào đông, cùng với đám người trẻ tuổi cả trai lẫn gái gào thét mà qua trên mặt băng.
Vào lúc nghỉ đông, người rất nhiều, Diệp Tuệ hoài nghi tất cả người trẻ tuổi của Bắc Kinh đều chạy đến sân trượt băng này đây, khắp nơi đều là tiếng cười vui, tiếng kinh hô, đặc biệt giàu có sức sống thanh xuân.
Ngụy Nam thuê giày trượt băng cho cô thay, giảng giải động tác cần thiết cơ bản cho cô.
Sau đó đỡ hai cái cánh tay khuỷu tay cô, đỡ cô chậm rãi đứng lên: “Đừng sợ, từ từ đứng lên, đứng thành hình chữ V.”
Diệp Tuệ run lẩy bẩy đứng lên, biểu cảm trên mặt rõ ràng rất khẩn trương, cô lộ ra một nụ cười tươi khó khăn với Ngụy Nam, Ngụy Nam cười với cô: “Không tệ, hai chân tách ra một chút, thả lỏng một chút, theo anh nào.” Ngụy Nam nới khuỷu tay Diệp Tuệ ra, đứng bên người cô, đưa tay phải ra dắt tay trái của cô, đây đại khái cũng có chút tư tâm của Ngụy Nam ở đây, ở nơi công cộng khác mà dắt tay bạn gái có khả năng sẽ chọc người ta nói nhảm, nhưng mà trên sân trượt băng thì đây lại là động tác quá đỗi bình thường, dạy trượt băng nào có thể không dắt tay chứ.
Ngụy Nam chậm rãi đi lại về phía trước, đeo giày trượt băng mà vẫn như giẫm trên đất bằng như trước, Diệp Tuệ được anh dẫn mà bị động trượt về phía trước, bởi vì chân là đứng hình chữ V, cô không dám nhấc chân, hai cái chân cứ theo lực quán tính mà càng chia càng rộng, cả kinh đến cô há mồm kêu to lên.
Ngụy Nam cúi đầu nhìn một cái, nhịn không được mà cười ra tiếng: “Nhấc chân đi nha.”
Diệp Tuệ còn chưa kịp nhấc chân, người đã bởi vì vấn đề trọng tâm mà ngã ngồi trên đất, sợ tới mức cô phát ra tiếng “A ——“ hoảng sợ.
Ngụy Nam phát hiện không thích hợp, nhanh chóng đưa tay giữ lại, ôm ngang Diệp Tuệ lên, đeo cô lên người mình, khẽ cười ra tiếng bên tai cô.
Diệp Tuệ cảm thấy mặt mũi đều sắp mất hết, tựa đầu chôn trên cánh tay Ngụy Nam, không mặt mũi gặp người.
Trước giờ Ngụy Nam chưa từng thấy Diệp Tuệ ngốc nghếch như vậy, cảm thấy đặc biệt đáng yêu, cũng không nóng nảy, nhẫn nại mà dạy.
Diệp Tuệ rốt cuộc căng dũng khí lên nhấc chân mà đi, bởi vì cô nghe thấy một người dạy một đứa bé học trượt băng kế bên nói: “Ai học trượt băng cũng phải té mấy bận, cái này gọi là giao học phí, té nhiều mấy lần liền biết.” Diệp Tuệ khẽ cắn môi, cảm thấy té liền té đi, dù sao thì mùa đông mặc nhiều, hẳn là không té hư được.
Cô chậm rãi đi trên mặt băng dưới sự dẫn dắt của Ngụy Nam, phát hiện cũng không khó như tưởng tượng, chỉ có hai mảnh lưỡi trượt mong mỏng như vậy, thế mà cũng có thể đi được vững vàng, thật sự là rất thần kỳ.
Ngụy Nam cười: “Có phải cũng không có khó như tưởng tượng hay không, rất dễ đi.”
Diệp Tuệ có chút hưng phấn mà gật đầu, học được một kỹ năng mới, luôn làm cho người ta vui vẻ.
“Chơi vui chứ?” Ngụy Nam hỏi.
“Ừm.”
“Vậy giờ chúng ta đi nhanh chút, anh dẫn em trượt, em nhớ phải nhấc chân đuổi kịp là được.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ có chút sợ hãi, cũng có chút chờ mong, cô cũng muốn rong ruổi trên mặt băng giống như những người khác vậy, cái loại cảm giác ấy hẳn phải đặc biệt đỉnh đi.
Dưới chân Ngụy Nam tăng tốc độ nhanh hơn, Diệp Tuệ được anh dắt, hết thảy trước mắt trôi qua với tốc độ nhanh hơn, hô hấp cô nhanh hơn, tim cũng đập nhanh hơn, bên tai nghe thấy tiếng gió, cô cảm thấy mình như bay lên trên mặt băng, cái loại cảm giác này thật sự là rất kích thích chơi rất vui.
Ngụy Nam dẫn cô trượt một vòng lại một vòng, cuối cùng chậm lại: “Giờ chính em trượt đi, anh chụp ảnh cho em.” Nói xong thì từ từ thả lỏng tay mình ra.
