Quần Hạ Thần - Chương 5
bàn tay Từ Trường Phong dần trở nên lạnh ngắt
“Trường Phong ngươi lạnh Để hơ ấm tay cho ngươi”
Ta sợ hãi nước mắt ngừng rơi cố tìm chuyện để
Từ Trường Phong dùng chút sức lực cuối cùng vuốt ve đuôi tóc khẽ thì thầm: “Uyển… tựa… đầu… lên… đùi… nơi… nào… chẳng… đáng… thương…”
Nói xong bàn tay rơi thõng xuống
Từ Trường Phong chết
Chết trong tay
Ta lấy thân vòng nguy hiểm vốn dĩ đã đánh cược rằng Từ Trường Phong nỡ để chết
Quả nhiên nỡ để chết nhưng cũng phản bội Đế Thư và Ly quốc thêm lần nữa
Tình cảm từ xưa đến nay khó mà vẹn đôi đường
Vì thế chọn thay đỡ lấy mũi tên chí mạng chết trong vòng tay
10
Đế Thư tha mạng cho Hắn cuối cùng nỡ để thế gian còn chút dấu vết nào của Từ Trường Phong
Huống hồ trong bụng còn mang huyết mạch của
Trước khi rời Đế Thư lạnh lùng liếc qua : “Chiêu Ninh công chúa ngươi thắng ”
Ta im lặng một lúc hỏi : “Trước đây ngươi từng hứa sẽ cho một lợi ích đã bảo ghi ngày sẽ đòi
Đế Thư nhíu mày: “Trẫm đã tha cho ngươi ngươi còn gì nữa”
Ta quỳ xuống vuốt ve gương mặt của Từ Trường Phong nhẹ giọng : “Ta giữ thi thể của Từ Trường Phong Ta tự chôn cất ”
Đế Thư giận dữ bật : “Ngươi cũng xứng ”
Ta thẳng Đế Thư chút nhượng bộ: “Ta chỉ cần duy nhất ân huệ ”
Đế Thư sâu thẳm thúc ngựa phi thẳng
Ta chôn cất Từ Trường Phong trong sơn động đó dựng một tấm bia khắc từng nét rõ ràng: “Phu quân của Từ Trường Phong”
Gió núi lạnh buốt mưa rơi rả rích
Ta mộ Từ Trường Phong một đêm bạc đầu
Tam hoàng thấy tóc đã trắng hỏi gì chỉ đốt cho một chén trà nóng
Ta và tam hoàng đại thắng trở về dọc đường dân chúng hân hoan chào đón niềm vui khắp nơi
Thái tử ca thấy lần những hạ bệ tam hoàng mà ngược còn khiến lập công lớn uy vọng càng cao cuối cùng yên nổi
Hắn liên kết bè phái phát động cung biến mưu đồ kiểm soát triều đình thừa cơ giết phụ hoàng đang bệnh nặng sớm ngày xưng đế
Ta và tam hoàng dẫn binh xông cung giao chiến đẫm máu với thái tử ca tại điện Thanh Lương
Thái tử ca hung bạo thất thường tính khí khó lường từ lâu đã mất lòng chỉ còn đường cố thủ
Cuối cùng tam hoàng và thái tử ca gươm đao đối mặt Thái tử ca phát cuồng chỉ giết chết tam hoàng
tam hoàng mềm lòng nghĩ đến tình từng bước nhượng bộ Ta bên cạnh sốt ruột hét lớn: “Tam hoàng nếu giết thái tử ca thái tử ca sẽ giết ”
Tam hoàng vẫn đánh lùi khuyên thái tử ca buông bỏ chấp niệm làm cuộc đời
Thái tử ca màng tới nhân cơ hội đâm thẳng tam hoàng
Ta thoắt lẻn thái tử ca một kiếm cắt đứt yết hầu kết thúc mạng
Tam hoàng sợ hãi buông kiếm thể tin mắt Phụ hoàng long sàng cũng đau đớn hét lên một tiếng: “Cát Nhi——”
Không chờ bọn họ kịp phản ứng nhanh như chớp đâm thanh kiếm ngực tam hoàng
Tam hoàng trợn trừng mắt đến tận khi chết
Ta quỳ xuống dùng tay khép đôi mắt dịu dàng : “Tam hoàng trách chỉ trách quá nhu nhược thích hợp làm hoàng đế”
Phụ hoàng long sàng cố gắng gượng dậy mắt trợn to giận dữ mắng lớn: “Nghịch tặc”
Ta cầm chén thuốc độc thái tử ca chuẩn cho phụ hoàng từng bước chậm rãi tiến đến xuống bên giường ông chậm rãi khuấy bát thuốc vẫn còn bốc nóng
“Phụ hoàng xưa nay khinh thường nữ nhi nhất Chúng những công chúa chẳng qua chỉ là công cụ trong tay công cụ để dọn đường cho các nhi tử của ”
