Quay Lại Thời Niên Thiếu - Chương 46
Tối hôm nay, mấy cậu chàng nằm trên sân thượng không chịu về phòng ngủ, ngay cả Ngụy Nam cũng không về ký túc xá.
Diệp Tuệ thật sự ra cũng vô cùng muốn ngủ sân thượng, giống như hồi nhỏ vậy đó, cùng nhau nằm lộ thiên trên đất với anh em trai.
Có điều đến cùng vẫn là lớn rồi, không thể không kiêng nể gì giống hồi nhỏ vậy, cô dẫn hai cô em gái xuống lầu ngủ.
Lên giường nằm xuống rồi, Diệp Tuệ lại nghĩ tới gì đó, đến trên giường Doãn Văn dưới lầu lấy chăn mỏng, lại lấy chăn mỏng trên giường chính mình, đi đưa cho 4 anh chàng trên lầu, bởi vì buổi sáng sẽ giáng sương, chắc chắn sẽ lạnh.
Diệp Tuệ cầm cái cốc, mượn ánh sáng sao và trăng, đắp chăn lên trên bụng cho bọn họ.
Lúc đắp chăn cho Ngụy Nam, tay cô đột nhiên bị Ngụy Nam bắt lấy, tim Diệp Tuệ xém chút nhảy ra khỏi cổ họng, Ngụy Nam thì lại kêu một tiếng: “Ai?”
Diệp Tuệ nuốt tim trở lại: “Là em.
Không có gì đâu, anh ngủ đi, em lấy cái chăn cho anh.”
“Ờm, cám ơn, đi ngủ sớm chút đi.” Một lát sau tay Ngụy Nam mới nới ra.
Diệp Tuệ chỉ cảm thấy bàn tay bị Ngụy Nam túm lấy nóng bỏng vô cùng, cứ mãi nóng đến đáy lòng, nóng đến tim cô cũng đập không quy luật lên, trên người đều ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đêm nay, trong mộng Diệp Tuệ đều là tay Ngụy Nam, có điều lúc này đây tay anh chẳng phải chộp vào trên tay cô, mà là trên mặt cô, trên lưng…… Những trí nhớ xa xăm rơi trên thân thể lúc trước kia lại lần nữa hiện lên trong mộng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuệ vô cùng quẫn bách mà phát hiện, chính mình thế mà lại mộng xuân, cô ngượng ngùng đến tột đỉnh, cảm thấy mình cũng chẳng mặt mũi đi gặp người nữa, nhất là Ngụy Nam, thế nên cô không có vừa sáng lên liền dậy làm bữa sáng cho Ngụy Nam giống trước kia nữa.
Lúc Ngụy Nam xuống lầu phát hiện Diệp Tuệ thế mà còn chưa có dậy, nội tâm anh có chút tiếc nuối nhỏ, không thể nói lời từ biệt với cô ấy liền đi về.
Diệp Tuệ cứ mãi rề rà trong phòng không chịu ra cửa, thẳng đến khi Tiểu Vũ đến gọi cô ăn bữa sáng, cô mới xuống lầu, Ngụy Nam tất nhiên sớm đã đi rồi.
Lưu Hiền Anh vừa bưng mì lên bàn vừa nói: “Tiểu Võ với Tiểu Tuyết đâu, sao không thấy bóng người? Còn chưa dậy à?”
Tiểu Vũ nói: “Sớm đã dậy, đánh cờ vây trong nhà ông Hoàng đó, nói muốn đánh hết ván này mới về.”
Diệp Chí Phi cười: “Lợi hại nha, đã khiêu chiến đến nhà người khác rồi.”
Diệp Tuệ quay đầu hỏi: “Ông của Hoàng Thắng Lợi?”
“Trừ bỏ ông ấy còn có ai?” Diệp Chí Phi nói.
“Ông ấy còn có thể đánh cờ vây?” Diệp Tuệ có chút ngoài ý muốn, nhà họ Hoàng cũng là hàng xóm của bọn họ, Hoàng Thắng Lợi nhỏ hơn cô 2 tuổi, theo chân anh em bọn họ ai cũng không phải bạn cùng lứa tuổi, lui tới cũng không nhiều, cô chỉ biết là nhà họ Hoàng có một ông cụ râu bạc, tuổi rất lớn, lúc trước là một tiên sinh tư thục*, bình thường ru rú ở trong nhà, không biết có ham thích gì, không ngờ ông cụ còn có thể chơi cờ.
*: là các gọi thầy giáo ở chế độ cũ của trung quốc, ai hay đọc cổ đại là quen mắt, hoặc bạn nào có đọc cuốn ‘Tú tài gia tiểu kiều nương’ của mình là biết.
Nói chung ông này là một giáo viên.