Cảm giác khẩn trương lại tới nữa, Diệp Tuệ phảng phất trẻ nhỏ học đi bị mất chỗ dựa, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hoảng, không đi được mấy bước, liền bổ nhào xuống đất, may mà mặc dày, trên tay đeo bao tay bông, trừ hơi ê ẩm, thì thật ra còn tốt.
Ngụy Nam cười ha hả đi tới, ôm cô đứng lên: “Quên đi, vẫn là anh dẫn em trượt đi.”
Diệp Tuệ nói: “Không cần, anh đi trượt đi.
Em ở bên cạnh đỡ lan can tự mình học một lát.”
Ngụy Nam không chịu đi, anh cố ý đi ra bồi bạn gái, nào có thể ném cô xuống: “Anh ở đây với em.”
“Em còn chưa từng thấy anh trượt, anh đi trượt cho em xem.
Đi nha!” Diệp Tuệ đẩy anh ấy một chút, cô cũng muốn xem tư thế rong ruổi mạnh mẽ oai hùng của Ngụy Nam trên băng, “Đưa em máy ảnh, em chụp cho anh.”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Ngụy Nam tháo máy ảnh vẫn luôn treo trên cổ mình xuống, treo vào trên cổ Diệp Tuệ, giơ ngón cái với cô, sau đó lui lại soái khí mà trượt ra.
Diệp Tuệ nhanh chóng giơ máy ảnh lên chụp ảnh cho anh ấy, Ngụy Nam tao nhã xoay người, bắt đầu trượt về phía trước, anh chắp tay sau lưng, hai chân dùng sức đạp mặt băng, lấy tư thế cực kỳ chuyên nghiệp rong ruổi trên mặt băng, Diệp Tuệ nhìn xem mà mặt mũi sùng bái, cô nắm chắc thời gian lúc Ngụy Nam tới gần mình, chụp được một mặt soái khí nhất của anh.
Diệp Tuệ vừa đỡ lan can chậm rãi trượt, vừa bớt chút thời gian ngắm nghía tư thế oai hùng của Ngụy Nam, hưởng thụ niềm vui độc hữu ở phương bắc này.
Lúc này, một cô bé nhỏ đỡ lan can đột nhiên khóc lên, đứa bé kia áng chừng cũng chỉ là 6-7 tuổi, Diệp Tuệ đã sớm chú ý cô bé, đã ở bên này ngay từ khi Ngụy Nam đưa cô đến bên này, lúc đầu cô còn tưởng rằng cô bé nhỏ này đang chờ người, bởi vì bé vẫn luôn ở đằng kia chưa từng rời đi, không nghĩ tới lại đột nhiên khóc lên.
Diệp Tuệ nhìn tứ phía, đều không có ai để ý đứa bé kia, Diệp Tuệ liền cẩn thận đi qua: “Em gái nhỏ, em làm sao vậy?”
Cô bé nhỏ nghe thấy có người hỏi bé, khóc đến càng thương tâm: “Em muốn tìm anh trai em, em không tìm thấy anh trai.”
Thế mà lại là tiếng địa phương phía nam, cũng may không phải cái loại tiếng địa phương ai cũng nghe không hiểu kia, xem như là khá đại chúng, có điều nếu như là người phương bắc nghe thì chắc chắn to đầu, giữa tiếng địa phương nam bắc có một cái hồng câu vĩ đại, Diệp Tuệ thì lại nghe hiểu: “Anh trai em đi đâu vậy? Em đừng khóc, anh ấy hẳn cũng ở trượt băng trong này đi.”
Lúc này Ngụy Nam lại đây: “Sao lại thế này?”
Diệp Tuệ nói cho anh là cô bé nhỏ không tìm thấy anh trai, Ngụy Nam liền dẫn theo cô bé nhỏ đi chỗ bán vé tìm nhân viên quản lý, yêu cầu tìm anh trai giúp cô bé nhỏ, nhân viên quản lý hiển nhiên không phải lần đầu tiên gặp vụ này, có vẻ khá lạnh nhạt, cầm cái loa phát radio hai lần.
Xuất phát từ sự cẩn thận nghề nghiệp, Ngụy Nam với Diệp Tuệ ở cùng cô bé một lát, cũng không thấy có ai đi tới nhận con, xem ra thật sự là anh trai sơ ý mang em gái ra ngoài chơi, sau đó bỏ lại em gái tự mình đi chơi.
Nhân viên quản lý nói: “Các anh chị đi chơi đi, đứa nhỏ thả chỗ tôi trước, chốc nữa trong nhà cô bé chắc chắn sẽ có người tìm đến.”
Cô bé vốn đã ngừng tiếng khóc, nghe thấy lời này, không khỏi lại túm lấy vạt áo Diệp Tuệ khóc òa lên, phảng phất như sắp bị vứt bỏ lần hai vậy.
Diệp Tuệ nhìn cái tay nhỏ túm lấy chính mình, nói với Ngụy Nam: “Không thì anh đi chơi đi, em bồi cô bé chờ ở đây.”
Ngụy Nam nói: “Anh cùng chờ với em mới được.”