“Trưởng công chúa gả xa tới Khương Bắc đó khi tuyên chiến với Khương Bắc lão hoàng đế bên đó đã chặt đầu nàng treo lên cờ trận để cổ vũ sĩ khí Vậy mà khi tin nàng chết bảo chết như thế là đáng”
“Nhị công chúa gả cho một lão tướng quân bạo ngược thường xuyên hành hạ nàng Người cao cao tại thượng vì lão tướng quân còn giá trị liền mắt nhắm mắt mở mặc lộng hành Sau cùng nhị công chúa chịu nổi tự sát trách nàng làm ô uế chốn ”
“Còn từ nhỏ đã ném biên cương Nếu mệnh lớn đã chết tám trăm lần ”
Phụ hoàng trân trân khi đút từng thìa thuốc độc gào lên: “Nữ nhi vốn dĩ vô dụng chết thì chết gì đáng tiếc Đáng hận là năm xưa nữ tặc đó giết ngươi ngoài biên cương mới để họa lớn hôm nay”
Ta bật khe khẽ ngân nga một bài hát từng thìa từng thìa đút thuốc độc cho phụ hoàng
“Phụ hoàng phụ hoàng bài hát đang ngân nga chính là bài mà nữ tặc đó đã hát khi chết”
Thuở nhỏ nơi biên cương xuất hiện một nữ tặc Bà thường dẫn dắt đồng bọn cướp của giàu chia cho nghèo dân chúng yêu mến và bí mật gọi là “hiệp tặc”
Triều đình nổi giận nhưng mãi bắt bà
Khi đó một đại thần trong triều bắt giữ phụ nữ và trẻ để uy hiếp bà nhưng bà thông minh đã sớm giấu hết những yếu thế
Thế là kẻ dâng tấu lên triều đình đề nghị bắt con gái các gia đình quý tộc ở biên cương mỗi ngày giết một để ép nữ tặc đầu hàng
Danh sách đó tên
Phụ hoàng cầm bút chu sa phê một chữ: “Được”
Kết quả chỉ mới giết một nữ tặc đã nỡ thêm liền đầu hàng chịu chết
Trước khi chết bà hát xong một bài ca lớn tiếng với chúng : “Các con nhớ kỹ từng một dân đã cứu các con Sau lớn lên hãy đối xử với dân chúng”
Lúc đó còn nhỏ hiểu nổi tại phụ hoàng chẳng hề bận tâm đến sự sống chết của chỉ phê một chữ “Được” lạnh lùng đến
Trong khi một nữ tặc xa lạ mang mối thù sâu đậm với phụ hoàng thể hy sinh vì
bây giờ hiểu Nữ tặc đã gieo lòng một hạt giống Hạt giống nay đã đâm chồi nảy lộc trở thành cây đại thụ che trời
Ta Chiêu Ninh làm hoàng đế
Ta làm một minh quân thiên cổ đối xử với dân chúng để họ sống yên ấm no vui vẻ
Cuối cùng bước lên ngôi hoàng đế
Trong triều kẻ nào phục giết nương tay
Một năm triều đình gần như đã tẩy máu
nắm binh quyền lòng quân đội e ngại đám văn thần nhỏ nhoi
Họ chỉ thể chửi “gà mái gáy sáng” nhưng lời đó chẳng ảnh hưởng gì Ai quan tâm chứ
Về ngoại bang hiện tại Đế Thư đang tranh giành quyền lực với Thái hậu hai phe triệt tiêu lẫn khiến cả Ly quốc hỗn loạn
Ly quốc dần suy yếu còn tư cách làm địch với Phong quốc nữa
Kết quả đã lường từ lâu
Năm xưa từng thân chinh hòa thân với Ly quốc từng bước bồi dưỡng tham vọng của Thái hậu Những con cờ bày khi hẳn vẫn đang ở bên cạnh bà
Ta sinh hạ một nữ nhi với Từ Trường Phong
Đến dịp năm hết tết đến dẫn nàng lên cao cùng ngắm Phong quốc rộng lớn nắm tay nàng dạy nàng thuật trị quốc
Ta chợt nhớ đến lá thư Đế Thư từng gửi hỏi hối hận
vì ngai vàng đã tự tay hủy tình yêu tình thân tình bạn của chỉ còn một thân cô độc
Một ngôi vị tối cao nơi lạnh lẽo nhất chẳng còn biết đến tình cảm nhân gian tự làm lỡ dở cả đời
khi cúi đầu dân chúng quyền trị vì của họ sống an cư lạc nghiệp cơm no áo ấm gia đình quây quần tiếng vang khắp nơi
Ta hối hận
Ta chỉ với nữ nhân mà gặp đường tị nạn rằng: “Kiếp nếu cô đầu thai ở Phong quốc nhất định sẽ bảo vệ cô và nữ nhi của cô để các sống sung túc đủ đầy”
Còn tự xưng là “quả nhân” sống cô độc cả đời
-HẾT-