Doãn Văn nói: “Ông Hoàng lợi hại lắm, giết cho Tiểu Tuyết không còn manh giáp.”
Diệp Tuệ cười: “Vậy con bé còn đi đánh với người ta?”
Tiểu Vũ nói: “Đó không phải là Tiểu Tuyết không có đối thủ trên phố của chúng ta sao? Chỉ có thể đi tìm ông Hoàng chơi cờ.”
“Chơi cờ không cũng không thể không ăn cơm nha.” Diệp Thụy Niên hừ một tiếng, “Tiểu Văn, đi gọi mấy đứa nó về ăn cơm.”
Diệp Tuệ cười nói: “Ba, đừng có kêu, chờ bọn nó đánh xong rồi sẽ tự trở về.
Mất ăn mất ngủ là một loại cảnh giới cực cao, phải cổ vũ.”
“Chơi có gì hay mà cổ vũ?” Diệp Thụy Niên không cho là đúng.
Diệp Chí Phi nói: “Chơi cờ cũng không phải chuyện gì xấu, khai phá trí lực.
Hơn nữa cờ vây là nghệ thuật cao nhã, ba không thấy Nhiếp Vệ Bình người ta liên tục là quán quân mỗi năm sao, trâu bò cỡ nào.” Mấy năm nay vận động cờ vây trong nước vô cùng lưu hành, Nhiếp Vệ Bình càng là lấy thân phận với 5 chức vô địch thi đấu cờ vây Trung Quốc mà nổi tiếng, phàm là từng lưu ý tin tức báo chí thì ai cũng sẽ biết một người như vậy.
Lưu Hiền Anh nói thầm: “Vậy cũng không thể không ăn cơm a.”
Đang nói, Tiểu Võ với Tiểu vũ đã kẹp bàn cờ trở lại, vẻ mặt Tiểu Vũ hưng phấn: “Hôm nay con kém chút liền thắng ông Hoàng.
Chẳng qua cuối cùng con vẫn thua.”
Lưu Hiền Anh tức giận nói: “Mỗi ngày chơi cờ, chơi cờ có thể làm cơm ăn? Nhanh nhanh đến ăn cơm, chốc nữa đều đi làm bài tập.
Viết bài tập xong mới có thể đi chơi.”
Tiểu Tuyết lè lưỡi, ngoan ngoãn đi rửa tay ăn cơm.
Ăn sáng rồi, Diệp Tuệ cầm cuốn sách ngồi sau quầy hàng coi tiệm, dì Lưu thì lại vội vàng giặt quần áo cho nhà, đương nhiên, quần áo của mấy anh em bọn họ đều là tự mình giặt, chủ yếu là giặt giúp ba với mấy đứa Tiểu Tuyết.
Lúc này trong tiệm có khách đến, Diệp Tuệ vừa ngẩng đầu, trông thấy một ông cụ nhỏ gầy râu tóc bạc trắng chống gậy vào, ông ấy đi run run rẩy rẩy, phảng phất như tùy thời đều có thể ngã sấp xuống vậy.
Diệp Tuệ vội bỏ sách vở xuống chạy đến đỡ người: “Ông Hoàng, ngọn gió nào thổi ông đến đây? Mau mời ngồi.” Đây chính là phá lệ, cô chưa từng thấy cụ ông ra khỏi cửa, càng miễn bàn đến nhà bọn họ mua đồ.
Diệp Tuệ đỡ cụ ông ngồi ổn trên ghế dựa: “Ông muốn mua chút gì ạ?”
Ông cụ nâng nâng kính lão, ngẩng đầu đánh giá tình huống trong tiệm, tầm mắt cuối cùng dừng trên mặt Diệp Tuệ: “Con là con gái Thụy Niên?”
“Phải, là con.” Trong lòng cô có chút kinh ngạc, bình thường cô rất ít đi nhà họ Hoàng, chỉ là đi ngang qua trước cửa nhà họ, thường xuyên trông thấy cụ ông ngồi bên cửa ngó ra ngoài, chưa từng thấy ông ấy đi ra, phảng phất như bên trong mới có thể cho ông ấy cảm giác an toàn vậy, cô không nghĩ tới ông cụ thế mà còn biết mình.
“Nhỏ em biết chơi cờ kia của con đâu?” Ông cụ không mua đồ, trực tiếp mở miệng hỏi Tiểu Tuyết.
Diệp Tuệ không nhịn được mà cười: “Con bé ở trên lầu làm bài tập, con kêu giùm ông một tiếng.” Cô không nghĩ tới ông cụ là tới tìm Tiểu Tuyết.
Diệp Tuệ đi đến cửa thang lầu, gọi một tiếng lên lầu: “Tiểu Tuyết, ông Hoàng tới tìm em.”
