Quay Lại Thời Niên Thiếu - Chương 88
Thi đấu là một trận tiếp một trận, mỗi ngày đều không nghỉ ngơi.
Tuy một ngày chỉ có một ván cờ, nhưng ván cờ này áp lực còn lớn hơn so với huấn luyện bình thường.
Sau khi trận đấu thứ 7 kết thúc, Tiểu Tuyết trở về ngã đầu liền ngủ, vẫn là Diệp Tuệ gọi cô bé dậy ăn cơm tắm rửa, cô cũng không biết khuyên Tiểu Tuyết thế nào, sợ đứa nhỏ quá nặng được mất, nói thế nào cũng không quá thỏa đáng.
Lúc ăn cơm, Tiểu Tuyết ngáp một cái, nói: “Chị Tuệ, ngày mai thi đấu xong, dẫn em với chị đi chơi đi!”
Diệp Tuệ cười: “Được thôi.” Cô vốn đã tính chờ sau khi thi đấu kết thúc thì dẫn Tiểu Tuyết đi chơi, mấy người của đội tỉnh đi cùng kia chỉ còn Tiểu Tuyết chưa có thi xong, người còn lại đều bị đào thải rớt rồi, thành tích tốt nhất mới thắng có 4 ván, hiện tại bọn họ đều đã nghỉ ngơi, một giáo viên dẫn bọn họ đi tham quan Thượng Hải một chút, trong đội tính chờ Tiểu Tuyết thi đấu xong lại lưu lại thêm 1 ngày mới về.
Diệp Tuệ thì lại quyết định tự mình đi, cô dẫn hai cô em gái chơi thêm 2 ngày lại về, đã thương lượng xong xuôi với các thầy rồi.
Trận đấu thứ 8 rốt cuộc đã đến trong khẩn trương đợi chờ, Tiểu Tuyết sáng sớm đã dậy còn có chút uể oải không phấn chấn, xem ra tối hôm qua cũng ngủ không ngon, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ đã bắt đầu có áp lực.
Đến giờ phút này, Diệp Tuệ nhưng là đã nhìn thoáng rồi, Tiểu Tuyết một đường đi được quá xuôi gió xuôi nước, Diệp Tuệ lo lắng cứ vậy mà phát triển tiếp thì con bé sẽ càng ngày càng kiêu ngạo, không chịu nổi suy sụp, thua cũng chưa chắc không tốt, có thể để Tiểu Tuyết một lần nữa suy xét ý nghĩa của cờ vây đối với con bé một chút, mặc dù con bé nhiệt tình yêu thương cờ vây, nhưng cho tới cùng còn chưa làm tốt định vị giữa việc học và cờ vây, Diệp Tuệ sợ con bé thuận lợi thông qua cuộc thi định cấp lần này, rồi vào đội quốc gia tập huấn, nhưng còn chưa có làm tốt việc chuẩn bị tư tưởng rời nhà dốc sức làm một mình, đến lúc đó sẽ hối hận, cái này bất lợi đối với việc trưởng thành thể xác và tinh thần của con bé.
Lúc Tiểu Tuyết đi ra trường thi, khuôn mặt là bình tĩnh, Diệp Tuệ đã biết được kết quả từ chỗ giáo viên giám khảo rồi, Tiểu Tuyết đến cùng vẫn là lấy thế kém nửa bước mà thua, tuy thế kém rất nhỏ nhưng mà thi đấu chính là thi đấu, cho dù là thua một chút, cũng là thua.
Diệp Tuệ sợ cô bé khổ sở, giơ tay sờ sờ đầu cô bé, cười nói: “Được rồi, cuối cùng thi xong rồi, trở về ngủ một giấc, ngày mai chúng ta đi ra dạo phố mua quần áo đi.” Tiểu Tuyết khá yêu đẹp, thích quần áo cùng váy xinh đẹp, điểm ấy biểu hiện rõ ràng hơn so với Tiểu Vũ, Tiểu Vũ hướng nội hiểu chuyện, không quá nguyện ý biểu đạt yêu thích của mình với người khác, sợ thêm phiền cho người ta.
Tiểu Vũ cũng ở một bên nói: “Em đã là nghiệp dư cấp 6 rồi, phi thường lợi hại.”