Một lát sau, người vẫn là không có tới, Ngụy Nam hỏi địa chỉ gia đình cô bé, cái cô bé nói thế mà là địa chỉ nhà cũ, hỏi địa chỉ Bắc Kinh cũng nói không rõ ràng.
Này đây nhưng là làm khó Ngụy Nam với Diệp Tuệ rồi, chắc đứa nhỏ này cũng là vừa tới Bắc Kinh, hoàn toàn chính là trời xa đất lạ, người dẫn đứa bé ra ngoài cũng thật là sơ ý, ném đứa nhỏ cái gì cũng không biết trên sân trượt băng, có điều chắc chắn sẽ có người tìm đến, vậy chờ thôi.
Ngụy Nam cảm thấy chờ như vầy cũng không nên, liền đề nghị dẫn cô bé nhỏ cùng đi trượt băng, không nghĩ tới đứa nhỏ gật đầu đáp ứng rồi, cô bé chỉ cần đi theo Diệp Tuệ là được rồi.
Vì thế hai người liền dẫn theo đứa nhỏ lên sân băng đi chơi, Ngụy Nam mỗi tay dắt một người, dạy bọn họ trượt băng, chơi đến về sau đứa bé này thế mà còn cười lên, quả nhiên là trẻ con, thật sự là một chút ý thức nguy cơ cũng không có.
Đợi mãi đến giữa trưa, mới có một nam một nữ dẫn theo một bé trai 11-12 tuổi đi tới sân trượt băng tìm người.
Cô bé tên Gia Gia trông thấy đôi nam nữ kia, kích động lớn tiếng kêu “Ba ba ma ma”.
Ngụy Nam với Diệp Tuệ rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, xem như là có người tới đón rồi, thật đúng là cho rằng rộng lòng tới ném con trân sân băng.
Thì ra Gia Gia vẫn luôn sống ở phía nam với mẹ, lúc này vừa mới chuyển đến Bắc Kinh đoàn tụ với người một nhà.
Buổi sáng Gia Gia đi theo anh họ đến sân trượt băng chơi, anh họ là một đứa sơ ý, trên sân trượt băng gặp được bạn học mình, giữa đường rời sân tới nhà bạn học đi chơi, quên mất em gái trên sân băng, thẳng đến lúc về nhà ăn cơm trưa, dì hỏi đến, lúc này mới nhớ tới đã đánh mất em gái.
Ba mẹ Gia Gia nắm lấy hai tay Ngụy Nam với Diệp Tuệ vô cùng cảm kích, cám ơn bọn họ chăm sóc con gái mình, nhất định muốn mời bọn họ đi ăn cơm trưa để đáp tạ.
Ngụy Nam với Diệp Tuệ tính cự tuyệt, nhưng mà Gia Gia kéo lấy Diệp Tuệ với Ngụy Nam không cho đi, cuối cùng vẫn là cùng đi ăn cơm.
Biết được bọn họ là người phía nam, nam chủ nhân nhiệt tình mời bọn họ đi ăn vịt nướng, Ngụy Nam nói: “Vẫn là đừng ăn vịt nướng, tùy tiện ăn cái gì đó là được rồi.”
Gia Gia nói: “Con muốn ăn vịt nướng!”
Vì thế đều nghe theo ý kiến của Gia Gia, đi ăn vịt nướng.
Lúc ăn cơm tán gẫu lên, mới biết được tình huống của song phương, thì ra ba của Gia Gia, Quách Lương Xuyên, là giảng viên học viện âm nhạc, mẹ là diễn viên ca xướng của đoàn ca múa dân tộc, cả nhà đều là nghệ thuật gia.
Diệp Tuệ biết được thân phận của đối phương thì miễn bàn kinh hỉ cỡ nào, liền chủ động nhắc tới em trai mình cũng thích hát và viết ca, về sau có cơ hội hi vọng có thể được thầy Quách chỉ điểm.
Quách Lương Xuyên thì là đầy miệng đáp ứng.
Ngụy Nam nói vừa khéo Doãn Văn đang ở Bắc Kinh, không thì ngày mai tới cửa đi bái phỏng thầy Quách chút đi.
Diệp Tuệ vốn không muốn đi bái kiến sớm như vậy, cô cũng không quá xác định là Doãn Văn về sau có đến Bắc Kinh phát triển hay không, nhưng nghĩ lại nghĩ thì cảm thấy rèn sắt khi còn nóng cũng tốt, nhân cơ hội làm quen một chút, miễn cho về sau đến càng ngại đi tìm, có cơ hội vẫn là nắm chắc cho tốt vào, liền hẹn là buổi tối ngày mai tới cửa đi bái phỏng.
Vợ chồng Quách Lương Xuyên được bọn họ trợ giúp, đương nhiên sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu này.
Vợ chồng họ Quách nghe nói Diệp Tuệ là cố ý bồi em gái tới tham gia huấn luyện cờ vây, lại nhìn cách ăn mặc, cách nói năng, khí chất của cô, liền cảm thấy người Diệp gia hẳn cũng vô cùng không đơn giản, cũng rất vui với kết giao..