Rất nhanh, Tiểu Tuyết liền trả lời ở trên lầu: “Đến đây, đến đây.” Con bé bịch bịch bịch chạy xuống lầu, “Ông Hoàng, ông tìm con chơi cờ? Nhưng mà con còn chưa viết xong bài tập.”
Diệp Tuệ nói: “Đi đánh trước đi, chốc lại viết.”
Vì thế, Tiểu Tuyết tràn ngập phấn khởi chuyển ghế và bàn cờ tới, cùng nhau chơi với ông cụ ngay trong tiệm.
Diệp Tuệ rót nước cho ông cụ, miễn cho cụ khát.
Diệp Tuệ nhìn không hiểu cờ vây lắm, nhìn một cái rồi trở về xem sách.
Không bao lâu, Doãn Võ với Tiểu Vũ cũng xuống, xáp qua đó bắt đầu nhìn say sưa.
Ván cờ này đánh cỡ nửa tiếng mới kết thúc, nửa đường ông cụ còn đi vệ sinh một chuyến, cuối cùng tự nhiên vẫn là ông cụ thắng.
Đánh cờ xong, ông cụ nói với Tiểu Tuyết: “Con bái ông làm thầy, ông dạy con chơi cờ.”
Mặt Tiểu Tuyết lộ ra vẻ kinh hỉ, quay đầu nhìn Diệp Tuệ: “Chị Tuệ, có thể chứ? Em có thể bái ông Hoàng làm thầy chứ?”
Diệp Tuệ cười nói: “Có thể nha, chỉ cần ông ấy nguyện ý thu em.”
“Chiều con tới tìm ông, ông dạy con học đánh cờ.” Ông cụ nói xong thì hắt hơi một cái, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi về.
Diệp Tuệ nói: “Tiểu Tuyết, đưa thầy em trở về.”
Doãn Võ nói: “Chị, em có thể cũng đi học không ạ?”
“Được, dù sao lại chẳng thu tiền, em muốn học liền đi học.” Diệp Tuệ ước gì mấy đứa nó cảm thấy hứng thú với việc này.
Buổi tối Ngụy Nam lại đây, trải qua bận rộn cùng xây dựng tâm lý ban ngày, Diệp Tuệ rốt cuộc có thể thản nhiên đối mặt anh ấy, có điều vẫn là hơi xấu hổ khi đối diện với anh.
Anh ấy là đến đưa tiền, mượn 200 đồng từ chỗ ba mẹ, lại thêm của chính anh ấy nữa tổng cộng gom được 500 đồng.
Anh ấy cũng không có để ý chia hoa hồng linh tinh mà Diệp Chí Phi nói, tất nhiên cũng sẽ không nói cái này với ba mẹ, chỉ là vì góp tiền cho Diệp Chí Phi làm buôn bán thôi.
Chút tiền ấy ít hơn dự tính của Diệp Tuệ, có điều đối với Ngụy Nam mà nói đã là dốc sạch túi, cho nên không thể dùng số lượng tiền mà cân nhắc, tâm ý quan trọng nhất.
Mà đám Diệp Tuệ quả thật cũng cần tiền vốn, có thể góp được một chút là một chút.
Trong nhà vừa sửa nhà xong, tiền cơ bản đều xài ở trên này, tiền Diệp Chí Phi kiếm cũng đều dùng để xây nhà, dù sao chồng lầu lên vốn là chuẩn bị cho tương lai anh kết hôn.
Chỉ có Diệp Tuệ còn có hơn 1000 đồng, Diệp Thụy Niên không chịu dùng của cô.
Trong tiệm miễn cưỡng còn có thể xuất ra hai ba trăm đồng, lại thêm của Ngụy Nam, cũng mới miễn cưỡng góp được 2000 đồng mà thôi.
Diệp Chí Phi vay một khoản vay không lãi suất từ chỗ ngân hàng, chẳng qua kim ngạch cao nhất cũng mới 2000 đồng.
Cho nên lần này lúc xuất phát, bọn họ chỉ mang theo tổng cộng là 4000 đồng, còn kém xa làm một bút mua bán lớn mà bọn họ nói lắm đâu.
4000 đồng so sánh với niên đại này mà nói cũng là một bút tiền lớn, dù sao thì trình độ thu nhập hàng tháng cũng mới chút éo vậy thôi.
Hai ngày sau, anh em họ bước lên tàu đi Quảng Châu.
Diệp Chí Phi thêm tên Diệp Tuệ trên thư giới thiệu, như vậy thì Diệp Tuệ cũng có thể ở nhà khách được.
Hai anh em họ thay phiên ngủ để trông coi hành lý, dù sao thì 4000 đồng cũng là một bút cự khoản á.
Biến hóa của Quảng Châu thật sự là biến chuyển từng ngày, Diệp Tuệ cảm thụ sâu sắc nhất.
