Quần Hạ Thần - Chương 3
Vài lần giao đấu cũng chẳng chiếm lợi thế
Cuối cùng bất đắc dĩ ban đêm chỉ thể tìm những thi thể đã phân hủy để ngủ Thi thể thối rữa khiến nạn dân dám ăn cũng đến gần vì ẩn trong đó là cách nhất để giữ sức
Không ngờ cách chỉ nghĩ Một nữ tử khác cũng làm nhưng nàng xui xẻo vẫn đám đàn ông phát hiện
“Xem nữ tử mang thai sắp sinh ”
“Đừng vội đợi nàng sinh chúng thể ăn thêm bữa lớn”
Ta tiếng bệnh hoạn của đám đàn ông lòng khỏi phát lạnh Bên tai cũng vang lên tiếng hét đau đớn xé ruột xé gan của nữ tử
Ta nhận giọng chính là từng nhắc trong bóng tối một câu “Cẩn thận” nếu đã đánh lén
Nàng sắp sinh con chẳng trách phát hiện
Trong cảnh tuyệt vọng như mà sinh hạ một sinh mệnh mới quả thật đáng thương Huống hồ nàng còn từng cứu
Ta cứu nàng
Ta nắm chặt khúc xương đã mài nhọn từ sáng lắng kỹ tiếng bước chân của đám nạn dân cố gắng phán đoán chính xác vị trí của bọn chúng nhằm một đòn chí mạng khiến chúng kịp phản công
May mắn thay hôm nay đám đều tập trung chú ý nữ tử đang sinh con khó đối phó như thường ngày
Ta lặng lẽ bò ngoài khom bật lên mấy lần xoay xương nhọn trong tay lần lượt đâm cổ họng đám nạn dân
Máu nóng bắn che lấp mắt
điều còn khiến sảng khoái hơn cả việc giết địch chiến trường
Ta bước tới chỗ nữ tử đang sinh con im lặng xé vạt áo rửa trong nước bẩn lau mồ hôi cho nàng
Nàng khó nhọc nhẹ giọng :
“Đa… tạ… cô nương”
Nữ tử quả là hiểu lễ nghĩa Trong cảnh thế vẫn cảm tạ
Cuối cùng nàng hạ sinh hài tử
Ta cúi xem hài tử một tiếng động là một thai chết lưu
Cũng thôi trong cảnh làm thể sống sót
“Thưa… cô nương là nhi tử nữ nhi”
Giọng nàng tràn đầy mong chờ Ta nỡ khiến nàng đau lòng khẽ đáp:
“Là nữ nhi”
“Nữ nhi cũng sẽ yêu thương con bé”
Nàng để lộ hàm răng ngay ngắn Toàn bộ khuôn mặt bỗng chốc trông thật dịu dàng
Đáng tiếc thay nàng bôn ba lâu ngày kiệt sức khi sinh nở e rằng sống lâu nữa Lúc nàng đã thở nhiều hơn hít
“Cô nương làm phiền bế con cho E rằng con đói biết để cho bú”
Khóe mắt cay xè nhưng vẫn ôm lấy hài tử chút sinh khí nhẹ nhàng đưa cho nàng
Nàng chạm thân thể lạnh băng của hài tử lập tức hiểu rõ mọi chuyện Nàng lóc kêu gào chỉ lặng lẽ để dòng lệ chảy dài gò má để từng vệt bẩn loang lổ
Nàng ôm chặt lấy hài tử dốc chút sức lực cuối cùng ánh mắt đầy hy vọng hỏi:
“Cô nương kiếp cùng nữ nhi sống những ngày ”
Ta rơi nước mắt chắc nịch đáp:
“A tẩu mà Nhất định Kiếp tẩu và nữ nhi nhất định sẽ sống những ngày ấm no hòa bình còn lo lắng”
Nàng mở mắt một câu “Thật ” chậm rãi tắt thở
Ta quỳ xuống đất gào thảm thiết hồi lâu thể dậy
Từ phía một thân thể ấm áp ôm lấy
Giọng quen thuộc vang lên bên tai:
“A Ninh cuối cùng đã tìm ngươi”
08
Từ Trường Phong tìm giúp mai táng nữ tử và hài tử của nàng
Ta lâu mộ của họ
Từ Trường Phong ôm lấy nhẹ nhàng vuốt lưng từng chút một dịu dàng khuyên nhủ:
“A Ninh đừng quá đau lòng giữ sức khỏe”
Ta gì
Từ Trường Phong khuyên thêm mà cõng tìm một hang động kín đáo giúp tắm rửa sạch sẽ
Cả bẩn thỉu thể ngửi nổi Từ Trường Phong xưa nay yêu sạch sẽ mà chẳng chút chê bai Hắn cẩn thận lau rửa cho ánh mắt đầy đau xót
Từ Trường Phong lau rửa cho suốt một ngày một đêm mới miễn cưỡng giúp trông giống một con Hắn nhóm lửa lấy chiếc bánh giấu trong nướng lửa Khi bánh đã vàng giòn thơm ngọt mới nhẹ nhàng đưa cho
Ta nhận lấy há miệng cắn từng miếng lớn nhưng nước mắt ngừng rơi hòa lẫn bánh đắng mặn
Từ Trường Phong gì chỉ lặng lẽ lấy khăn lau nước mắt cho
Đợi ăn xong Từ Trường Phong lấy một bộ y phục sạch sẽ đưa cho :
“A Ninh gần đây suối ngươi hãy tắm một chút”
Ta nhận y phục phát hiện đây nữ trang mà là một bộ trường bào rộng rãi của nam tử
Từ Trường Phong thấy chăm chú bộ y phục liền giải thích:
“A Ninh lúc rời quá vội kịp mang theo y phục nữ nhi”
“Ngươi chỉ thể tạm thời mặc đồ của thôi”
Khi xưa trong quân đội đã quen mặc nam trang cũng thấy gì
Y phục của Từ Trường Phong vô cùng rộng mặc lên thì phất phơ trông thật buồn
vốn cầu kỳ chuyện ăn mặc liền chẳng bận tâm Ta thuận tay vắt mái tóc ướt xắn tay áo lên về phía Từ Trường Phong bên đống lửa hong tóc
Từ Trường Phong thêm củi lửa đợi lửa cháy bừng lên bước tới ép đầu xuống gối dùng tay chải từng lọn tóc cho
Ta buộc tóc mái tóc dài xõa tung phủ gần hết cả lưng
“Ngày xưa chẳng chải tóc
Tóc buông xõa hai vai
Dựa đầu lên đùi
Thật khiến thương tiếc”
Từ Trường Phong ngẩn ngơ ngâm thơ như nghĩ đến điều gì vuốt nhẹ dái tai khẽ : “A Ninh ngươi cũng từng chải tóc cho như từng chút từng chút một”
Hắn nhắc chuyện cũ
Hồi đó trong một trận hành quân địch bao vây rơi mai phục Từ Trường Phong khi là phó tướng nhận lệnh chặn hậu kết quả thương ngã xuống vách núi
Ta luôn xem trọng trướng khi tâm ý đều đặt Đế Thư chẳng biết hai bọn họ là gian tế Vì Đế Thư buồn liền tự xuống vực tìm Từ Trường Phong nghĩ nếu còn sống thì cứu chết cũng mang xác về
Không ngờ thật sự tìm Từ Trường Phong đang thương hôn mê bên vách đá
Khi chăm sóc tỉ mỉ ngày ngày hái thuốc kiếm trái cây dại săn thú hoang Thậm chí còn dùng cành cây làm một chiếc giường đan bằng dây leo kéo khắp núi rừng tìm nơi ẩn nấp Ta bao giờ bỏ mặc
Hắn thương thể cử động thường gội đầu thay thuốc lau rửa cho thậm chí giặt cả quần áo lót Khi giống bây giờ ít tính tình lạnh nhạt Mỗi lần chạm đỏ bừng từ đầu đến chân giống như một con cua chín khó chịu đến mức chịu nổi
Sau nhất quyết để giặt quần áo lót nữa thậm chí còn lén vứt chúng khi để ý Khi điều kiện khó khăn chỉ một bộ đồ mà xa xỉ đến mức vứt là vứt cuối cùng mặc suốt ngày ôm khư khư như thể sợ chiếm tiện nghi
Nghĩ vẫn tức chịu ngẩng đầu hỏi : “Lúc đó tại ngươi vứt quần áo lót Chỉ mỗi một chiếc thôi mà”