Tiểu Tuyết duỗi cái eo lười, nháy mắt một chút: “Vừa mới bắt đầu thắng được quá thuận lợi, cảm thấy chính mình đặc biệt lợi hại, lúc thua 1 ván còn cảm thấy rất ấm ức, là chính mình sơ ý, nhưng mà lúc thua trận thứ 2 em liền cảm giác được rõ ràng là thực lực của đối phương mạnh hơn em, hôm nay cũng vậy, em thua tâm phục khẩu phục, vẫn là thực lực của em không đủ, cần nỗ lực nữa.”
Viện trưởng Vương cũng ở một bên nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Thời gian em học cờ ngắn, có thành tích như vậy đã rất không tệ, sang năm chúng ta lại đến.”
Tiểu Tuyết gật gật đầu với viện trưởng Vương: “Thầy nói đúng, nhân ngoại hữu nhân, em nhận thức được chính mình không đủ.”
Diệp Tuệ kinh ngạc phát hiện Tiểu Tuyết bỗng trưởng thành rất nhiều, không còn lại đứa bé ngây thơ yêu khóc kia nữa, đã biết tự mình tỉnh lại, chủ động đi tìm vấn đề mấu chốt, con bé mới 12 tuổi, tâm trí đã thành thục như vậy, Diệp Tuệ không biết cái này là tốt hay xấu.
Tiểu Tuyết tuy không thành công định cấp, nhưng vẫn là lấy được giấy chứng nhận nghiệp dư cấp 6, thầy giáo trao giải phi thường thân cận mà cổ vũ cô bé sang năm lại đến.
Tiểu Tuyết lộ ra tươi cười sáng lạn, dùng sức gật gật đầu.
Cho nên lần này Tiểu Tuyết thật ra cũng không tính là đến không công, ít nhất là lấy được giấy chứng nhận nghiệp dư cấp 6.
Hai ngày kế tiếp, Diệp Tuệ mang theo chị em Tiểu Vũ Tiểu Tuyết chơi một vòng Thượng Hải cho đã, trừ bỏ dạo phố mua quà, còn đi những điểm du lịch nổi tiếng kia, lại dẫn các cô nàng đi tham quan đại học Phục Đán nổi tiếng, Tiểu Vũ Tiểu Tuyết nhìn mà hướng tới không thôi.
Tiểu Tuyết có chút tiếc nuối thở dài: “Em thật muốn vừa có thể tới trường vừa có thể chơi cờ a.”
Tiểu Vũ nói: “Vậy em cứ vừa đi học vừa chơi cờ nha.”
Tiểu Tuyết lắc đầu: “Vậy chỉ có thể xem là sở thích nghiệp dư, em vẫn là rất muốn làm kỳ thủ chuyên nghiệp, làm vẻ vang vì nước.” Bắt đầu từ tháng 10 năm ngoái, trận đấu lôi đài đầu tiên giữa Trung Nhật hừng hực khí thế mà tiến hành, đây là đại sự của giới cờ vây trong nước, làm tất cả các kỳ thủ đều kích động vạn phần, thì ra chơi cờ cũng có thể vì nước làm vẻ vang, Tiểu Tuyết nằm mơ cũng muốn trở thành một danh thủ quốc gia, đánh bại kỳ thủ Nhật Bản.
Diệp Tuệ phát hiện Tiểu Tuyết đã ý thức được vấn đề cá và tay gấu không thể cùng có này, sờ sờ đầu Tiểu Tuyết, nói: “Vậy thì chơi cờ cho tốt vào, Tiểu Tuyết thông minh như vậy, chờ tương lai giải ngũ rồi lại thi đại học cũng giống vậy.”
Ánh mắt Tiểu đột nhiên lòe sáng: “Như vậy cũng có thể thi đại học?”
Diệp Tuệ gật đầu: “Đương nhiên là có thể, chỉ cần em muốn đi học, thì có thể thi, đại học lại không hạn chế tuổi tác.” Chờ lúc Tiểu Tuyết giải ngũ ấy, ít nhất phải tới sau năm 2000, khi đó kinh tế quốc gia đã phát triển lên rồi, đại học cũng bắt đầu khuếch chiêu, vận động viên từng lấy được thành tích xuất sắc nổi trội cũng có thể đủ để bảo tống lên đại học, chỉ cần muốn đi học, vẫn là không khó.