Hai anh em họ đầu tiên là chạy đến chợ bán sỉ một chuyến, vừa là vì thương phẩm bán sỉ trong nhà cần, càng là vì điều tra thị trường.
4000 đồng chắc chắn không thể dùng tất để bán sỉ mấy món hàng nhỏ được, bọn họ là đang thương lượng xem tiếp tục mua vải có lời, hay là mua thứ khác có lời hơn, lợi nhuận của bán sỉ vải dệt hơi thấp, hơn nữa còn chưa đến cuối năm, vải vóc cũng không bán tốt như vậy.
Diệp Tuệ dạo một vòng ở Quảng Châu, cuối cùng chốt lại với anh cả: “Anh, chúng ta mua giày xăng đan đi.” Cô phát hiện, năm nay Quảng Châu bắt đầu lưu hành giày xăng đan nhựa màu sắc rực rỡ, trắng hồng xanh đều có, còn có cao gót, gót không cao, cũng chỉ là ba bốn cm, phối với váy mùa hè, con gái trẻ tuổi mặc vào đung đưa mấy cái, cả người đều thanh tú lên không ít.
Phải biết là, giày xăng đan trên chính chân Diệp Tuệ cô vẫn là màu đen, là tìm thợ làm giày đi mưa đầu phố làm, ngốc lại xấu, ưu điểm duy nhất là đeo bền.
Dựa theo tốc độ truyền bá trước mắt, chỗ bọn họ ít nhất phải sang năm mới có thể đuổi kịp trào lưu bên Quảng Châu này, mùa hè chỗ bọn họ ý có thể kéo dài đến tháng 10 là ít nhất.
Cho nên Diệp Tuệ quyết định thật nhanh, thuyết phục anh cả mua giày.
Giày xăng đan nhựa rẻ, trên chợ bán sỉ bán 2 đồng một đôi, cầm về bán lại 3 đồng 4 đồng đều được.
Hơn nữa Diệp Tuệ còn không mua ở chợ bán sỉ, cô để ý quan sát hộp giấy đựng hàng chỗ sạp bán giày, tìm được địa chỉ nhà xưởng in trên đó, ngay tại bản địa Quảng Châu, cô ghi nhớ lấy địa chỉ, sau đó chạy đến xưởng giày hạ đơn đặt hàng với Diệp Chí Phi.
Giá hàng xưởng xuất càng rẻ, bởi vì là đúc, phí tổn thấp, một đôi giày xăng đan cho người trưởng thành 1 đồng 3 giác, giày trẻ em 1 đồng, hai anh em một hơi mua sỉ 1000 đôi giày nữ, 1000 đôi giày bé gái, 500 đồng giày bé trai, 300 đồng giày nam.
Bởi vì giày nam cũng chỉ là kiểu màu sắc cà phê đậm với cà phê nhạt là nhiều, không khác biệt với màu cũ là mấy, áng chừng cũng sẽ không thể bán quá tốt.
Cái này trở về bán hai ba đồng một đôi, giá cũng không đắt như giày đi mưa, chắc chắn sẽ bán điên rồi.
Hạ đơn rồi, xưởng cần mấy ngày để gia công.
Hai anh em chờ ngay tại Quảng Châu, Diệp Chí Phi mang theo Diệp Tuệ đi tham quan Học viện Mỹ thuật Quảng Châu, đi xem phòng anh ấy thuê trước kia trước, căn phòng kia giờ còn trống không ai ở.
Lúc chủ nhà thấy anh ấy còn hỏi: “Cậu trẻ, cậu có còn thuê phòng không nha?”
Diệp Chí Phi nói: “Quá một trận lại đến.” Anh tính chờ khai giảng rồi lại đến dự thính.
Lúc vòng quanh trong Học viện Mỹ thuật, Diệp Tuệ loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn dương cầm duyên dáng truyền đến, đánh giá hẳn là truyền đến từ khu người nhà.
Diệp Tuệ đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Anh, bên Quảng Châu đây hẳn phải có thợ chỉnh âm nhỉ?”
Diệp Chí Phi cũng đột nhiên nhớ tới chuyện này: “Có.
Trước kia lúc anh ở bên cạnh có quen một người, lúc đó anh còn nói với ông ấy mời ông ấy đi chỗ chúng ta hỗ trợ chỉnh âm đó, có điều ông ấy không đáp ứng, phỏng chừng cảm thấy anh đang đùa, sau này anh liền không nhắc tới việc này.”
“Còn có thể tìm được người nọ chứ?” Diệp Tuệ hỏi, người ta sở dĩ không đi, hơn nửa nguyên nhân là vì tiền đi, nếu như tiền cho đủ thì liệu có đi hay không nhỉ?.