Từ Trường Phong xong đôi mắt long lanh như nước đến mê hoặc lòng khẽ : “A Ninh ngươi nghĩ xem Cô nam quả nữ động tình làm bẩn quần áo sợ mạo phạm ngươi nên đành vứt ”
Ta đến đỏ mặt bực bội trách: “Ngươi đây tính tình lạnh lùng ít chẳng bao giờ mấy lời xằng bậy cũng làm bộ dáng lả lơi như bây giờ”
Từ Trường Phong khẽ vẫn dùng tay chải tóc cho thở dài: “Nếu vẫn giữ tính tình như e rằng ngươi càng lấy một cái Huống chi đối diện với ngươi thể lạnh nhạt Còn về chuyện lả lơi đó chỉ là do tình sâu ý đậm thể kiềm chế”
Nói xong ánh mắt tối khẽ thì thầm: “Đôi mắt gian xảo của ngươi xưa nay chỉ biết xoay quanh Đế Thư”
Gì cơ Đôi mắt gian xảo
Ta tức tối đầu Hắn nhào tới ôm chặt lấy : “A Ninh thật quá cuối cùng ngươi còn đau buồn nữa Ngươi buồn lòng cũng khó chịu”
Thì đang cố nghĩ cách làm vui để còn nghĩ ngợi về những ký ức đau thương nữa
Ta đầu chằm chằm : “Đa tạ”
Từ Trường Phong kéo đầu tựa ngực thấy nhịp tim đập như trống từng nhịp từng nhịp gõ lòng
“A Ninh ngươi đừng yêu Đế Thư nữa”
Ta khẽ đáp: “Ta đã còn để ý đến từ lâu ”
Từ Trường Phong sững kéo dậy chăm chú : “Vậy mà ngươi còn vượt ngàn dặm để gả cho ”
Ta mím môi trả lời
Từ Trường Phong ôm lấy thở dài: “Ngươi cũng ép Chỉ một điều ngươi nhớ sẽ chờ ngươi mãi mãi chờ ngươi”
Ta dùng tay nắm lấy vạt áo dài của Từ Trường Phong trả lời Một lúc lâu mới chậm rãi hỏi : “Lần Đế Thư bỏ mặc vốn chết nơi đất khách Nay ngươi tìm sẽ giải thích với thế nào”
Đế Thư và Thái hậu xưa nay như nước với lửa Thái hậu mong Đế Thư sớm hoàng tự để bà thể mượn danh nuôi dưỡng cháu nhỏ tiếp tục lâm triều nhiếp chính thao túng triều đình
Đế Thư thích nữ sắc chẳng nạp hậu phi khiến Thái hậu chỉ thể bất lực
Thái hậu hẳn đã dò hỏi chuyện cũ giữa và Đế Thư nghĩ rằng tình cảm với nên mới thúc đẩy hai nước ký hiệp nghị đình chiến yêu cầu hòa thân
Vừa chủ động xin hòa thân đúng ý bà
Còn về thân phận Đế Thư thể từ chối chỉ đành cùng thành thân
Dẫu chỉ để bảo vệ bản thân Đế Thư cũng sẽ giết
Tuy nhiên dành cho Từ Trường Phong tình cảm sâu đậm dù Từ Trường Phong làm gì đều sẵn sàng tha thứ
Bởi khi hỏi xong câu liền cảm thấy thừa thãi đành ngậm miệng thêm chẳng hỏi thêm điều gì
Ngoài động gió nổi chẳng bao lâu tiếng mưa tí tách vang lên ngừng
Không biết đã qua bao lâu Từ Trường Phong vẫn nghịch tóc cuối cùng khẽ mở lời Giọng trầm thấp dễ của hòa lẫn trong tiếng mưa thêm vẻ u buồn: “A Ninh Đế Thư lựa chọn của cũng lựa chọn của ”
Ta biết trong lựa chọn của Từ Trường Phong
Điều quan trọng hơn tất cả
Nghĩ đến đây lòng bỗng dâng lên một cảm giác xúc động mãnh liệt
Chưa từng ai kiên định lựa chọn như ngoài Từ Trường Phong
Lòng xao động từ từ buông tay khỏi nhẹ nhàng nâng tay vụng về cởi bỏ y phục
Chiếc áo dài rộng thùng thình rơi xuống trải đầy mặt đất