Tiểu Tuyết đột nhiên nở nụ cười, tươi cười phi thường sáng lạn, phảng phất có khúc mắc gì đó bị tháo gỡ vậy.
Trước lúc sắp về, Tiểu Tuyết bỗng cảm khái nói: “Thật ra em còn không quá muốn về, nếu có thể đánh thêm mấy ván với người của kỳ viện Thượng Hải thì hay rồi.”
Diệp Tuệ thấy con bé như thế, liền nói: “Nếu không chúng ta lại ở lại Thượng Hải mấy ngày nữa đi, chị tìm kỳ viện Thượng Hải giúp em, em học tập ở trong này một đoạn thời gian thế nào?”
“Thật sự có thể chứ?” Tiểu Tuyết mở to hai mắt hỏi.
Diệp Tuệ cười nói: “Không thử một chút thì sao biết không được chứ.”
Tiểu Vũ nói: “Nhưng mà chúng ta cũng mua vé xe lửa trở về rồi.”
“Vé xe lửa có thể trả, đi kỳ viện hỏi một chút trước đã, nếu thật sự có thể học tập, chúng ta liền ở lâu mấy ngày, đến một chuyến không dễ dàng cỡ nào nha.” Đi qua đi lại trên đường một chuyến liền phải chậm trễ 3-4 ngày.
Vì thế Diệp Tuệ dẫn theo Tiểu Tuyết đi kỳ viện Thượng Hải, giáo viên của kỳ viện ấn tượng sâu sắc với Tiểu Tuyết, nghe nói cô bé nguyện ý học tập ở trong này, liền lập tức đáp ứng.
Vì thế Diệp Tuệ với Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết lại ở lại Thượng Hải thêm 1 tuần, gọi điện toại về nhà nói cho Ngụy Nam chuyện mình dừng lại Thượng Hải, để anh hỗ trợ chuyển cáo cho trong nhà, để người nhà đừng lo lắng.
Chờ lúc Diệp Tuệ về nhà, đã là thượng tuần tháng 8, Diệp Chí Phi còn chưa đi Quảng Châu, anh ở nhà phụ trách giám sát việc trang hoàng, tranh thủ nhanh chóng làm xong.
Diệp Thụy NIên rốt cuộc cũng mua về một chiếc xe tải hiệu Đông Phong, mua ngay tại xưởng ô tô Nam Tinh, Diệp Chí Phi nhờ thuận lợi của người quen mới mua được, xài 45.800 tệ.
Lúc anh đi cùng ba tới Nam Khí nhận hàng cũng không có nhìn thấy Tân Bội, người quen cũng biết chuyện của anh với Tân Bội, nói Tân Bội tới một bệnh viện của tỉnh thành đi làm, có điều còn chưa có kết hôn, người theo đuổi cô vẫn rất nhiều như trước.
Diệp Chí Phi không phát biểu bất luận cái nhìn nào, đó là mối tình đầu của anh, mặc dù không có khả năng tái hợp, nhưng anh hi vọng cô ấy sống tốt, như vậy là đủ rồi.
Diệp Thụy Niên mua ô tô mới, bảo bối vô cùng, ông cuối cùng lại có thể lái xe tải rồi, còn là cái thuộc về chính ông, mỗi ngày lái xe về đều phải chà lau xe cho sạch sạch sẽ sẽ, tựa như là con trai ruột của mình ý.
Diệp Tuệ lo ba sẽ vì kiếm tiền mà lái quá tải, thật ra cô cũng không cần lo lắng, Diệp Thụy Niên mới không nỡ để xe mới của mình quá tải đâu, cái đó đối với xe là một loại mài mòn cùng thương hại rất lớn, hơn nữa cũng không an toàn, trong nhà nhiều con cái như vậy, còn có một tiểu bảo bối thịt núc ních ngay cả nói còn chưa biết nói, ông nhưng là muốn chú ý an toàn cho tốt, bảo trọng thân thể, trông giữ tiểu bảo bối này lớn lên mới được.
Tiểu Thất mỗi ngày một dạng, trắng nõn đáng yêu giống như một em bé tuyết vậy, mắt to môi nhỏ đỏ mọng, bộ dáng giống Diệp Tuệ ba bốn phần, lại có chút giống Tiểu Tuyết, người gặp người thích, cả nhà đều yêu cực kỳ đứa bé nhỏ nhất này, không ngừng được các anh chị ẵm bồng, quả thực chính là hòn ngọc quý trên tay mọi người.
Việc trang hoàng trong nhà mãi bận bịu đến tháng 9, lúc khai giảng, mới làm xong, cái gọi là trang hoàng xong, chính là tô son trát phấn tường trong tường ngoài, trải sàn gạch, lắp đặt cửa sổ thật tốt, trừ mấy cái đó ra không có gì cả, trang hoàng đầu năm nay cũng chỉ là như thế này, cũng không có bao gồm trang trí, gia cụ đều phải tự mình làm riêng.
Năm học mới bắt đầu, cuộc sống của Diệp Tuệ với Doãn Văn vẫn như cũ, Doãn Võ thêm 1 bạn đến trường, kết bạn mà đi cùng với Tiểu Vũ, Tiểu Tuyết thì lại lên sơ trung, hiện tại chương trình học của con bé nặng nề, mỗi ngày vẫn là tận lực rút ra 4-5 tiếng đi kỳ viện học cờ, cuối tuần với ngày nghỉ thì lại cả ngày đều ngâm mình trong kỳ viện, con bé muốn cố gắng một năm này, nếu như sang năm còn không thi định cấp qua được, con bé tính tạm nghỉ học 1 năm, chuyên tâm học cờ một năm để tham gia thi định cấp.
Người nhà thấy con bé quyết tâm như vậy, đương nhiên đều không nói gì, con bé đã vì cờ vây mà hy sinh rất nhiều thời gian giải trí nghỉ ngơi rồi, có vẻ tự hạn chế mà khắc chế như thế, cái này đối với một đứa trẻ mười mấy tuổi mà nói đã phi thường ghê gớm.
Diệp Tuệ luôn cảm thấy Tiểu Tuyết sẽ thành công, con bé nhất định sẽ trở thành một kỳ thủ chuyên nghiệp.
Doãn Văn với các bạn bè cùng ham thích âm nhạc của cậu chàng cùng nhau tổ kiến một dàn nhạc, đặt tên là “Ban nhạc Giang Hồ”, cái này vừa thấy liền biết là kết quả của xem nhiều phim với tiểu thuyết võ hiệp, Doãn Văn còn viết bài hát cho dàn nhạc của mình, tên là 《Giang Hồ》, Doãn Võ điền từ.
Diệp Tuệ nghe xong thì khóe miệng không khỏi run rẩy một trận, cô hoài nghi cái tên Ban nhạc Giang Hồ này cũng là chủ ý của Doãn Võ, bởi vì chỉ có nó là xem tiểu thuyết võ hiệp nhiều nhất.
Cô thậm chí còn nghe Doãn Văn nói, Doãn Võ đang viết tiểu thuyết võ hiệp, có điều cô cũng không ra mặt can thiệp, ai cũng từng có thanh xuân như vậy, chỉ cần không chậm trễ học tập là được rồi.
Có một hôm Doãn Võ tới hỏi Diệp Tuệ: “Chị, chị cảm thấy đại học Trung Sơn tốt, hay là đại học Phục Đán tốt?”
Diệp Tuệ chả hiểu ra sao, đang êm đẹp sao lại so sánh cái này? Cô nói: “Đều rất tốt nha.”
“Tốt như nhau sao?” Doãn Võ hỏi.
Diệp Tuệ suy nghĩ một chút: “Chị cũng không nói được, đại học tốt nhất Thượng Hải là Phục Đán, đại học tốt nhất Quảng Châu là đại học Trung Sơn, đều là đại học trọng điểm lâu năm rất có tiếng, trong xếp hạng đại học toàn quốc cũng rất dựa vào trước, xem em thích chỗ nào thôi, mặc kệ thi lên chỗ nào cũng rất lợi hại.
Em cũng có thể đi tìm thầy em hỏi một chút xem điểm trúng tuyển của hai trường này để so sánh một chút.”
Doãn Võ gật gật đầu, xoay người đi mất.
Sau này Diệp Tuệ mới biết được, Doãn Võ muốn thi đại học Trung Sơn, Tiểu Vũ muốn thi Phục Đán, hai đứa đang phân cao thấp xem ai tuyển đại học tốt hơn đâu.
Diệp Tuệ không khỏi cười, phân cao thấp rất tốt, hai đứa đều háo thắng như vậy, đều thi lên được mới bảo là tốt được..